ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA

Chu Tự Hằng ngồi trong phòng thẩm vấn.

Trước mặt là một cái đèn màu trắng, một cái bàn dài, và một bức tường đen.

Phòng không mở cửa sổ, hơi nóng từ bên ngoài luồn vào khe cửa, áp lên sống lưng Chu Tự Hằng, khiến tóc gáy cậu dựng đứng, mỗi một tấc da thịt đều trở nên căng cứng.

Bên kia bức tường là những tiếng kêu không ngừng truyền đến, tiếng nữ sinh khóc nức nở, tiếng nam sinh rên la, cùng với tiếng phụ huynh quát mắng, tiếng cảnh sát khuyên giải.

“Cậu là Chu Tự Hằng?” Vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi đối diện cầm xấp tài liệu nói.

“Ừ.” Chu Tự Hằng tựa lưng vào ghế, mắt nhìn xuống mu bàn tay.

Thấy thái độ hờ hững của cậu, vị cảnh sát nhíu mày liếc một cái rồi tiếp tục nói: “Trưa hôm nay cậu ở đầu hẻm trường Nhất Trung kéo bè lũ đánh nhau với một đám người chưa thành niên, đối phương là Triệu Man Nhụy, Uông Chí Hồng, Hoàng Thạc, Giang Thành, Hạ thì Vũ…” Cảnh sát nói mộtloạt các tên, cuối cùng nghiêm nghị hỏi: “Có phải không?”

Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến hơn mười người, đánh nhau có dùng vũ khí, mức độ bị thương không đồng nhất, là vấn đề nóng nhất ở Nam Thành tại thời điểm này.

Cảnh sát nhìn chăm chú vào cậu con trai đang ngồi cúi đầu trước mặt mình.

Dáng vẻ của cậu rất bình thản, tóc mái đen chạm vào đôi lông mày, sự sắc bén trong ánh mắt không ngừng nhắc nhở anh cảnh sát trẻ tuổi, rằng đây là người đã ra tay rất tàn nhẫn, làm cho cả một nhóm người vỡ đầu chảy máu.

Chu Tự Hằng không có ý muốn phủ nhận, nói: “Đúng vậy.”

“Nguyên nhân là gì?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

Chu Tự Hằng không nói, tay vuốt ve vết thương trên mu bàn tay, sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, vết thương của cậu đã được xử lý đơn giản, khôngnặng lắm, chỉ là một vết đứt nhỏ.

“Chu Tự Hằng, xin cậu phối hợp điều tra.” anh cảnh sát rất kiên nhẫn và ôn tồn nói.

Có nguyên nhân.

Nhưng Chu Tự Hằng không muốn nói.

Cậu yên lặng, ngay cả mắt cũng không chớp, giống như một pho tượng, ánh sáng bị chia cắt trên mũi cậu, làm cho một bên sáng một bên tối.

“Chúng tôi đã liên lạc cho người giám hộ của cậu, giờ người ấy đang trên đường tới đây, trong lúc này cậu một mình suy nghĩ kĩ đi.” anh cảnh sát không hỏi được gì, đành phải tạm chuyển phương án.

Người giám hộ.

Chu Tự Hằng giật nhẹ lông mi, đáp: “Ừ.”

Người cậu chờ là Chu Xung, nhưng cuối cùng người đến lại là Tô Tri Song.

Đây là việc ngoài dự liệu của Chu Tự Hằng.

Cửa được mở ra, anh cảnh sát mang giấy tờ ghi chép ra ngoài, nói chuyện với Tô Tri Song.

Vóc dáng Tô Tri Song cao gầy, lại đi giày cao gót, không cần lên tiếng đã khiến người ta cảm thấy áp lực, Chu Tự Hằng qua khung cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, thấy cô bị một đám người xúm lại xung quanh, quá nhiều tạp âm nên không nghe rõ, nhưng cũng có thể nhận ra là vị cảnh sát và các phụ huynh đang kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra.

Là người làm quan, nên kể cả khi vào đồn cảnh sát nhìn vẫn có phong thái của một vị lãnh đạo.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tô Tri Song bình tĩnh quay đầu, cách một khung cửa sổ, cô nhìn thẳng vào Chu Tự Hằng, sắc mặt bình thản nhìn không ra cảm xúc, chỉ có những lọn tóc trên tai là hơi rối.

Chu Tự Hằng bỗng nhiên phát hiện, rằng hình như đã lâu rồi cậu không gặp Tô Tri Song.

một mình cậu ngồi trong phòng thẩm vấn, ngồi tính thời gian, lần gần đây nhất mà cậu gặp người mẹ kế này, chắc cũng tầm năm tháng trước rồi.

Lúc đó Tô Tri Song đưa thuốc cảm và vở ghi của Trần Tu Tề cho cậu, cậu không nhận, buổi chiều còn lôi cháu của cô ta ra đánh một trận.

Thế mới nói người mẹ kế này nhỏ mọn thế nào, chẳng qua chỉ dạy dỗ cháu trai bảo bối của cô ta một chút mà thôi, thế mà mất tích luôn từ đó đến giờ!

Nhưng như vậy cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.

Có đôi khi Chu Tự Hằng còn quên mất là mình có một người mẹ kế.

Tô Tri Song không hề tỏ ra bối rối, rất bình tĩnh nói chuyện với mọi người.

Mặt trời lặn ánh lên những sắc cam, xuyên qua những phiến lá, len vào khung cửa sổ, chiếu xuống mặt bàn.

Chu Tự Hằng theo bản năng đưa tay sờ lên bàn, nhưng đây là phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, trên bàn không có chậu hoa hồng mà cậu chăm sóc mỗi ngày.

Chậu hoa hồng dành tặng cho Minh Nguyệt.

Các ngón tay của Chu Tự Hằng giống như bị ánh mặt trời thiêu đốt, khiến cậu giật mình thu tay về, đầu lại cúi thấp, môi chống lên vết thương ở mu bàn tay.

Cậu vừa đánh nhau, vừa bị thương, mu bàn tay phải đầy những vết thương chồng lên nhau, nếu Minh Nguyệt mà thấy thì sẽ thế nào đây? Chắc là lại khóc mất, cô bé này dễ khóc lắm cơ, hình như tại uống nhiều trà sữa quá nên người biến thành nước luôn rồi, nước mắt chảy ra như cái vòi nước bị hư ấy.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tô Tri Song bắt tay với mấy người cảnh sát, Chu Tự Hằng biết là cậu có thể ra về rồi.

Nhưng đột nhiên cậu lại không muốn cùng Tô Tri Song rời khỏi đây, cậu sợ gặp Minh Nguyệt, sợ để lộ vết thương sẽ làm cô bé khóc.

Mà kể cả cậu có không gặp cô bé đi nữa thì cô bé cũng vẫn khóc thôi.

Cậu bị đưa đến đồn cảnh sát vào đúng ngày sinh nhật của Minh Nguyệt, tin đồn chắc chắn đã truyền khắp cái trường Nhất Trung rồi, cô bé hẳn cũng đã biết.

Trong lúc đang suy nghĩ, cửa phòng được mở ra, anh cảnh sát trẻ nói: “Chu Tự Hằng, cậu có thể cùng mẹ ra về rồi.”

Đó không phải là mẹ tôi.

Chu Tự Hằng nói trong lòng, sau đó đứng lên, lúc này cậu mới phát hiện trên ghế đã thấm ướt mồ hôi, lại đưa tay kéo vạt áo phông đen đang mặc, lưng áo đã dính chặt vào lưng cậu, ướt sũng hết cả.

Tô Tri Song đứng ở cửa, đưa khăn giấy cho cậu, nói: “đi thôi.”

Bên ngoài còn chật chội hơn cả phòng thẩm vấn, hành lang nhỏ hẹp đầy ắp người, một bên là Tô Tri Song và hai luật sư, một bên là các học sinh bị đánh và phụ huynh, vì đôi bên đã thỏa thuận xong nên Chu Tự Hằng có thể thuận lợi đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Tô Tri Song đi đằng trước, bước đi rất đều và nhanh, Chu Tự Hằng giữ vững khoảng cách một mét với cô, mãi đến khi lên xe, hai người vẫn không nóimột câu gì với nhau.

Bên trong xe, tài xế cũng không nói một lời, Tô Tri Song ngồi đằng sau, Chu Tự Hằng ngồi ghế cạnh tài xế.

Chu Tự Hằng hạ cửa kính xe xuống, giờ đã là một giờ chiều, gió mát thổi tới khiến cho cậu thoải mái hơn.

“Căn cứ vào điều 43 trong bộ luật quản lý an ninh trật tự, việc đánh người và cố ý gây thương tích sẽ bị tạm giam từ năm đến mười ngày, nộp phạt 200 đến 500 đồng.” đi được một đoạn thì Tô Tri Song lên tiếng, “Cậu chưa đến tuổi thành niên, lại vi phạm lần đầu, nên không bị tạm giam mà chỉ cần nộp phạt.”

“Vậy tôi không cần phải cảm ơn cô đâu nhỉ? cô không đến thì tôi cũng sẽ được thả mà?” Chu Tự Hằng chống tay lên cửa xe nói.

Mùi thuốc súng cay cả mũi, tài xế cảm thấy vậy nhưng vẫn rất nghiêm túc ngồi lái xe.

Cho dù là ở trong xe thì Tô Tri Song vẫn giữ được tác phong đoan chính như cũ, cô không hề tức giận, chỉ trả lời đúng trọng tâm: “E là không, vì cậu không thể đàm phán thành công với bọn họ được.” cô lại lật xem văn kiện, nói tiếp: “Trong những người bị cậu đánh, có một người là con gái.”

“Ừ.” Chu Tự Hằng lười biếng đáp, bĩu môi, “Tôi chưa từng nói là sẽ không đánh con gái.”

Tô Tri Song mím môi, giống như một nữ tu sĩ nghiêm nghị.

“Cảm thấy tôi không đáng mặt đàn ông? Hay là không đủ tốt?” Chu Tự Hằng phì cười nói, “Tôi nói này mẹ kế, chẳng lẽ cô không biết tôi nổi tiếng là học sinh cá biệt ở cái đất Nam Thành này à?”

nói xong cậu còn diễu võ dương oai huýt sáo một cái.

Nhìn cậu giống như một đứa nhóc năm tuổi vậy, Tô Tri Song không để ý, nói: “Theo như ghi chép tôi đọc được thì nguyên nhân là do cãi vã, bọn họ nghị luận về bạn gái tên Minh Nguyệt của cậu, vì tức giận nên cậu đã đánh bọn họ, cô nữ sinh kia quá sợ hãi đã đi báo cảnh sát.”

“Bọn họ nói gì về Minh Nguyệt vậy?”

Tô Tri Song đặt câu hỏi, Chu Tự Hằng không trả lời.

cô cũng chỉ dừng lại hai giây rồi tiếp tục nói: “Chắc là nói Minh Nguyệt tuy đã là bạn gái cậu nhưng vẫn còn có liên quan với Trần Tu Tề, lời nói của bọn họ lại hơi khó nghe, có đúng không?”

Chu Tự Hằng mắt sắc như dao, quay lại nhìn thẳng ra sau.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không đánh bọn họ.” Tô Tri Song vẫn lật xem giấy tờ, “Hôm nay là sinh nhật của Minh Nguyệt, cậu dùng cách thô bạo như vậy để bảo vệ con bé, e là con bé biết được cũng sẽ không vui vẻ gì, thậm chí còn rất buồn nữa.”

Lồng ngực Chu Tự Hằng phập phồng vì giận, quát: “Mắc mớ gì đến cô!”

Tài xế lặng lẽ lau mồ hôi, cẩn thận cầm chắc tay lái, yên lặng lái xe.

Lúc Chu Tự Hằng nói xong, Tô Tri Song khép lại tờ văn kiện, bình tĩnh nói: “Chu Tự Hằng, cậu có biết khuyết điểm của cậu là gì không? Là quá nóng vội!”

“Mấy tháng qua tôi có nghe được tin của cậu, cậu đánh Trần Tu Tề, xung đột với hiệu trưởng, càn rỡ ở buổi chào cờ.Có khi cậu sẽ cảm thấy, những việc làm đó của mình là để thể hiện bản thân, vừa kiêu hãnh lại vừa tự hào, nhưng nếu tôi là Minh Nguyệt, có một người bạn trai như cậu, tôi sẽ mệt muốn chết.”

“Minh Nguyệt luôn chiều theo sự sĩ diện của cậu, bỏ qua những sai lầm nông nổi của cậu, nhưng cô bé ngày nào cũng sẽ phải lo lắng cho cậu, sợ hãi không biết hôm nay cậu có lại đi gây chuyện ở đâu không, thật sự rất mệt mỏi.Như lần này đây, cậu vào đồn cảnh sát, thật ra cách giải quyết có rất nhiều, nhưng cậu lại chọn cách cực đoan nhất.”

Đây là lần đầu tiên, Tô Tri Song nói nhiều với Chu Tự Hằng đến vậy.

Giọng nói của cô êm dịu như cơn gió, nhẹ tiến vào lỗ tai Chu Tự Hằng.

Lúc này cậu có phần chật vật không biết phải làm sao, tóc mái phe phẩy quét vào trán.

“Tôi không muốn nặng lời với cậu, cũng không muốn giảng giải những đạo lý lớn lao, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, rằng nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không đi được lâu dài với Minh Nguyệt đâu, tơ hồng bị buộc chặt quá, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị đứt.” Tô Tri Song nhẹ nhàng nói.

không đi được lâu dài…

Chu Tự Hằng ngẩn người, vết thương trên mu bàn tay chợt nhói đau.



[Sao anh lại bị thương?]

[không liên quan đến em!]

[Sao anh lại hung dữ với em?]

[anh thích thái độ đấy, em làm gì được anh?]

[Em tự nói với mình, phải kiên cường.]



Minh Nguyệt luôn nhường nhịn cậu, nhưng đúng là đến một ngày nào đó, cô bé sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

Có kiên cường đến đâu đi nữa thì Minh Nguyệt vẫn chỉ là một cô bé con yếu đuối mà thôi.

Chu Tự Hằng nhìn ra đằng sau.

trên đầu gối Tô Tri Song có đặt mấy tờ văn kiện, lúc này cô đang nhắm mắt dưỡng thần, tóc ở hai bên thái dương bị gió thổi khẽ lay động.

Chu Tự Hằng hít một hơi thật sâu, đổi chủ đề: “Hôm nay tại sao đồn cảnh sát lại gọi cô tới?”

Trong lúc khốn khổ ấy, cậu thật sự muốn có ai đó để dựa vào, trong lòng như đang treo một tảng đá lớn.

Cậu rất nhớ nhà, cũng rất nhớ Chu Xung.

Tô Tri Song vuốt nhẹ huyệt thái dương, hơi mỏi mệt nói: “Bố cậu bảo tôi tới, ông ấy đang vướng chút việc nên không thể đi được.”

“Việc gì?” Chu Tự Hằng nhạy cảm hỏi.

“Tôi không biết.” Tô Tri Song đáp.

Sau đó cả hai lại tiếp tục yên lặng.

Tài xế vòng xe vào một khu dân cư, nói: “Phó cục Tô, đến nơi rồi.”

Tô Tri Song mở cửa xuống xe, dặn dò tài xế: “Đưa cậu ấy về.”

Bóng lưng cô biến mất rất nhanh trong tầm mắt, Chu Tự Hằng nhìn ra khung cảnh bên ngoài đang đi ngược lại qua cửa xe, dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ.

đi vào nội thành thành phố, tài xế lái xe vào khu biệt thự Lâm Hồ.

Xe còn chưa dừng, Chu Tự Hằng liền trông thấy một cảnh tượng bắt mắt ở phía bên kia đường.

Minh Nguyệt đang cầm một chậu hoa đứng trên con đường nhỏ, Trần Tu Tề thì đứng đối diện cô bé.

Như có một ngọn lửa xộc thẳng lên não, lúc Chu Tự Hằng định mở cửa xe xông ra, vết thương trên tay lại giống như một chậu nước lạnh hất vào ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân cậu.

[Khuyết điểm lớn nhất của cậu là quá nóng vội.]

[Nếu tôi là Minh Nguyệt, có một người bạn trai như cậu, tôi sẽ mệt muốn chết.]

Chu Tự Hằng thu tay về, yên lặng một lúc lâu mới nói với tài xế: “Có thuốc lá không?”

“Có.” Tài xế đáp lại ngay.

“Cho tôi một điếu.” Chu Tự Hằng thản nhiên nói.

Châm thuốc xong, Chu Tự Hằng học theo Chu Xung, hít sâu một hơi.

Bên ngoài cửa xe, cỏ lau khẽ lay động, Minh Nguyệt và Trần Tu Tề cùng mặc đồng phục học sinh, nhìn rất trong sáng và đẹp đôi.

Phía sau lưng hai người, là ánh hoàng hôn ở Nam Thành.

---

Lời tác giả: Học sinh giỏi Chu Chu loading 65% 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi