Tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị. Trong văn phòng to như vậy, bí thư Lương rõ ràng thấy được ngón tay đang bấm WeChat của tổng giám đốc dừng lại một chút.
Nguyên bản sắc mặt kia rất thờ ơ... Giống như bắt đầu trở nên không tốt lắm?
Này... Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Bí thư Lương theo bản năng lại nghĩ tới trên mạng...
Tần Mạc còn đang nhìn WeChat, mày nhíu một chút: “Tần thị không phải nơi cậu có thể tùy tiện trêu chọc người khác.” Tay hơi dùng sức gõ chữ, ánh mắt lạnh băng: “Hiểu không?”
Phó Cửu nhìn tin nhắn trở về là ngôn ngữ trong nghề, cô ngậm kẹo que, chậm rãi trả lời lại: “Đại thần yên tâm, nơi này không có người đẹp hơn anh. Có muốn trêu chọc thì đối tượng cũng là anh, anh chính là một con cá lớn.”
Cá lớn?
Có ai lại thích bị hình dung bằng từ như vậy?
Giáo viên dạy ngữ văn cho gia hỏa này là sinh vật sao?
Ngón tay Tần Mạc dùng sức nắm chặt, đáy mắt hiện lên một tia sáng âm lãnh.
Bí thư Lương đứng bên cạnh anh chỉ cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình nhìn di động giống như đang xem một vật sắp chết, làm hắn đứng xem đều nhịn không được mà đáy lòng phát run.
Rốt cuộc là người nào ở bên kia WeChat lại dám chọc tới tổng giám đốc?
Rõ ràng tâm tình của tổng giám đốc vào buổi sáng hôm nay cũng không tệ lắm, bây giờ sao lại... trở nên lạnh hơn?
Một tay Tần Mạc đẩy cửa phòng họp ra, tay ấn xuống màn hình đem tin nhắn cuối cùng trên WeChat gửi đi. Kế tiếp ngẩng đầu lên, một đôi mắt thâm thúy như nước nhìn chằm chằm vào bí thư Lương, tiếng nói lạnh lẽo: “Hiện tại anh đi thông tri cho chiến đội. Về sau nếu có ai trong chiến đội trêu chọc người khác tại công ty liền cắt tiền lương người đó.”
“A? Vâng!”
Sau khi bí thư Lương phản ứng lại cảm thấy lời thông tri này có chút không thể hiểu được.
Đùa giỡn người?
Thành viên trong chiến đội đều lo chơi game rèn luyện kỹ năng của mình. Vì chuẩn bị cho chiến tranh không lâu nữa trong cuộc thi đấu giữa các thành thị, tất cả mọi người đều ngâm mình cả ngày ở công ty, ai lại có tâm tình đi đùa giỡn người khác?
Thêm một điều nữa, chiến đội đều là một đám tiểu hỏa tử thì đùa giỡn như thế nào?
Dù cho có đùa thì ít nhất cũng muốn tìm phụ nữ nha?
Lúc này Phó Cửu còn đang ghẻ lạnh ngồi trên ghế nhìn tin nhắn Tần đại thần gửi lại đây, khóe miệng giơ lên, ngón tay gõ nhanh: “Anh cứ mở họp, tôi bên này không thành vấn đề, hẳn là có thể qua.”
Loại thi đấu này là việc nhỏ không cần phải phiền toái tới đại thần. Đại thần chính là để cô dùng kiếm tiền, không thể tùy tùy tiện tiện mang ra ngoài đi bộ.
Tuy rằng đại thần vừa nói sau khi họp xong sẽ tới đây gặp cô.
Nhưng mà Phó Cửu vẫn cảm thấy có chút hèn hạ, tùy tiện đánh là có thể qua được.
Huống chi người đại diện Phong không phải vẫn luôn nghĩ cách tìm cô hay sao?
Tóm lại cô không thể làm nổi bật quá.
Cũng biết đối phương không có thời gian trả lời WeChat cho cô, Phó Cửu theo bản năng cất điện thoại di động lại, an tĩnh chờ kêu tên.
Khuôn mặt của thiếu niên ngồi bên cạnh nóng bừng: “Tôi, tôi không có mi, mi thanh mục tú. Rất, rất bình thường.”
“Lấy mắt kính xuống là đẹp.” Phó Cửu nghiêng mặt qua, tóc bạc lấp lánh: “Cậu yên tâm.”
Thiếu niên có chút ngượng ngùng: “Cảm, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Tay Phó Cửu đem những linh kiện đó cất vào trong ba lô.
Thiếu niên lại hỏi: “Cậu, cậu thuộc khu nào?”
“Anh hùng sao? Khu C.” Phó Cửu ngậm kẹo que, tùy ý vuốt tóc ra phía sau. Rõ ràng là ngồi trong góc lại giống như người nổi bật nhất.
“Khu C?!” Đột nhiên thiếu niên mở to hai mắt, thần thần bí bí đè thấp giọng nói: “Hắc, Hắc Đào Z ở, ở khu C cậu có biết không?”