DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Tất cả học sinh đang vây quanh kia bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hẳn, cứ như là có luồng khí lạnh thổi qua. Bất giác sống lưng họ lạnh cóng, da gà nổi lên sau đó run một cái.

Họ phát hiện, luồng khí lạnh này phát ra từ thiếu nữ mặc đồ trắng đang đứng trước mặt họ kia.

Dương Tử Mi lúc này đang khẽ mím môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn mọi người, ánh mắt đó chẳng khác nào ánh mắt đang nhìn người chết vậy.

Tất cả mọi người đột nhiên đều đồng loạt lùi lại mấy bước.

- Dương Tử Mi!

Hoàng Nhất Phong gọi cô, sau đó nói:

- Cậu đừng buồn, tớ sẽ đến gặp thầy và giải thích hết tất cả mọi chuyện, mọi người chắc chắn sẽ hiểu thôi. Xin lỗi cậu, tớ khiến cậu bị vạ lây.

Giọng của Hoàng Nhất Phong khiến Dương Tử Mi chợt bừng tỉnh.

Lúc nãy, suýt nữa là cô động đến sát khí rồi.

Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở cô rằng, tuy các thầy pháp như họ có thể ra tay giết người mà không ai hay biết nhưng ít ra phải biết tôn trọng nguyên tắc của sinh mạng, nếu không, gây ra quá nhiều nghiệp chướng thì cuối cùng người lãnh hậu quả sẽ không ai khác ngoài bản thân họ.

Mấy học sinh kia không biết sự thật thế nào mà cứ nhiều chuyện nói xấu người khác quả thật rất đáng ghét, nhưng họ không đến mức phải bị chết. Lúc nãy, suýt nữa là cô vào đường ma đạo, cũng may là Hoàng Nhất Phong gọi cô tỉnh lại.

Ngón tay của Dương Tử Mi khẽ động đậy, cô thu tất cả âm sát khí mà cô vừa cắm vào những người kia lại. Tội chết có thể tha nhưng vẫn phải phạt họ.

- Phàm là người trần, nếu như dựng chuyện ly gián, phỉ báng người khác thì sau khi chết đi chắc chắn sẽ bị âm hồn ngạ quỷ banh miệng dùng kềm rút lưỡi.

Khi nói câu này, âm điệu, ngữ điệu của Dương Tử Mi như đang niệm chú vậy. Tuy không lớn lắm nhưng hầu như tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.

Nói xong, cô xoay người bỏ đi. Bóng áo trắng thướt tha như không vướng chút bụi trần.

Những học sinh nói bậy lúc nãy đột nhiên thấy ớn lạnh. Họ cảm giác lưỡi mình cứng lại và như có vật gì đó đang không ngừng kéo giật lấy. Họ muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào nói chuyện được.

Bỗng nhiên, họ nhớ lại câu mà Dương Tử Mi nói lúc nãy, sau đó vội vàng đưa tay lên bịt miệng mình lại. Họ sợ lưỡi mình bị âm hồn ngạ quỷ rút ra thật.

Một lúc lâu sau, lưỡi họ mới bình thường trở lại.

Họ nghĩ:



Càng nghĩ họ càng thấy sợ. Sau đó, tự thề rằng sau này sẽ không dám nói bậy nữa.

Hoàng Nhất Phong đuổi theo Dương Tử Mi và không ngừng xin lỗi cô.

- Không liên quan gì đến cậu cả, cậu không cần phải xin lỗi vì lỗi lầm của người khác.

Dương Tử Mi bực dọc nói.

- Xin lỗi, nếu như không phải do tớ thì mọi việc sẽ không thế này.

- Cậu chỉ là cái cớ mà thôi, chuyện gì đến thì sớm muộn cũng đến.

Dương Tử Mi hờ hững nói.

- Tớ nhất định sẽ tìm ra người làm chuyện này!

Hoàng Nhất Phong nghiến răng nói tiếp.

- Không cần tìm đâu, tớ biết là ai làm rồi.

Tuy chuyện có liên quan đến bản thân mình nhưng Dương Tử Mi không thể suy đoán ra được rốt cuộc kẻ tiểu nhân kia là ai. Nhưng hôm qua cô đã xem hết một lượt sắc mặt của tất cả bạn học cùng lớp, thế nên cô biết những ai đang rắp tâm ám hại bạn bè.

- Là ai?

Hoàng Nhất Phong nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ như đang muốn đánh người.

Dương Tử Mi không trả lời mà chỉ tiếp tục đi vào lớp.

Trong lớp đang rất ồn ào. Hạ Muội đang cố gắng giữ trật tự trong lớp. Trên tay Hạ Muội là tấm hình và tờ giấy đã bị xé nát, cô không ngừng dùng thước gõ mạnh lên bàn nói:

- Nếu như để tớ biết là ai dám dựng chuyện để sỉ nhục Dương Tử Mi và Hoàng Nhất Phong thì tớ quyết không tha cho người đó. Nhất Phong đã nói rồi, Tử Mi chỉ là giúp cậu ấy châm cứu thôi, vậy mà lại bị nói là có quan hệ nam nữ bất chính, thật là quá quắt mà!

Dương Tử Mi chỉ im lặng đi vào lớp.

Thấy cô, Hạ Muội vội vàng chạy đến nói:

- Dương Tử Mi à, cậu yên tâm đi. Là lớp trưởng, tớ sẽ tìm ra thủ phạm và trả lại công bằng cho cậu.

- Cám ơn cậu.

Dưới ánh mắt của tất cả các bạn trong lớp, Dương Tử Mi thản nhiên ngồi vào bàn và lấy sách ra học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi