ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Tiểu Linhh

Beta: Bích Hóa

Tần Mạc hút thuốc: “Kịch bản chương trình do ai chuẩn bị?”

“Là lão Ngụy.” Phong Dật giật nhẹ cà vạt: “Tôi vừa cùng ông ta uống rượu xong, ông ta nói khá nhiều.”

Tần Mạc dập tắt thuốc lá: “Tửu lượng của anh hẳn là vẫn chưa tới cực hạn.”

“Tôi uống nhiều được, cậu không biết à, sao có thể đến cực hạn.” Phong Dật am hiểu nhất chính là nói chuyện làm ăn trên bàn rượu.

Tần Mạc thản nhiên nói: “Vậy thì lại đi uống hai chén, làm ông ta thêm càng nhiều cảnh quay thân mật.”

Phong Dật: “…”

Yêu cầu khiến người trở tay không kịp.

Lại con bà nó còn là cái loại yêu cầu này!

“Tần tổng, cậu không làm diễn viên thì thật là đáng tiếc!”

Tần Mạc ngồi xuống, chân gác lên nhau: “Quá khen.”

“Giờ bàn chuyện quan trọng, lần này chủ yếu là giúp Tiểu Hắc Đào tăng danh tiếng.”

Tần Mạc nhướng mày: “Anh cảm thấy cậu ấy và tôi ở cạnh nhau sẽ không ai quan tâm ư?”

“Đúng vậy, mọi người đều biết cậu chơi trò chơi giỏi nhất, đi đến bây giờ đều là dựa vào thao tác nghịch thiên kia.”

Tần Mạc lên tiếng ngắt lời: “Tôi cho rằng mình có thể đi đến bây giờ, đều là dựa vào mặt.”

Phong Dật: “…” Lời này quả thật cũng không có gì sai.

“Nếu chuyện kịch bản làm tốt, tôi cho phép anh thêm một hoạt động vào lịch trình.” Đây là lời hứa của Tần Mạc.

Phải biết để cho Tần thần tham gia một hoạt động là khó khăn cỡ nào, điều kiện đầu tiên là anh cam tâm tình nguyện.

Phong Dật thắt gọn cà vạt, khôi phục lại dáng vẻ Phó tổng tinh anh: “Bây giờ tôi sẽ đi làm lão Ngụy thêm nhiều cảnh tình cảm hơn.”

Cúp điện thoại.

Ánh mắt Tần Mạc lại lướt qua một dãy số nào đó.

Cũng nhìn thoáng qua ảnh đại diện WeChat bên cạnh.

Nếu vẫn chưa đủ.

Vậy thì tiếp tục bẻ.

Lúc Tần Mạc vươn tay lấy nước, đột nhiên dừng lại.

Tầm mắt nhìn qua cổ tay của mình, tròng mắt màu đen sáng như bảo thạch, nhưng lại thâm thúy khó dò…

Ngày thứ hai.

Ở Phó gia, Bạc Cửu đang điều hành tài chính từ xa, người nhận cú điện thoại đầu tiên là luật sư Bạch.

“Bên phía Vu gia đã không cần tôi động thủ.” Khép tài liệu lại, tròng kính thoáng qua ánh sáng: “Vu Chân muốn vào lại cơ quan đã rất khó khăn, chứ đừng nói tiếp tục ở lại Tổ Trọng Án. Nếu như là cơ quan cao cấp thì tốn chút tiền còn có thể giải quyết, nhưng Tổ Trọng Án dù sao cũng là Tổ Trọng Án, hơn nữa Tần gia hình như đã ra tay. Với quan hệ hợp tác, có phải cậu nên nói cho tôi biết một chút, vì sao Tần gia lại giúp cậu?”

Bạc Cửu cười: “Tôi là đội viên của chiến đội Đế Minh, chiến đội Đế Minh lại thuộc câu lạc bộ Tần thị. Lời giải thích này, luật sư Bạch có hài lòng không?”

“Mượn cớ rất hoàn mỹ.” Người đàn ông kia gác chân lên:”Nhưng mà, bạn học sinh cao trung này, có phải cậu cho rằng tôi chưa xem qua ảnh giữa cậu với chiến đội Đế Minh trên Weibo không, đầy tình cảm và bình yên.”

Trước kia Bạc Cửu còn có thể hợp tình hợp lý nói đó là anh tôn tôi kính anh tới tôi đi.

Hiện tại…

Bạc Cửu không lên tiếng.

Làm luật sư, dưới tình huống bình thường cũng sẽ hỏi đến cùng mới ngưng.

Đặc biệt là họ Bạch, càng phải như vậy.

Bạc Cửu không cần suy nghĩ cũng biết cảnh sát Vu bị đại thần chỉnh đốn.

Chẳng qua có một số chuyện, luật sư Bạch đã nghĩ sai rồi.

Nguyên nhân là vì làm trong Tổ Trọng Án không giống người thường.

Đại thần sẽ không cho phép ai dùng quyền lợi đi phá hư nó.

Một số người sở dĩ kiêng kỵ Tổ Trọng Án như thế, cũng bởi vì nó không bị vật gì đó ăn mòn.

Chuyện cảnh sát Vu làm ra, đâu chỉ là khiêu chiến ranh giới cuối cùng.

Bạc Cửu đứng lên, đi tới trước cơ quan, vừa định bước xuống lầu, di động đã vang lên.

“Phong tổng, có việc à?” Bạc Cửu một tay đút túi quần, nụ cười trên khóe miệng đầy tà mị, hoàn toàn không biết mình sắp trúng kế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi