ĐI VỀ PHÍA CHÂN TRỜI


Tiêu Sĩ Trung gương mặt tái nhợt nằm trên giường.

Ngay khi nghe tiếng mở cửa ở phía bên ngoài, một dáng người nhỏ bé dần xuất hiện.

Liền lập tức, gương mặt chẳng chút biểu cảm ấy ngay tức khắc trở nên tươi vui, mừng rỡ nói:
- "Sĩ Quân, em đến thăm anh sao?"
Tiêu Sĩ Quân điệu bộ có chút lén lút, chậm rãi khép cửa lại.

Mặc dù cậu chẳng ưa gì Chương Khã, nhưng không vì thế mà ghét bỏ người anh trai này bởi lẽ từ trước đến nay, Tiêu Sĩ Trung luôn đối xử với cậu giống như anh em ruột thịt.
- "Đúng vậy.

Em nghe được rằng anh đang bệnh nặng cho nên đến đây chơi với anh."
Nói rồi, cậu lấy từ bên trong túi áo một con robot làm bằng giấy mà đưa về phía Tiêu Sĩ Trung khiến cậu bật cười hạnh phúc, miệng không ngừng khen ngợi đứa em này.
- "Em trai anh giỏi quá, còn biết làm cả robot giấy nữa cơ.


Tiếc là anh không được khỏe mạnh để cùng em làm chúng."
- "Anh hai, anh nhất định sẽ sớm khỏe lại mà."
Tiêu Sĩ Quân khẽ đưa tay vỗ nhẹ vai người trước mặt mà trấn an.

Cả hai chưa vui vẻ được bao lâu thì lúc này bỗng nghe âm thanh tiếng mở cửa thật mạnh phát ra một cái "rầm", người đứng trước cửa không ai khác chính là Chương Khã và A Phương.

Cô ta lườm ánh mắt hướng về phía Tiêu Sĩ Quân rồi sau đó tiến về phía giường giật mạnh con robot giấy đang ở trên tay con trai mình mà ném mạnh xuống dưới sàn nhà.
- "Thằng nhãi ranh, ai cho mày tự ý vào phòng con trai tao thế hả?"
- "Mẹ."
Tiêu Sĩ Trung ho sặc sụa nhưng vẫn cố lớn tiếng ngăn cản.

Có điều, lời nói của cậu lúc này chẳng hề lọt vào tai của Chương Khã.

Cô ta dùng chân giẫm nát con robot giấy.

Chưa dừng lại đó, cô ta dùng mũi giày nghiền nát thứ dưới sàn tách rời ra làm trăm mảnh.

Chứng kiến nhìn thấy món đồ chơi mà mình làm bị người phụ nữ xấu xa này phá hủy, hai mắt Tiêu Sĩ Quân đỏ ngầu mà trừng trừng nhìn cô ta không ngừng.

Bàn tay cậu nhẫn nhịn nhưng vẫn vô thức xô ngã cô ta té ngã xuống sàn như thể phải trả giá cho hành động vừa rồi của mình liền sau đó cậu hừng hực tiến về phía cửa đi thẳng ra ngoài.
Chương Khã té ngã xuống sàn, miệng vẫn cay cú mắng nhiếc bóng lưng đã khuất dạng:
- "Đồ nghiệt chủng.

Mày dám xô ngã tao sao? Hãy đợi đấy."
Tiêu Sĩ Trung ở phía giường chỉ đưa mắt rũ rượi nhìn thứ đồ chơi mình mong đợi đã bị nhàu nát, vỡ vụn khắp nơi dưới sàn mà bất lực rơi nước mắt.

Cậu cảm nhận đôi chân mình dường như yếu dần đi, chẳng biết khi nào nó sẽ tê cứng lại và không thể chạy nhảy, vui chơi được nữa.

Ra ngoài chưa được bao lâu, Tiêu Sĩ Quân cảm nhận có bóng lưng ở phía sau mình mà xoay người lại thì nhận ngay cái tát trời giáng từ phía Chương Khã.
Lý Lệ Xuân nhìn thấy con trai mình bị ức hiếp liền lập tức đến ngăn cản cũng bị Chương Khã đẩy ngã sõng soài ra đất.

Trước hành động này, Tiêu Sĩ Quân không nhịn được nữa.

Cậu vội chạy đến đỡ mẹ của mình dậy, liền sau đó mặt đối mặt với người phụ nữ xấu xa mà dõng dạc thách thức:
- "Tôi nhịn bà lâu rồi đấy.

Bà càng tìm cách hãm hại mẹ con tôi thì tôi sẽ khiến bà phải thất vọng."
- "Thằng nhãi con, mày dám thách thức tao à?"
Chương Khã toang đưa tay tát vào mặt Tiêu Sĩ Quân nhưng ngay lập tức đã bị cậu dùng cả hai tay mà giữ chặt cánh tay cô ta liền sau đó đẩy ngược ra sau.

Cậu đi đến người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Tôi tôn trọng nên mới gọi bà hai tiếng mẹ cả.

Bà nhiều lần tìm cách làm tôi bị thương hơn nữa còn sai người bỏ thuốc vào thức ăn của tôi."
- "Cái gì? Chương Khã, cô dám sai người bỏ thuốc đầu độc con tôi sao?"
Lý Lệ Xuân tức giận liền nhanh chóng nắm lấy cổ áo của người đối diện mà hỏi cho ra lẽ.


Ngay khi nghe những lời này, Chương Khã có chút giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh mà hỏi ngược lại:
- "Chứng cứ đâu? Ai là người nhìn thấy tao cho người bỏ thuốc vào thức ăn hả?"
Tiêu Sĩ Quân nhếch môi liền sau đó lên giọng đáp:
- "Tôi chỉ tự bịa chuyện không ngờ lại trúng tim đen của bà.

Đại phu nhân, vậy hóa ra bà có cho người làm chuyện này sao?"
Nghe những lời này, Chương Khã lập tức thở phào nhẹ nhõm liền sau đó lắp bắp nói:
- "Tao có nói rằng mình có làm sao? Hơn nữa, một đại phu nhân như tao hơi đâu giở ba cái trò để hãm hại thằng nhãi con như mày chứ."
Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.

Vẻ mặt tỏ ra nhiều hoài nghi về lời nói khi nãy của Tiêu Sĩ Quân.

Nếu chuyện này là thật, chắc chắn đã có người âm thầm đến báo chuyện này với cậu.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi