ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Tần Mạc cũng nhìn về phía Phó Cửu.

Cặp mắt thâm thúy kia làm người ta nhìn không ra cảm xúc gì.

“Tổng giám đốc Tần, tới nhà họ Phó rồi.” Mập Mạp dừng xe lại.

Tần Mạc lại liếc mắt nhìn Phó Cửu một cái.

Trong tay Phó Cửu còn ôm hai con tôm hùm sống, ngẩng đầu cười với anh: “Tôi phải đi rồi. Cảm ơn Tần đại thần đưa tôi về nhà, tí nữa gặp nhau trong trò chơi chứ?”

Nguyên bản hai người ngồi bên cạnh nhau, Tần Mạc chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt vô tội kia, thậm chí cả lông tơ rất nhỏ trên má cũng nhìn rõ.

Tần Mạc nhìn bộ dạng này của cô, vốn dĩ tâm tình không phải rất tốt cũng trở nên tốt hơn bình thường: “Chỉ có nhiu đó? Cậu không muốn nói thêm gì sao?”

Nói thêm cái gì?

“Lái xe chậm một chút, về đến nhà lên WeChat, tôi gọi anh đi giết boss!” Phó Cửu cúi người, ngón tay đùa giỡn tóc đen trên trán Tần đại thần: “Nếu đại thần có thể tự mình ra trận, khẳng định xác suất rơi trang bị càng cao.”

Lúc đầu Tần Mạc còn muốn nói “Nếu vì chuyện công ty nhà cậu mà cậu mới mở lời hẹn gặp mặt tôi, tôi có thể giải quyết giúp cậu”.

Chỉ là anh không bao giờ nghĩ tới, gia hỏa này chỉ vừa an tĩnh được một phút đồng hồ liền bắt đầu tìm đường vào chỗ chết!

Tần Mạc hít sâu một hơi, hai mắt híp lại, ngực do thở mạnh mà phập phồng lên xuống, giọng nói rất trầm, lời nói kia cũng từ sự ma sát mạnh giữa hai hàm răng mà bắn ra: “Cút xuống cho tôi!”

“Lại tức giận?” Phó Cửu trừng mắt, tiếp theo cười cười, dứt khoát nâng tay lên nhẹ nhàng sờ đầu Tần Mạc: “Đại thần, anh không cần phải luôn tàn nhẫn như vậy, nên hòa đồng một chút. Dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không nên chia tay trong sự buồn bã. Ừm, như vậy thuận mắt hơn nhiều!”

COCO và Mập Mạp ngồi phía trước xe, căn bản không dám quay đầu lại.

Tiểu tử kia rốt cuộc đang làm cái gì?

Sờ đầu tổng giám đốc/ đội trưởng?!

Chưa nghe nói qua câu không nên rút lông trên đầu lão hổ sao?

Này căn bản là một đạo lý nha!

Lần này phỏng chừng ý niệm muốn xé nát cậu ta cũng xuất hiện trong đầu Tần thiếu!

Tần Mạc thật sự chưa từng bị ai xoa đầu, lúc này nắm chặt bàn tay, chặt càng thêm chặt. Cuối cùng không nhịn được nữa liền đẩy cửa xe ra, trực tiếp ném thiếu niên đang cười sáng lạn ra ngoài.

“Lái xe!”

Hai chữ vô cùng lạnh băng, không có một chút độ ấm nào.

Cả người Mập Mạp run lên, không đợi Tần Mạc nói lần thứ hai liền dẫm xuống chân ga.

Hắn sợ nếu cứ ngây người như vậy, tổng giám đốc nhà bọn họ nhịn không được sẽ ra tay xử lý Hắc Đào Z.

Thật ra Phó Cửu rất vui vẻ, môi mỏng nhếch lên cao, mỉm cười nhìn kính chiếu hậu của chiếc xe đang chuẩn bị rời đi.

Tần đại thần nhìn đôi mắt hoa đào cong lại do cười, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn hướng khác.

Phó Cửu hạ mắt, tránh mặt cô?

Dù vậy cô vẫn có biện pháp quấy rầy nha.

Vừa cúi đầu liền gửi đi tin nhắn trên WeChat.

“Đại thần, về nhà nhớ lên trò chơi để tôi đưa anh đi giết boss.”

Tần Mạc đang chống cằm, sau khi nhìn thấy tin nhắn này liền tiếp tục hừ lạnh một tiếng: “Tôi giết boss cũng cần cậu mang đi?”

“Vậy anh mang tôi đi, dù sao cũng như nhau.” Sau khi Phó Cửu đánh xong câu này, trên mặt cười cười: “Chơi game cùng bạn bè mới có ý tứ.”

Lúc này Tần Mạc cũng không cự tuyệt, lạnh nhạt gửi lại hai chữ: “Đã biết.”

Đây là đáp ứng rồi? Phó Cửu hơi nhíu mày, xem ra Tần đại thần cũng không hoàn toàn không có tình người.

Nếu tí nữa Tần đại thần thật sự cùng cô đi giết boss, tiền tiếp nhận đơn chắc chắn sẽ bay lên rất nhiều.

Những việc chụp ảnh chung linh tinh cũng nên tính thêm vào.

Để đại thần hỗ trợ giết boss làm gì dễ dàng như vậy.

Giá cả giống nhau đều không nhận.

Cần thiết đổi thành đãi ngộ của VIP.

Không tồi không tồi, gặp mặt cũng có chỗ lợi.

Đến lúc đó nhận đơn đánh mang tên đại thần, tuyệt đối là tiền tài cuồn cuộn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi