Giang Nam lẳng lặng nghe, trong lòng đối với Cửu Tôn Bổ Thiên thần nhân này trừ kính ngưỡng ra chính là bội phục, chín người này xuất thân loạn thế, cùng Cổ Tiên chống lại, lòng mang tế thế, bọn họ làm vô luận là ở niên đại hỗn loạn đó hay là đương kim, cũng đáng giá để cho thế nhân khắc trong tâm khảm.
- Đạo Vương vì sao hướng ta nói những chuyện này?
Trong lòng hắn còn có chút buồn bực, mới vừa rồi Đạo Vương kể chuyện là chuyện cũ về Bổ Thiên thần nhân, thật sự quá cổ lão, nhất là phê bình về mấy vị thần nhân, truyền đi có thể hù chết một nhóm lớn người!
- Đạo Vương tâm cảnh ba động, không biết bị chuyện gì sờ động tâm cảnh, vì vậy tìm người tới nói chuyện tâm tình. Ân, hắn sẽ không sau khi nói xong liền giết người diệt khẩu chứ...
Giang Nam đang thấp thỏm, đột nhiên trung niên nam tử bên cạnh thở dài một tiếng, thanh âm trở nên vô cùng trầm thấp:
- Mà hôm nay, 5000 vạn năm trôi qua, chúng ta mục nát, không còn như trước nữa...
Giang Nam nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, càng thêm xác thực tin mình nghe đến mấy bí mật này xong tuyệt đối sẽ bị Đạo Vương giết người diệt khẩu.
- Giang tiểu hữu, ngươi yên tâm, ta còn không đến mức vì chuyện nhỏ này mà giết ngươi diệt khẩu.
Đạo Vương phảng phất nhìn thấu tiểu tâm tư của hắn, thấy buồn cười nói.
Giờ khắc này hắn không giống như là Thần Đế 5000 vạn năm trước đối kháng Cổ Tiên làm Loạn, không giống như là Bổ Thiên thần nhân hùng cứ thế gian, phản phất giống như là một tu sĩ bình thường, tiền bối cao nhân bình thường.
- Ngươi phá hư sáu tòa tế đàn, trừ có sáu tháng thời gian nghiên cứu Thiên Đạo chí bảo ra, còn có sáu cơ hội học tập Thiên Đạo Thần Thông! Ngươi không cần đi học Thần Thông mấy vị lão tổ khác, ta truyền thụ cho ngươi Lục Đạo Thần Thông!
Đạo Vương đột nhiên vươn ra ngón trỏ nhẹ nhẹ một chút, điểm ở mi tâm của Giang Nam, nhất thời từng loại từng loại Thần Thông tràn vào trong óc Giang Nam, Giang Nam còn chưa kịp trở về chỗ cũ, chỉ thấy Thần quang vọt tới, thân thể trung niên nam tử trước mặt nhất thời trở nên rộng lớn khôn cùng, khoảng cách hắn không biết có bao nhiêu tỉ dặm xa, thần thánh mà lạnh lùng.
- Giang tiểu hữu, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy hay không?
Thanh âm của hắn đạm mạc mà cao xa, làm cho người ta có một loại cảm giác Thiên Đạo vô tình.
- Bái ngươi làm thầy?
Trong lòng Giang Nam ngẩn ra, tinh tế suy tư chốc lát, không vội trả lời hỏi:
- Ta muốn hỏi, tại sao Đạo Vương lại thu Thái Hoàng làm đệ tử?
- Tâm cảnh của hắn tiếp cận Thiên Đạo nhất, trong suy nghĩ không có bất kỳ tình cảm ảnh hưởng hắn phán đoán một người, nếu như tu hành Thiên Đạo Thần Thông, thành tựu của hắn bất khả hạn lượng.
Thanh âm của Đạo Vương từ nơi cao xa truyền đến nói:
- Hắn từ trước tiếp xúc công pháp cấp bậc khá thấp, cho nên thực lực không mạnh, nhưng nếu như tu hành công pháp của ta, tâm cảnh của hắn cộng thêm công pháp của ta cùng với Thiên Đạo Thần Thông, hắn tất nhiên có đột nhiên tăng mạnh.
Giang Nam trầm mặc chốc lát, Đạo Vương nói không sai, Thái Hoàng ở trước lúc thành thần tiếp xúc công pháp đúng là cấp bậc không cao, duy nhất có cơ hội tiếp xúc đến công pháp cao thâm chính là Vọng Tiên Đài, bất quá hiển nhiên khi đó thực lực của Thái Hoàng Lão Tổ cũng không cao minh thế nào, xưng không nổi tài nghệ trấn áp đương thời, cho nên hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội có thể từ trong tay những cường giả khác trong Vọng Tiên Đài đoạt được công pháp cao minh hơn.
Khi đó Thái Hoàng, cơ hội duy nhất chính là Vọng Tiên Đài năm trăm lần sống lại, không ngừng thôi diễn, để cho công pháp của mình dung làm một thể, lĩnh ngộ ra Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư!
Bất quá Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư mang cho hắn chẳng qua là tăng lên trên tâm cảnh, cũng không phải là bay vọt trên thực lực, hơn nữa tệ đoan lớn nhất của môn công pháp này chính là lòng có nhớ thương ràng buộc liền không cách nào tu thành.
Thái Hoàng thê tử là chướng ngại hắn tiếp tục đi tới, trước khi Thái Hoàng chém vợ, nội tâm của hắn nhất định cực kỳ thống khổ, quấn quýt, nhưng mà sau khi chém vợ, tâm cảnh của hắn rốt cục viên mãn, đạt tới thành tựu cực cao trên tâm cảnh.
- Đạo Vương, ngươi thu Thái Hoàng làm đồ đệ, là coi trọng tâm cảnh của hắn có thể cùng Thiên Đạo tương hợp, như vậy vì sao lại muốn thu ta làm đồ đệ?
Giang Nam suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
- Ngươi cùng Thái Hoàng bất đồng.
Thanh âm của Đạo Vương vô cùng rõ ràng truyền đến, thản nhiên nói:
- Thái Hoàng bởi vì phù hợp Thiên Đạo, cho nên từng bước ổn thỏa, trầm ổn chí cực, nếu hắn nhận được đầy đủ tư chất nguyên, là có thể đạt tới thần nhân chí cao cảnh giới, siêu thoát Thần Đế, đạt tới Hoàng Đạo Cực Cảnh! Này là tâm cảnh của hắn cho phép, cùng Đạo của ta phù hợp nhất, cho nên hắn thích hợp làm truyền nhân của ta nhất. Ta có hai đệ tử, Tử Ngọc Đạo Nhân bái ta làm thầy còn ở trước Thái Hoàng, nhưng Thái Hoàng tất nhiên sẽ trở thành người thừa kế chân chính của ta! Mà Giang tiểu hữu ngươi...
Trong lòng Giang Nam lẫm nhiên, Đạo Vương kiến thức kinh người, hắn đối với Thái Hoàng Lão Tổ đánh giá mặc dù cao làm cho người khác khó có thể tiếp nhận, nhưng nhất ngôn chỉ điểm ra nơi cường đại cùng kinh khủng nhất của Thái Hoàng!
Bất quá, Giang Nam càng hiếu kỳ chính là Đạo Vương đánh giá mình như thế nào, điều này làm cho hắn rất là mong đợi.
Đạo Vương tiếp tục nói:
- Ngươi trời sanh tính nhanh nhẹn, gan lớn, rất quỷ quái, rất tà, trời sanh tính thích chơi, thậm chí đem mình hướng trong chết chơi, không biết lúc nào sẽ đem mình đùa chơi chết! Con đường của ngươi, cùng con đường của ta không có một chút giống nhau, cho dù thể ngộ Thiên Đạo, nhận được truyền thừa của ta, ngươi cũng sẽ không đạt tới thành tựu như Thái Hoàng, cũng không có thể trở thành Thiên Đạo thân chân chính, tâm cảnh của ngươi vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới như Thái Hoàng!
Sắc mặt Giang Nam một đen, hắn vốn cho là Đạo Vương sẽ hung hăng thổi phồng mình một cuộc, làm mình tâm hoa nộ phóng, hi lý hồ đồ liền bái ông ta làm thầy, không nghĩ tới thần nhân này căn bản không thổi phồng hắn, ngược lại hung hăng đả kích hắn, đem hắn nói không đúng tý nào.
- Nhưng mà, ngươi cũng không phải là không có ưu điểm...
Giọng nói của Đạo Vương chậm dần, lộ ra một tia nghi hoặc nói:
- Ngươi ở Tiểu Quang Minh Giới, trợ thủ đã rời đi, duy chỉ có ngươi lưu lại, làm cho mình thân vùi hiểm cảnh, rõ ràng chính là đem mình hướng trong chết đùa, trong mắt của ta chính là chịu chết. Nếu đổi lại Thái Hoàng, hắn tuyệt đối không có thể làm như vậy, mà là thối lui khỏi Tiểu Quang Minh Giới. Thái Hoàng quá ổn, ổn đến có chút ngoan cố, mà ngươi thích mạo hiểm, trong mắt của ta, tình cảnh của ngươi ngay lúc đó đã không có bất kỳ sinh lộ, chuyện không thể làm, nhưng theo ngươi phá hư đối với Tiểu Quang Minh Giới, ngược lại ở trong tuyệt cảnh dần dần xuất hiện một luồng sinh cơ.
Hay .thanks ad