Buổi chiều sáu giờ.
Thừa dịp phía trước vẫn chưa bị kẹt xe.
Phó Cửu và Tần Mạc mua xong linh kiện liền chạy tới tiệm lẩu Michelin kia.
Bí thư Lương cũng đã đợi ở đó, một thân tây trang phẳng phiu đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại nâng tay nhìn đồng hồ. Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe màu đen của tổng giám đốc nhà bọn họ xuất hiện, hắn mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là ngay sau đó, hai mắt bí thư Lương đều trừng lớn!
Hắn lại có thể nhìn thấy một người ngồi bên cạnh tổng giám đốc Tần.
Phải biết rằng thời điểm tổng giám đốc Tần lái xe sẽ có rất ít người được ngồi vị trí bên cạnh cậu ấy. Rốt cuộc người nọ là ai?
Bí thư Lương tiến lên phía trước thêm vài bước, muốn cẩn thận nhìn một chút.
Nhưng kết quả lại làm hắn mở rộng tầm mắt. Thế nhưng hắn đã từng gặp qua người kia!
Thời điểm tổng giám đốc Tần tới trường học gặp được kia... vị thiếu gia phế vật của nhà họ Phó kia sao?
Không thể trách tại sao bí thư Lương sẽ xưng hô với Phó Cửu như vậy. Trên thực tế mấy năm gần đây việc làm ăn nhà họ Phó càng ngày càng phát đạt, thanh danh của Phó Cửu cũng càng thấp theo năm tháng.
Bí thư Lương cũng không phải là người đầu tiên biết đến cái tên Phó Cửu này. Chỉ cần là thượng lưu ở Giang Thành, mỗi khi nghe đến tên cậu ấy chắc chắn sẽ cười nhạo.
Một số quán ăn đêm đã xem cậu ấy thành khách hàng không được chào đón nhất. Đặc biệt là những nơi cao nhã, vừa nghe được tên Phó Cửu đều sẽ lắc đầu.
Nhờ chuyện ầm ĩ mà cậu ta đã tạo ra, hiện tại có rất nhiều người đều đang chờ xem Hạ Hồng Hoa và đứa con trai phế vật này bị chê cười...
Tuy rằng những chuyện đó không phải là điểm quan trọng, nhưng tại sao tổng giám đốc ở bên cạnh với người như vậy!
Suy nghĩ một chút đều thấy bạn bè bên cạnh tổng giám đốc gần như đều đến từ khu đại viện quân đội. Nếu không làm chính trị thì cũng là quân nhân, không có người nào không phải là nhân vật nổi tiếng.
Hiện tại một người này... Bí thư Lương nhìn tổng giám đốc nhà hắn thuận tay tiếp nhận túi đồ của thiếu niên, sau đó tùy ý ném nó vào ghế sau xe, tựa như đang nói: "Lát nữa tôi đưa cậu về nhà, cậu còn lấy chúng làm gì?" Đại loại là như vậy,
Bí thư Lương cảm thấy không phải hắn ngủ chưa tình thì chính là đôi mắt hoặc lỗ tai xảy ra vấn đề: "Tổng, tổng giám đốc Tần..." Hắn kêu Tần Mạc, ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên kia.
Phó Cửu thông minh như vậy, đương nhiên đã nhận ra tầm mắt đang đánh giá của vị bí thư Lương này. Cô cũng không nói lời nào, chỉ đứng đó cười nhạt, tóc bạc mắt đen, mang theo một cổ khí chất tôn quý không rõ ràng.
Bí thư Lương càng nhìn càng thêm cả kinh. Thời điểm trước kia hắn đối mặt với vị Phó thiếu này, cậu ta cũng không phải giống như bây giờ. Bộ dạng lúc đó của cậu ta là nhà giàu mới nổi, suốt ngày khoe khoang không biết thu liễm. Tại sao hôm nay nhìn qua lại thấy có vài phần ưu nhã?
Nhưng mà bí thư Lương cũng là người lăn lộn đã lâu, lời nào không thích hợp nói ra thì hắn sẽ không nói, hắn cung kính nói với Tần Mạc: "Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trương đã đợi ở bên trong. Anh bạn này của ngài trước tiên có muốn..."
"Cậu ta đi cùng tôi." Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt.
Phó Cửu nhếch môi nhìn anh.
Bí thư Lương thấy hai người kia cùng nhau đi tới gần nhà ăn lại thêm cả kinh.
Tuy rằng bữa tiệc này là do tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trương vì muốn nịnh bợ tổng giám đốc Tần của bọn họ nên mới mở ra.
Nhưng mà... Vị Phó thiếu này có tư cách ngồi trên bàn cơm như vậy sao?
Không phải là do bí thư Lương khinh thường Phó Cửu, chỉ là hắn cảm thấy kỳ quái!
Từ khi nào mà tổng giám đốc nhà bọn họ lại thân mật với vị thiếu gia phế vật nhà họ Phó kia như vậy?
Này quả thật là vòng luẩn quẩn tương phản lớn nhất trong giới thượng lưu của Giang Thành.
Một người trên trời một kẻ dưới đất. Hai người khác nhau một trời một vực thế nhưng lại... Đi ăn cùng nhau?