Trước đây thật lâu liền có người nói tu vi thực lực vị Thần Hoàng này thâm bất khả trắc, cường hoành vô biên, chỉ là bởi vì Sa La Ma Đế còn đó, cho nên mới không có xưng đế, mà là tự xưng Thần Hoàng.
Thậm chí, trong Chư Thiên vạn giới còn có người cầm người này cùng Giang Tuyết đánh đồng, cho rằng Thần Hoàng là một vị Đông Cực Thần Quân khác của địa ngục, có thể thấy thực lực cùng tiềm lực của người này!
Bất quá ở bên trong cuộc chiến đoạt tiên phù cùng hạo kiếp về sau, Lan Lăng Thần Hoàng lại không có lộ diện, thậm chí cũng không có chứng đế, để cho người hoài nghi người này là không có đế tư, hoặc là bị Sa La Ma Đế ghen ghét, ám toán đánh chết.
Trong Địa Ngục ma quan, tiên thể Thiếu Hư suất lĩnh ma quan chư tướng cung kính, nghênh đón Lan Lăng Thần Hoàng cùng Địa Ngục đại quân, Sâm La Ma Đế phân thân cũng tiến lên nghênh đón, trong lòng mọi người buồn bực:
- Lan Lăng Thần Hoàng như thế nào sẽ đến giúp chúng ta?
- Thiếu Hư đạo hữu, Sâm La đạo hữu.
Lan Lăng Thần Hoàng hướng Thiếu Hư cùng Sâm La chào hỏi, hai người vội hoàn lễ, Lan Lăng Thần Hoàng cười nói:
- Tả tuyến Càn Chí Ma Quân, trung tuyến Tử Viên đạo hữu, cũng đã phá được nguyên một đám thế giới, hỏa lực tập trung Trung Thiên, hôm nay chỉ còn lại có Huyền Minh Nguyên Giới chưa phá, không cách nào hình thành xu thế tam lộ đại quân vây quét Trung Thiên. Chư hoàng chư đế biết rõ huyền môn khó phá, bởi vậy để cho ta đi đầu một bước đến đây trợ giúp.
Thiếu Hư tạ ơn, Lan Lăng Thần Hoàng cười nói:
- Đạo hữu, mau mau thiết hạ pháp đàn, chư hoàng chư đế cũng muốn phân thân hàng lâm.
Thiếu Hư kinh hãi, thất thanh nói:
- Chư hoàng chư đế cũng muốn phân thân hàng lâm đến? Chỉ là một cái huyền môn, cần kinh động đến bọn hắn sao?
- Đây là chủ ý của chư hoàng chư đế, ta cũng cho rằng bọn họ đối với huyền môn có chút thận trọng.
Lan Lăng Thần Hoàng cười nói.
Thiếu Hư vội vàng sai người đi chế tạo hai mươi bảy tòa pháp đàn, bởi vì Viên Ma Hoàng chưa chứng đế, nên chỉ có hai mươi bảy tòa.
Phía trên Huyền môn, sắc mặt chư tướng ngưng trọng, Tử Phòng đạo nhân ngơ ngác nhìn về phía Địa Ngục ma quan, trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác vô lực. Không chỉ là hắn, trong nội tâm những người khác cũng đồng dạng sinh ra một loại cảm giác vô lực.
- Lan Lăng Thần Hoàng tự mình hàng lâm huyền môn, huyền môn ta rõ ràng có thể kinh động vị tồn tại này hàng lâm!
Tử Phòng đạo nhân hít và một hơi hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía Giang Nam nói:
- Giáo chủ, chỉ sợ ngươi mời cứu binh không đủ.
- Tả Thiên Thừa, Tố Thiên Hầu! Người tiến đến mượn binh quay trở lại rồi!
Đột nhiên, một Thần Nhân thủ hộ bên ngoài Tinh môn đại hỉ, kêu lớn.
Giang Nam ngẩng đầu, chỉ thấy hơn mười Thần Chủ tiến về La Thiên đuổi trở về. Tố Thiên Hầu cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng cùng bọn người Linh Đạo Tử, Tử Phòng đạo nhân, bảy Thánh Vương tiến ra đón.
- Khởi bẩm Thiên thừa, Thiên Hầu, Thần Đô Thần Quân nói, bệ hạ không muốn cho ngươi mượn binh, hắn cũng không thể làm chủ.
Một Thần Chủ trên mặt vẻ xấu hổ, khom người nói:
- Lộ Thần Hầu còn nói, mời thiên thừa dời bước đi qua, đến La Thiên uống rượu, nếu có thể quá chén hắn, hắn liền cho ngươi mượn binh.
- Đông Cực bệ hạ không cho Thần Đô Thần Quân mượn binh?
Tố Thiên Hầu cùng bọn người bảy Thánh Vương, Tử Phòng đạo nhân cau mày, có chút nghi hoặc khó hiểu.
- Thủ hạ đi Hạo Thiên Thánh tông mượn binh, cũng bị Hạo Thiên Thần Quân từ chối nhã nhặn.
Lại có một Thần Chủ cúi đầu nói.
- Thủ hạ đi Phong Đô, ăn cái bế môn canh.
- Tiên Đô cũng không muốn cho chúng ta mượn binh, nói là bệ hạ phân phó.
...
Hơn mười Thần Chủ tiến về La Thiên mượn binh báo cáo hoàn tất, nghe được chúng thần trên huyền môn nguyên một đám tay chân rét run, trong nội tâm phát lạnh, Tử Phòng đạo nhân chán nản nói:
- Thần Ma dưới trướng chúng ta chỉ còn lại có hai mươi vạn, đối phương có mấy trăm vạn hùng binh, lại có Lan Lăng Thần Hoàng vị cái thế cường giả này, còn có chín Sâm La Ma Quân phân thân, một trận chiến này còn đánh thế nào... Giáo chủ. Không bằng lui binh a!
Hắn nhìn về phía Giang Nam, Tố Thiên Hầu, Phàn Khuyết đạo nhân cùng bảy Thánh Vương. Cùng với thần tướng, thần binh trên huyền môn, hết thảy nhìn về phía Giang Nam, trong mắt toát ra chờ mong, ngay ngắn nói:
- Tả Thiên Thừa, lui binh a!
- Tả Thiên Thừa, Tố Thiên Hầu tiếp chỉ!
Giang Nam còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên, trong một tòa Tinh môn Thần Quang bắt đầu khởi động, Thái Hoàng lão tổ đi ra Tinh môn, tay nâng một sắc lệnh màu vàng.
Cất bước đi vào phía trên huyền môn, bá một tiếng đem sắc lệnh triển khai, cất cao giọng nói:
- Đạo Vương có dụ: Triệu Tả Thiên Thừa tiến đến nghị sự, tướng sĩ khác quy Tố Thiên Hầu chưởng quản, tử thủ huyền môn!
Bá...
Thái Hoàng đem sắc lệnh màu vàng xoáy lên, đưa đến trước mặt Giang Nam cùng Tố Thiên Hầu, cười nói:
- Hai vị đạo hữu, tiếp chỉ a.
Tố Thiên Hầu trầm mặc, sắc mặt không hề bận tâm, Tử Phòng đạo nhân đột nhiên cười ha ha, như điên nói:
- Tử thủ huyền môn... Thiên Hầu, chúng ta bị trở thành pháo hôi rồi. Tử thủ huyền môn... Bằng chúng ta, như thế nào tử thủ Huyền quan? Lính của chúng ta đâu rồi, chúng ta đâu này? Không binh không tướng, như thế nào đánh? Đạo Vương, nói cho ta biết đánh như thế nào...
Rất nhiều Thần Ma khác cũng đều ngây người, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vô biên bi thương xông lên đầu.
- Ta lưu lại.
Giang Nam thật dài thở phào một cái, đột nhiên tiếp sắc lệnh màu vàng, mặt giản ra cười nói:
- Thái Hoàng, ngươi trở về nói cho Đạo Vương, ta không đi, ta ở lại chỗ này.
Hắn đem sắc lệnh màu vàng để qua dưới chân, một cước dẫm nát sắc lệnh của vị Bổ Thiên Thần Nhân này, tay trụ Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, cười to nói:
- Ta lưu lại! Đạo hữu trở về đi!
Thái Hoàng liếc hắn một cái, quay người đi vào bên trong Tinh môn, lắc đầu nói:
- Giáo chủ, ngươi không bằng ta, thủy chung là không bằng ta. Trong lòng ngươi có quá nhiều không bỏ xuống được...
Huyền môn một mảnh trầm mặc, đã qua thật lâu, Tử Phòng đạo nhân chát chát âm thanh nói:
- Giáo chủ, chúng ta còn có... viện quân hay không?
Bảy Thánh Vương cùng Linh Đạo Tử các loại ánh mắt đều rơi vào trên người Giang Nam, trên huyền môn những Thần Ma thủ quan kia nguyên một đám hướng Giang Nam xem ra, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, hi vọng Giang Nam có thể xuất ra giải quyết chi đạo gì, mượn tới một đám quân đầy đủ sức lực.
- Chờ một chút...
Ánh mắt Giang Nam từ trên ánh mắt của bọn hắn đảo qua, thanh âm khàn khàn, chỉ cảm thấy thanh âm của mình phảng phất cũng là từ Cửu Thiên truyền đến, đạm mạc mà cao viễn, trống rỗng, giống như Đạo Vương:
- Đợi vài ngày nữa, sẽ có viện quân đến đây. Các ngươi yên tâm, ta là Đông Cực đại đế đệ đệ, Đông Cực thần triều Tả Thiên Thừa, Đông Cực đại đế nhất định sẽ phái tới cứu binh...
Hắn âm thầm cắn răng, trong nội tâm nảy sinh ác độc:
Đa tạ huynh đệ