ĐẾ VƯƠNG SỦNG ÁI

"Cần phải cứu sao?" Tốc độ nói của Lâu Thất cực kì nhanh thấp giọng hỏi.

Mà Trầm Sát cũng trả lời nàng trong nháy mắt, "Cứu."

"Đưa ta tới đó."

Lâu Thất nhảy một cái trên lan can, cả người bay lên, đồng thời, Trầm Sát cũng vịn lấy eo nàng, đôi tay giơ lên, tung cả người nàng qua Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn kia.

Cuộc trò chuyện và chuỗi động tác này của họ chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp mắt, không ai chú ý tới, đợi họ chú ý tới thì trên lưng Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn kia đã có thêm một người từ lúc nào, hơn nữa còn mau chóng giữ lấy thắt lưng của Bắc Phù Dung, lại đem nàng ta nhấc lên lần nữa, lại ngây ngẩn cả người.

Người này ở đây từ lúc nào vậy?

Đây, đây là nữ nhân sao?

Vị ngồi cạnh người Đế quân kia là đại thị nữ của Tam Trùng điện sao?

Nàng ta muốn ra đây chịu chết hay sao?

"Không không không, không đúng, nàng ta vừa cứu Bắc Thương đại công chúa mà!"

Đúng vậy đúng vậy, chuyện thật bày ra trước mắt, bọn họ sao có thể bỏ qua được đây? Thế nhưng, sao nàng ta có thể làm được?

Trên lưng chim ưng, Lâu Thất nắm lấy thắt lưng của Bắc Phù Dung, ném nàng ta về phía Trầm Sát, lúc ra tay còn nháy nháy mắt với hắn. Nhìn xem, người ném ta đi, ta lại ném trả ngươi một mỹ nữ nè, phải tiếp cho thật tốt đó, vị này có thể là Đế phi sau này của người đó nha!

Có lẽ là hiểu ý của nàng, mặt Trầm Sát đen như đít nồi, khó chịu, cực kỳ không vui, nữ nhân của hắn sao có thể sung sướng ném nữ nhân khác tới cho hắn chứ?

Hắn không thích bộ dáng này của nàng, không thích.

"Ngọc Thái tử, phiền ngươi tiếp lấy Bắc Thương đại công chúa." Trầm Sát đột nhiên lùi về sau một bước, đồng thời đưa tay kéo Đông Thời Ngọc qua, Đông Thời Ngọc liền đứng ở vị trí ban đầu của hắn.

Đông Thời Ngọc không kịp nói gì, cũng chẳng kịp phản ứng lại, Bắc Phù Dung đã bay qua người hắn, trước con mắt của mọi người hắn không thể không quan tâm để nàng ta ngã chết, vì vậy Đồng Thời Ngọc chỉ có thể vươn tay ra chụp một cái, tiếp lấy Bắc Phù Dung.

Thế nhưng cú tiếp này của hắn khiến trong lòng hắn xẹt qua một cảm giác kì lạ, vốn là, nếu như có nội lực thâm hậu, trong tình thế cấp bách có một người bay qua, xung lực chắc chắn là rất lớn, muốn tiếp được người còn phải bớt đi một phần lực đạo, bằng không bản thân mình cũng có thể bị thương. Mà nếu nội lực không đủ thì lại chẳng có cách nào để ném một người lớn sống sờ sờ ra đó xa như vậy. Thế nhưng khi hắn đỡ được Bắc Phù Dung chỉ cảm thấy lực đạo rất vừa phải, dường như đã tính toán kĩ càng vậy, bay tới đây vừa khéo là hết đà, người cũng chỉ rơi xuống mà thôi.

Hắn không để ý tới xem tình hình của Bắc Phù Dung trước, lập tức quay đầu về phía Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn.

Thân hình của Ưng Vương to lớn khổng lồ, đủ cho hai người ngồi lên lưng, huống hồ hiện giờ lại chỉ còn mình Lâu Thất. Không quan tâm Ưng Sơn đang phát điên thế nào, Lâu Thất cũng chẳng biết phải làm sao, nằm nhoài cả người lên lưng nó, đưa tay xoa đầu nó, khóe miệng khẽ động đậy, thế nhưng lại không ai nghe được giọng nói của nàng.

Đây quả thật là một trong những trận quyết đấu lớn mà Lâu Thất gặp phải.

Vương tính của Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn trời sinh đã dũng mãnh, nó tuyệt không nguyện bị thuần phục, vì vậy, nàng gặp phải sự chống lại mãnh liệt nhất trong lịch sử thuần thú của mình. Những lời nàng hát thật ra chỉ là một loại âm công có chú thuật, bởi tần suất đó tai người không thể nghe được, vì vậy chỉ cách hơi xa một chút thì chẳng ai có thể nghe thấy giọng của nàng, thực ra thì vẫn có âm thanh, đối với động vật âm thanh này khá vang dội và rõ ràng.

Năm đó, vì để học để phát ra loại âm công này, thiếu chút nữa miệng của nàng đã bị luyện đến tàn tật. Lâu Thất cũng chỉ là một người khá bướng bỉnh, năm đó lão đạo thối đã nói với nàng, theo những gì ông ta biết thì loại công phu này vẫn chưa ai học thành được, đến cả lão đạo thối đó đã nghiên cứu tới hai mươi mấy năm trời cũng chẳng học được. Nàng là có thiên phú, thế nhưng chỉ có thiên phú thôi thì còn lâu mới đủ.

Thế nhưng Lâu Thất lại tuyệt không tin tà đạo, chuyện mà người ta càng nói là không thể làm được, nàng lại càng muốn thử. Liền cứ vậy cứ vậy mà luyện, vì để luyện môn này nàng còn tìm chuyên gia sinh vật học, động vật học, và cả vật lý học nữa, còn dùng các loại máy móc chữa bệnh kỳ quái áp lên người, cả đám người cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm, dùng mọi dụng cụ để giúp nàng luyện tập.

Những người bạn của nàng đều nói nàng điên rồi, nói nàng là đồ thần kinh, thế nhưng khi nàng luyện được nó, khi làm nhiệm vụ trong rừng nhiệt đới liền thuần phục được một con cá sấu lớn, khiến nó ngoan ngoãn nổi trên mặt nước, đưa bọn họ qua sông, lúc đó, cằm của đám người kia như muốn rớt cả xuống, đến mấy ngày trời cũng không khép lại được.

Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn ngửa đầu thét lớn, thân thể hung mãnh lay động mạnh, muốn hất Lâu Thất ở trên người xuống, Lâu Thất liền dán cả người lên lưng nó, dường như chẳng lệch chút nào, hơn nữa môi nàng càng động càng nhanh, càng động càng nhanh.

Nàng không phải muốn thôi miên nó, cũng không phải muốn dùng võ công để đánh bại nó, nàng muốn dùng tinh thần, ý chí, là một thứ khí phách vương giả, uy thế cường hãn còn hơn nó, dùng âm công để truyền đạt cho nó!

Thần phục ta đi!

Bằng không, ắt phải chết!

Đối với những dã thú tương đối thuần hậu, Lâu Thất có lúc cũng chẳng muốn sự thần phục của chúng, rất nhiều lần nàng chỉ liên kết với chúng để nhận được sự giúp đỡ, hoặc truyền đạt ý nước sông không phạm nước giếng, khiến bọn chúng đừng công kích mình mà thôi.

Nhưng đối với Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn đầy vương khí này, từ lúc bắt đầu sự đàm phán của nàng đã không có hiệu quả, nó tuyệt không đồng ý, vì vậy nàng cũng chẳng thèm hữu hảo đàm phán nữa. Con mẹ nó, ta chỉ muốn thương lượng với ngươi mà ngươi lại không nghe, vậy thì thần phục ta đi!

Trong âm công mang theo uy thế nặng nề, tấn công về phía Bạch Ưng Vương Tuyết Sơn.

Bạch Ưng Vương đột nhiên thét một tiếng bén nhọn, dùng sức giãy dụa, chỉ nghe thấy một tiếng vang lên, Bạch Ưng Vương vậy mà lại kéo được hai chân ra khỏi xích sắt hoàn toàn!

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng gì, Bạch Ưng Vương đã xông thẳng lên trời cao, phá vỡ trường thiên, chỉ trong phút chốc bóng của nó đã ở độ cao vạn dặm!

"Lâu cô nương vẫn ở trên đó!"

Nhị Linh kêu lên một tiếng, trước mắt chợt tối, bị dọa đến ngất xỉu.

"Lâu Thất!"

"Lâu Thất!"

Trầm Sát và Ưng lại cùng lúc phóng lên trời, thế nhưng người sao có thể so sánh được với ưng đây? Đó là vương giả của bầu trời! Bọn họ chỉ có thể nhìn lên trời mà thở dài! Trầm Sát thiếu chút nữa nghiến nát răng, hai tay nắm chặt thành quyền, lửa giận không biết trút vào đâu cho hết. Không phải, không chỉ là giận giữ mà còn có một loại cảm giác lạ kỳ khác xông thẳng vào tim hắn, khiến hắn đến thở cũng thấy khó khăn.

Đáng chết, đáng chết!

Hắn còn cho là nàng có cách, hắn cho là như vậy!

Hắn còn cho rằng nàng đã mở miệng như vậy thì nhất định sẽ nắm chắc được! Hắn cho là như vậy!

Hắn cho rằng nàng vẫn luôn giấu diếm thực lực của bản thân, thứ nàng biết còn nhiều hơn hắn, cũng hiểu được nhiều thứ hơn, hắn cho rằng như vậy!

Hiện giờ, người đã ở trên lưng ưng, ưng thì ở trên trời cao!

Đêm, nhờ có ánh đèn đuốc trong hoa viên, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy Ưng vương đang lượn lờ ở quanh, thế nhưng bóng hình nhỏ vô cùng, điều đó nói rõ lên rằng nó đang ở một độ cao cực kỳ!

Hiện giờ, Lâu Thất cho dù không bị rớt xuống, phỏng chừng cũng bị dọa chết khiếp!

Có người nào có thể bay lên tới độ cao như vậy sao?

Tuyết Vệ lại thiếu chút nữa cười rộ lên, nếu như không phải tình huống hiện nay không cho phép, cô ta rất muốn vỗ tay ăn mừng! Hay, hay lắm, hay lắm luôn! Đáng đời, đáng đời ngươi! Muốn huênh hoang nổi trội phải không? Nàng ta nghĩ nàng ta là người gì cơ chứ? Ngay cả Quách Phụng, Bắc Thương công chúa đều không làm chủ được, nàng ta vậy mà lại dám ôm vào người! Đợi chút nữa nàng ta chắc chắn sẽ bị rớt từ trên trời xuống, ôi chao, thật đáng tiếc cho dung mạo như hoa như ngọc đó, rơi từ độ cao như vậy xuống chắc chắn là nát vụn rồi, vậy thì xấu đến mức nào chứ!

Tuyết Vệ vừa nghĩ vừa gọi các thị vệ lui lại, đừng đứng ngoài hành lang nữa, "Đợi lát nữa có người rơi xuống đụng vào các ngươi thì chẳng còn mạng đâu!"

Cô ta vừa nói xong, một ánh mắt đột nhiên bắn qua, ác liệt như muốn xé xác cô ta. Cô ta ngẩng đầu nhìn liền đối diện với ánh mắt của Ưng. Từ trước tới nay Ưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn cô ta, thật quá đáng sợ.

"Ưng..."

"Chủ tử, không được!" Giọng nói của Nguyệt đột nhiên vang lên, lại thấy Trầm Sát đã xông ra hoa viên, ngẩng đầu nhìn trời chăm chú, cứ luôn di chuyển theo tốc độ của con ưng kia!

Muốn làm cái gì vậy?

Ánh mắt Đông Thời Ngọc khẽ lóe lên, không phải là muốn tiếp lấy thân thể từ trên cao rơi xuống của nữ nhân kia chứ? Không lẽ nữ nhân kia thật sự là người trong lòng của Trầm Sát.

Trầm Sát mà cũng biết yêu ư?

Đáng tiếc, khó khăn lắm mới có một người con gái đi được vào tim hắn, cứ vậy mà chết.

Đám nữ tử có lá gan nhỏ đã lui ra đằng xa, mặt trắng bệch không một giọt máu. Quá đáng sợ rồi quá đáng sợ rồi, trực tiếp đưa người lên trời cao, chỉ cần tưởng tượng cảnh bị đưa lên cao tới vậy, các cô đã sợ tới mức muốn ngất đi rồi.

Trầm Sát nghiến răng, vẫn luôn nhìn chằm chằm trời cao, con ưng đó vẫn luôn luẩn quẩn ở bên trên, hắn không tin, hắn không tin rằng nữ nhân này lại cứ vậy mà chết, nếu rơi xuống hắn cũng chắc chắn có thể tiếp lấy nàng!

Hắn đã cho phép chưa? Hắn đã cho phép chưa hả? Thân là người của hắn, không có sự cho phép của hắn, nàng cứ chết thử xem!

Vào đúng lúc này, trên bầu trời cao có giọng của Lâu Thất truyền lại, "Chủ tử tránh ra! Tránh ra tránh ra!"

Trầm Sát cũng không biết trong lòng hiện giờ có cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy vừa rồi rõ ràng mình có động đậy, rõ ràng vẫn còn sống, thế nhưng lại như đã chết rồi vậy, thế nhưng hiện giờ, giọng nói của nàng lại như tiên đan cứu mạng hắn, khiến hắn lập tức cảm nhận được rằng mình vẫn còn sống.

"Chủ tử, Lâu Thất cô nương không sao cả!"

Ưng và Nguyệt một trái một phải đỡ lấy hắn, mau chóng lui vào trong hành lang.

Trên trời cao, con ưng khổng lồ trắng như tuyết đó đang bổ nhào xuống, đôi cánh cực rộng mở ra để lại bóng mờ, làm nổi lên một cơn gió lớn, mà ở trên lưng nó, một mỹ nữ đang cười tươi như hoa, một tay ôm lấy cổ ưng, một tay vuốt đi mấy sợi tóc vướng trên mặt, đôi mắt sáng ngơi mà lại trầm tĩnh nhìn qua.

Bạch ưng mỹ nữ, từ trời cao giáng trần.

Cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong tâm trí, trong kí ức của những người ở hoa viên. Họ kinh ngạc, kinh ngạc tột cùng, đến chết cũng không quên.

Cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong tâm trí, trong kí ức Trầm Sát, đến chết không quên.

Nàng không sao, nàng không sao cả, đến nửa giọt lệ cũng chẳng rơi, không hề có.

Tốt, rất tốt, tốt vô cùng, không hổ là nữ nhân của hắn, là của hắn!

Thời khắc này, Trầm Sát cảm thấy thoải mái vô cùng! Trong đầu hắn tràn ngập niềm vui khó mà nói ra được!

Mà hắn lại gắt gao bắt chặt lấy ánh mắt của Lâu Thất, cũng đen bóng như sau, vậy mà lại khiến Lâu Thất nhìn đến mức có chút quáng mắt, sáng quá, sáng quá đi, sáng tới mức trái tim nàng đột nhiên nhảy loạn cả lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi