ĐÊM DÀI NHƯ SAO


Tinh Ý cũng không phải một người giỏi nói dối che giấu, chần chừ một chút, lúc đang định mở miệng, chợt nghe thấy Diệp Giai Chính trầm giọng nói: "Tôi là anh Hai của con bé.

Nó hiếm khi được về nhà ăn cơm, nên muộn mười lăm phút.

Vì sợ trường quở trách, tôi mới giúp nó trèo tường vào." Anh dừng một chút lại nói, "Hiện giờ Dĩnh Thành thậm chí Lưỡng Giang cũng không còn lệnh giới nghiêm như xưa, trường học là nơi truyền bá văn minh, sao lại nghiêm khắc bảo thủ như vậy?"
Không biết vì sao, lúc người thanh niên này mở miệng mang theo một thái độ nghiêm khắc, câu cuối cùng tựa chất vấn hơn khiến Vương Hữu Luân sửng sốt, lập tức tức giận: "Kỷ luật Bác Hòa xưa nay đã như vậy, nếu em gái của cậu thi đậu, thì tương đương với chấp nhận tuân theo.

Nếu chê kỷ luật này quá khắc nghiệt, cũng có thể nghỉ học!"
Diệp Giai Chính cười lạnh: "Nếu cô ấy có thể thi đậu, thành tích ngày thường lại ưu tú, chứng minh có đủ tiềm năng và năng lực trở thành bác sĩ.

Vì sao lại chỉ vì này mười lăm phút nhỏ nhoi này mà nghỉ học chứ?!"
Vương Hữu Luân tức giận đến mức bộ râu muốn vểnh lên, gần như thét lên: "Cậu là ai?! Hay là cậu ngồi vị trí chủ nhiệm kỷ luật này của tôi luôn đi?!"
Mùi thuốc súng trong văn phòng dần nồng nặc hơn, sắc mặt Tinh Ý bị dọa trắng bệch, khẽ kéo tay áo của Diệp Giai Chính, ra hiệu anh đừng nói nữa.

Diệp Giai Chính thấy động tác của cô, đành phải nhịn lại không nói nữa.
"Vương tiên sinh, em biết sai rồi.

Anh Hai cũng là vì bênh vực em, mới nhất thời mở miệng chống đối." Tinh Ý căng thẳng giải thích, giọng điệu gần như sắp khóc, "Em sẽ không nghỉ học, sẽ chăm chỉ đọc sách, tương lai làm một bác sĩ tốt.

Mong thầy đừng đình chỉ học em."
Diệp Giai Chính hơi nghiêng đầu, nhìn Tinh Ý một cái, môi mỏng mím càng chặt.

Đối với đàn ông nói, không ai muốn nghe cô gái mình thích khép nép cầu xin người khác như vậy, huống hồ là một quan cấp cao như anh.

Anh cũng chỉ đành nhắc nhở bản thân lần nữa, Tinh Ý không muốn để người khác biết thân phận của mình, cố gắng nói mình nhẫn nhịn.
Vương Hữu Luân nổi giận một hồi, thấy thái độ cô chân thành, cũng không muốn bởi vì việc nhỏ như vậy dập tắt sự nhiệt tình học tập của sinh viên, liền nói: "Biết sai sửa là tốt.


Thế này đi, ghi lỗi một lần, trở về viết một bản kiểm điểm, trước buổi trưa ngày mai đem nộp đến đây."
Ông cúi đầu, vốn định vẫy tay để bọn họ đi, nhưng chợt thấy tờ báo thư ký đưa tới buổi sáng, trang đầu là tin đường sắt Quế Giang chính thức thông, nhân viên chính phủ và người liên quan từ phía Nhật Bản đều tham dự.

Ông nhìn lướt qua, cảm thấy có chút khác thường, lại ngẩng đầu nhìn.
Trong một cái liếc mắt này, biểu cảm thay đổi lớn.
Diệp Giai Chính lại hoàn toàn không phát hiện, anh cũng tức nghẹn một bụng, kéo Tinh Ý đang định rời đi, đột nhiên cửa mở ra.

Thư ký đưa vài người tiến vào, vội vàng nói với Vương Hữu Luân: "Tiên sinh, Lưu thứ trưởng nói có chuyện quan trọng trở về tìm ngài."
Thứ trưởng Cục giáo dục Lưu Thiêm mang theo trợ lý và thư ký của mình vội vã đi vào, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Giai Chính, vội vàng đứng nghiêm, lau mồ hôi trên mũi, cung kính nói: "Diệp đốc ——" chưa gọi hết tên đã bị Diệp Giai Chính trừng mắt một cái, chữ còn lại bị nuốt vào.
Lưu Thiêm ra khỏi cổng trường Bác Hòa, vừa lúc gặp Tiêu Thành, lúc này mới biết Đốc quân bị đội bảo vệ tình cờ bắt vào.

Tiêu Thành cũng không thể dẫn người xông vào, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ ông đưa người ra.

Nhưng tình huống trước mắt là thế nào? Ông có chút không hiểu.
Thấy Diệp Giai Chính đưa sinh viên nữ kia đi ra ngoài, để lại Vương Hữu Luân ở văn phòng, Lưu Thiêm cũng chỉ đành theo ra ngoài, quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Hữu Luân một cái, mấy máp môi, vẻ mặt lo lắng: "Rốt cuộc ông đã làm gì thế!"
Vương Hữu Luân đứng ngơ một lúc lâu, trơ mắt nhìn đoàn người ra ngoài, cúi đầu nhìn tờ báo, khuôn mặt hết xanh lại trắng.
Lưu Thiêm thấy Đốc quân đích thân tiến sinh viên nữ kia đến ký túc xá, hơi cúi người nói với cô gì đó, lại nhìn cô rời đi.

Ông đứng rất xa, một lúc sau mới chậm rãi đi đến, cười nói: "Đốc quân, hôm chuyện hôm...!thật sự quá..." Ông muốn tìm một từ, nhưng vắt hết óc vẫn tìm không thấy từ thích hợp, chỉ đành nói: "Quá trùng hợp rồi."
Diệp Giai Chính liếc ông một cái, rồi trầm giọng hỏi: "Người vừa rồi là ai? Phó hiệu trưởng?"
"Chủ nhiệm giám sát kỷ luật Bác Hòa, Vương Hữu Luân." Quan hệ giữa Lưu Thiêm và Vương Hữu Luân không tệ, giờ phút này lại không thể thay ông ta nói gì, "Xưa nay ông ấy là tiên sinh có tiếng nghiêm khắc.

Nhưng...!nhưng..."
Diệp Giai Chính nghe ông ấp a ấp úng như vậy liền nổi giận: "Có lời cứ nói thẳng."
"Tháng 6 năm nay, ngài đã phát biểu trước ngành giáo dục phải đề cao kỷ cương, việc chính của sinh viên là học tập, lối sống không thể quá buông thả.

Khi đó Bác Hòa muốn mời vị Vương tiên sinh nổi tiếng trong ngành tới giám sát kỷ luật, ngài còn ra sức...!khen ngợi."
Diệp Giai Chính nhíu mày, mơ hồ nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.

Xét đến cùng do Tiểu Tứ đọc cuốn tiểu thuyết kia —— bên trong viết mấy chuyện yêu đương, thậm chí còn có công tử nhà giàu vào trường làm thầy giáo để theo đuổi một sinh viên nữ.

Anh lại nghe nói thị hiếu hiện tại là như thế, càng thêm lo lắng, khi đó biết Bác Hòa muốn mời một vị chủ nhiệm kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc, còn rất dốc sức ủng hộ.

Ai biết được chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu mình.
Nghĩ đến đây, anh cũng không thể nói gì, tức giận nói: "Hôm nay sinh viên bị điều tra là em gái của Liêu Nghệ Hàng.

Chẳng qua cô ấy chỉ ăn một bữa ở nhà tôi, muộn mất mười lăm phút mà thôi."
Thì ra là em gái của Liêu Nghệ Hàng...!Mấy suy nghĩ trong đầu Lưu Thiêm nhanh chóng hiện lên, ai cũng biết hiện tại Liêu Nghệ Hàng là người Đốc quân tin tưởng, như thế cũng có thể giải thích quan hệ giữa hai nhà rất tốt.

Ông liên tục gật đầu: "Vâng, tôi sẽ nói chuyện này với Vương tiên sinh, lần sau không thể không thấu tình đạt lý như vậy."
"Kỷ cương nghiêm khắc là tốt, nhưng có chuyện khác tôi không rõ lắm." Diệp Giai Chính bước chậm lại, "Chẳng hạn như sinh viên y khoa, học xong bốn năm, năm thứ 5 thực tập ở bệnh viện, vì sao quy định không thể kết hôn? Lúc sinh viên tốt nghiệp, tuổi đã lớn hơn tuổi kết hôn của đa số người hiện nay, không cho người ta kết hôn, thật sự bất hợp lý."
"Cái này...!tôi thật sự không biết." Lưu Thiêm nói lắp bắp, "Đốc quân, tôi lập tức trở về tìm hiểu một chút, hôm khác đến báo cáo với cậu."
Tới cửa rồi, Tiêu Thành vội vàng đi tới, đưa chiếc áo khoác bị anh ném đi lúc trèo tường.

Diệp Giai Chính nhận lấy, dặn dò Lưu Thiêm: "Sau khi điều tra mấy quy định không hợp tình hợp lý này, nên bãi bỏ thì bãi bỏ."
Lưu Thiêm liên tục gật đầu, lúc này ông không chỉ lo lắng điều này, còn có...!Đốc quân có thể vì giận dữ mà rút kinh phí hỗ trợ Bác Hòa hay không.

Ông không thể không hỏi lại một câu cho chắc: "Quân tọa, số tiền thỏa thuận trích từ tài sản của Đại soái lần trước..."
Diệp Giai Chính hơi nhướng mày: "Sao thế, có vấn đề sao?"
Trong lòng Lưu Thiêm thực sự thay Bác Hòa thở phào nhẹ nhõm: "Không có, không có."
"Nghe nói viện khoa học của Bác Hòa đã cũ quá rồi, phòng thí nghiệm cũng rất nhỏ." Diệp Giai Chính suy ngẫm rồi nói, "Ông cho người đi kiểm tra một chút, nếu tình hình thực tế là thế, thì tham khảo tiêu chuẩn phòng thí nghiệm mới của Đại học Lưỡng Giang, cải tạo hoặc xây mới viện khoa học, mau chóng đề ra một kế hoạch."
"Được, được." Lưu Thiêm tiễn Diệp Giai Chính lên xe, "Tôi nhất định mau chóng trả lời ngài."
...
Bởi vì chuyện này, Cục giáo dục loạn hai ngày.


Lưu Thiêm nghiêm khắc dặn người bên cạnh không được tiết lộ ra ngoài chuyện Đốc quân trèo tường bị bắt, nhưng ai cũng biết Đốc quân rất xem trọng trường Y Bác Hòa, Lưu Thiêm mang kết quả sau khi điều tra, dè dặt gõ cửa phòng Diệp Giai Chính.
Diệp Giai Chính vừa kết thúc hội nghị của Bộ quân sự, hơi mệt mỏi hỏi: "Thế nào?"
"Về chuyện thực tập sinh không thể kết hôn, Cục giáo dục đã điều tra, không hề có quy định này, chỉ là một quy tắc bất thành văn." Lưu Thiêm giải thích, "Bởi vì thực tập sinh phải trực ban ở bệnh viện 24 giờ, những bác sĩ thực tập kết hôn thường khó có thể hoàn thành khóa thực tập, lục tục rời khỏi.

Các bác sĩ thực tập sau này nhao nhao lập quy tắc: vào năm thực tập không thể kết hôn, để tránh uổng phí bốn năm trước trong gang tấc.

Đương nhiên, ai cũng có chí riêng, nếu thật sự muốn kết hôn, trường cũng sẽ không cưỡng chế chối bỏ, chỉ là không thể đảm bảo nhất định sẽ trao bằng tiến sĩ."
"Thực sự vất vả như thế sao?" Diệp Giai Chính nhíu mày, "Các sinh viên không phản đối à?"
Lưu Thiêm liền cười nói: "Vẫn là câu nói kia, ai cũng có chí riêng.

Huống hồ, trong ngành này ai mà không vất vả chứ?"
Diệp Giai Chính vô ý thức xoa môi, nhíu mày nói: "Nếu không có văn bản quy định rõ ràng thì tốt."
"Còn chuyện Viện khoa học của Bác Hòa thật sự hơi cũ.

Phòng giải phẫu rất hẹp, một tiết học 20 người không thể đứng hết được.

Hơn nữa phòng giải phẫu vốn để trưng bày thi thể, nếu nhiều người thì mùi lạ càng nồng, có vài sinh viên không thể không dựa vào hút thuốc để át đi mùi lạ." Lưu Thiêm nói, "Nếu tiền bạc dư dả thì có thể cải tạo lại, thật sự là một chuyện tốt đối với thầy trò Bác Hòa."
Lông mày Diệp Giai Chính nhíu càng chặt: "Nếu sinh viên nữ không hút thuốc, chẳng lẽ ở phòng giải phẫu sẽ khó chịu hơn sao?"
Lưu Thiêm đáp "Phải".
Đốc quân trẻ liền quyết định: "Hiện nay không phải kỳ nghỉ, cải tạo lại chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học thường ngày.

Chi bằng xây một Viện mới ở nơi khác.

Ông là lãnh đạo, lập tức bắt tay vào làm chuyện này.

Phương diện tiền bạc thì không cần lo lắng, tuy hiện tại tài chính của chính phủ có chút khó khăn, vậy tính là tôi tự tài trợ.

Ta sẽ bảo Tiêu Thành liên lạc với ông, toàn lực hỗ trợ."
Lưu Thiêm vội vàng đáp vâng, dừng một chút, lại lấy một bức thư ra, ấp úng nói: "Vương tiên sinh Bác Hòa nhờ tôi chuyển cho ngài." Diệp Giai Chính nhận lấy, hỏi: "Gì thế?"
"Vương tiên sinh biết hôm đó đã đắc tội ngài, ông ấy nói, nói...!Hy vọng quân tọa đừng giận chó đánh mèo với Bác Hòa.

Ông ấy có thể từ chức, nhưng...!Nội quy trường không thể phá vỡ." Lưu Thiêm ấp a ấp úng.

Diệp Giai Chính không nói chuyện, mở thư, không phải là thư từ chức của Vương Hữu Luân, mà là...!giấy kiểm điểm của Liêu Tinh Ý.
Cô viết từng nét bút cực kỳ nghiêm túc chân thành, góc giấy hơi nhăn, hẳn là vừa khóc vừa viết.

Trái tim Diệp Giai Chính hơi động, nghĩ đến cô sợ hãi trở về ký túc xá, tự nhiên có chút xót xa, nhưng cuối cùng anh vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Sao thế, Vương tiên sinh đang thị uy với tôi à?"
Lúc này Lưu Thiêm mới biết đó không phải là thư nhận lỗi của Vương Hữu Luân mà là giấy kiểm điểm của sinh viên nữ kia, trong lòng mắng Vương Hữu Luân không biết điểm dừng, trên mặt chỉ đành cười làm lành: "Không dám.

Chỉ là ông ấy không dám tự mình tới nhận lỗi."
Diệp Giai Chính liền hừ lạnh một tiếng: "Ông ta còn có gì mà không dám." Dừng một chút lại nói, "Tôi tôn trọng ông ta vẫn còn là một người cương trực.

Việc này bỏ đi."
Lưu Thiêm nghe đến câu "Bỏ đi", nhất thời nhẹ nhàng thở phào, không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
"Nhưng mà Lưu thứ trưởng, mong thay tôi chuyển một câu đến Vương tiên sinh: Xuất phát từ tình người ngoài pháp lý, tôi cảm thấy giờ giới nghiêm của ngày nghỉ lùi đến 9 giờ cũng không quá." Diệp Giai Chính chậm rãi nói, "Tất nhiên, không phải tôi đang tạo áp lực cho trường.

Đây chỉ là chút kiến nghị vì người thân của sinh viên trường Y Bác Hòa."
Trong lòng Lưu Thiêm nói thầm từ "người thân" này, lại nghĩ đến quân tọa cố ý hỏi chuyện thực tập sinh có thể kết hôn hay không, lờ mờ cảm thấy đã hiểu ra, nhưng không dám nói, lập tức đồng ý lia lịa rồi ra cửa.
Năm đó, giờ giới nghiêm ngày nghỉ của trường Y Bác Hòa quả nhiên đã đổi thành 9 giờ.

Nghe nói sinh viên rất vui với quy định này, nói đây là "Vương tiên sinh đặc cách nội quy".

Còn về chuyện rốt cuộc là Cục giáo dục gây áp lực với trường hay là vì trường đã thỏa hiệp sau khi nhận kinh phí tài trợ của riêng Đốc quân, thì không có cách nào biết được.
...
Tháng 10, đại học Lưỡng Giang khai giảng sau khi hoàn thành chiêu sinh đúng hạn.

Bởi vì trường đại học Bác Hòa và Lưỡng Giang rất gần nhau, nên vào ngày khai giảng, trong khuôn viên trường có thể nhìn thấy xe cộ đông đúc của đại học đối diện, cực kỳ náo nhiệt, nhân vật chính trị và với cả nước học giả nổi tiếng tụ hội.
Tiết buổi sáng trống, sinh viên y đứng trên hành lang nhìn ra xa.

Đại học Lưỡng Giang xây một sân trường rất lớn, tiếng loa phát biểu lớn tách biệt sân trường và đường cái, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy.

Dường như Bộ trưởng bộ giáo dục đang thuyết giảng, sinh viên đều không hứng thú, tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Phó Thư Đình là người cuối cùng ra khỏi phòng giải phẫu, cô thích náo nhiệt, lập tức đến bên cạnh Tinh Ý, nhón chân nhìn xung quanh: "Cậu xem mấy sinh viên nữ kia ăn mặc thật đẹp."
Mục tiêu của Đại học Lưỡng Giang là xây một đại học tổng hợp, trong thời gian chuẩn bị đã chiêu mộ không ít giáo sư học giả trên cả nước, anh trai của Tinh Ý cũng nằm trong đó, tốt nghiệp về nước đã đảm nhiệm trưởng khoa kỹ thuật đúng vào lúc Trung Quốc khan hiếm nhân tài, cực kỳ hiếm gặp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi