ĐỊA CẦU ONLINE

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 8 – Dị năng của Đường Mạch (Part 1)

Dị năng của Mạch Mạch là một quyển sổ thiếu đòn, khiến cậu chỉ muốn một tay đập chết.

Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Đường Mạch không có thời gian để bi thương hay sợ hãi.

Vì thần côn cùng Tiểu Triệu hoàn toàn biến mất, ngay cả quần áo hay tài sản cũng không lưu lại, nên Đường Mạch không cần phải thu thập bất kỳ thứ gì.

Đường Mạch đóng cửa lại, rời khỏi thư viện.

Dưới toà Hắc Tháp ở trung tâm thành phố, bảy tám người vẫn còn quanh quẩn. Bọn họ hoang mang lo sợ ngồi liệt dưới đất, chưa rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao đám bạn vừa rồi còn cùng nhau chơi đùa hò hét, chỉ trong ngắn ngủi vài phút đã biến mất không còn tăm hơi? Còn cả hai người đàn ông trung niên đang phá dỡ lớp tường trắng kia nữa?

Bức tường trắng bằng nhựa kia là ba ngày trước cảnh sát dựng lên, bao quanh Hắc Tháp, không cho dân thường tiếp cận.

Hiện tại cảnh sát biến mất, nhà khoa học nghiên cứu bên trong bức tường cũng biến mất. Hai người đàn ông kia dỡ ra một cái lỗ lớn trêи bức tường, đến gần Hắc Tháp. Đường Mạch không đến đó, cậu chỉ nhìn thoáng từ phía xa, tiếp tục bước về phía trước.

Nhiều nhà khoa học như vậy, nghiên cứu mất nửa năm còn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào. Vậy thì Đường Mạch sao có thể làm rõ được Hắc Tháp rốt cuộc là cái khỉ gì chứ?

Hiện tại, Đường Mạch phải giải quyết vấn đề thứ nhất trước đã, cậu không có xe!

Bây giờ là 08 giờ 15 phút. Đúng 08 giờ, thần côn và Tiểu Triệu cùng biến mất.

Cũng giống như bọn họ, đại đa số người dân thành phố này đều biến mất. Không có tài xế, xe buýt với tàu điện ngầm cũng không hoạt động. Ngoài ra, rất nhiều người khi biến mất còn đang lái xe. Cho nên hiện tại đám xe đó đâm sầm vào nhau, chặn ngang đến nửa đường.

Đường Mạch đi bộ được nửa cây số thì nhìn thấy một chiếc xe Tiểu Hoàng* đang ngã rạp trêи mặt đất.

(* xe Tiểu Hoàng: xe đạp Ofo, hình dưới chú thích)

Cậu lấy di động ra quét mã QR.

"Quả nhiên không thể sử dụng......"

Đường Mạch nhíu mày, ngồi xuống quan sát kết cấu ổ khoá của xe Tiểu Hoàng. Nhìn hai phút, Đường Mạch nhặt một cục đá dưới đất, bắt đầu nện khóa bốp bốp bốp.

Phản lực quá lớn khiến cổ tay Đường Mạch phát đau, nhưng sức lực của Đường Mạch dường như lớn hơn trước rất nhiều, nện như vậy vài cái, móc khoá bằng sắt cũng đứt đoạn.

Đường Mạch suy tư nhìn ổ khóa bị mình nện cho tan tành, sau đó cưỡi lên xe Tiểu Hoàng về nhà.

Bốn mươi phút sau, cậu lái xe vào tiểu khu, dừng xe Tiểu Hoàng dưới lầu.

Tiểu khu yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, chỉ có lá cây bị gió lay vang lên xào xạc. Đường Mạch về nhà, đơn giản thu thập vài bộ quần áo. Cha mẹ Đường Mạch đều là con một, ông bà Đường Mạch qua đời từ khi cậu còn nhỏ. Lên đại học, cha mẹ cậu bị tai nạn xe cộ qua đời, về sau Đường Mạch cũng ít liên lạc với họ hàng.

Mấy người bạn thân của Đường Mạch, tốt nghiệp đại học xong cũng rời Tô Châu, một người đi Bắc Kinh, một người đến Thượng Hải.

Con gái của thần côn cũng ở Thượng Hải, Đường Mạch có thể tranh thủ đi tìm thằng bạn mình luôn.

Chạng vạng tối hôm qua, Đường Mạch bị nhốt ở thư viện, về đến nhà việc đầu tiên là lấp đầy bụng, rồi mới nhét quần áo vào vali. Xong xuôi hết mọi việc, lại lòi ra một cái vấn đề nghiêm trọng hơn...

Vẫn là không có xe!

Từ Tô Châu đến Thượng Hải, ngồi tàu cao tốc chỉ mất nửa giờ, lái xe lại mất một giờ.

Tàu cao tốc chắc chắn lúc này đã ngừng hoạt động, Đường Mạch còn không dám nghĩ đến cảnh tượng ở đường sắt hiện tại. Trêи đường bộ, tài xế đột nhiên biến mất, tai nạn xe cộ xảy ra liên tiếp. Vậy thì ở trêи đường sắt, không có ai điều khiển, chỉ e là tàu hoả cũng bị đâm nhăn nhúm thành một đống rồi.

Cậu cần một chiếc ô tô!

Đường Mạch đi lên tầng trêи, gõ cửa chủ nhà. Qua ba phút, bên trong không có động tĩnh gì, Đường Mạch lại lôi cái cờ lê sắt trong nhà lên, dùng sức đập nát khoá cửa.

Vừa bước vào đã ngửi thấy khí ga nồng nặc.

Đường Mạch giật mình, lao nhanh vào phòng bếp tắt bếp ga, mở cửa sổ thông gió.

Trêи kệ bếp vẫn còn rau củ mới cắt, hiển nhiên là trước khi biến mất, chủ nhân căn phòng này đang chuẩn bị một bữa sáng ngon lành. Một năm trước, Đường Mạch sau khi tốt nghiệp liền thuê một căn phòng, chủ nhà là hai vợ chồng cực kỳ tốt, ở ngay trêи tầng. Hai vợ chồng già đã về hưu, ở nhà không có gì làm, thỉnh thoảng sẽ gọi Đường Mạch lên ăn cơm.

Đường Mạch không có xe, trước kia cũng thường xuyên mượn xe của chủ nhà.

Đường Mạch theo thói quen mở hộc tủ tivi ra lấy chìa khoá xe, lại kiểm tra cẩn thận một hồi, xác định trong phòng không còn ai mới mở cửa rời đi.

Thượng Hải gần Tô Châu, lái xe cũng không tốn quá nhiều xăng. Nhưng sau khi lên xe, Đường Mạch mới phát hiện, xe này còn chẳng có tí xăng nào, kim đồng hồ sát sạt vạch đỏ. Nhìn xăng tính thử, nhiều nhất chỉ chạy được nửa đường là đã phải bỏ xe lại rồi

Giờ phải đi đổ xăng ngay và luôn!

Đường Mạch cắm chìa khoá vào ổ, bẻ tay lái sang phải. Ngay lúc vừa khởi động được xe, một tia bén nhọn đau đớn bỗng nhiên xông thẳng lên não. Tựa như có một bàn tay siêu khủng đang ấn đè lên trái tim cậu, sắc mặt Đường Mạch trong nháy mắt trắng bệch, trái tim bụp bụp bụp nhảy lên, tốc độ lưu thông máu cũng đến cực hạn

Nhiệt độ cơ thể cậu cũng vọt tăng lên.

Trong một phút mà đã chạm mốc 40 độ!

May mà 40 độ cũng chưa làm chạm mạch đầu óc của Đường Mạch, ý thức cậu vô cùng tỉnh táo, rõ ràng cảm nhận được một con dao sắc nhọn đang làm thịt trái tim mình. Nhiệt độ cơ thể vẫn tiếp tục tăng, cơn đau tim cũng càng lúc càng kịch liệt.

Đường Mạch đấm một đấm xuống ghế lái phụ, nhưng như vậy cũng chẳng giảm bớt được tí đau đớn nào.

Đau đớn ác liệt cũng dần khiến ý thức Đường Mạch trở nên mơ hồ.

Mười tiếng đồng hồ sau, lúc Đường Mạch tỉnh lại thì sắc trời đã một màu đen kịt. Trong cơn hôn mê, quần áo cậu bị mồ hôi làm ướt nhẹp, được gió hong khô, sau đó lại tẩm ướt lần nữa. Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhịp tim của Đường Mạch mới khôi phục bình thường, ngọn nguồn của đau đớn cũng tiêu tán.

Sắc mặt Đường Mạch còn có chút khó coi, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, ánh mắt sáng ngời.

Đường Mạch xoa xoa ngực, nhịp tim lại như bình thường, kiểm tra các bộ phận khác trêи cơ thể, không có bất cứ dị thường nào cả.

Sau đó Đường Mạch vươn tay, từ không trung lấy ra một quyển sổ. (WTF O.o)

Chính xác là từ trong không khí lôi ra một quyển sổ, thế mà trêи mặt Đường Mạch lại chẳng có tí gì gọi là kinh ngạc!

Đây là một quyển sổ dạng bút ký (notebook), bên ngoài là bìa da cứng màu vàng nâu. Mở sổ ra, bên trong trống không. Đường Mạch nghiêm túc nhìn chằm chằm lên trang giấy trắng. Ngay lúc ánh mắt đăm đăm dán chặt vào giấy, từng chữ từng chữ dần dần hiện ra.

[Tên Dị Năng: Ăn sạch sẽ không trả tiền

Người sở hữu: Đường Mạch

Loại hình: Đặc thù

Công năng: Thu thập dị năng

Ghi chú: Trong lòng mỗi người đều có một ước mơ, đó là ăn sạch sẽ không trả tiền! Đừng nhìn Đường Mạch lớn lên như người bình thường, biết người biết mặt nào biết tâm. Hắn đến già cũng muốn làm chuyện như vậy. Đường Mạch 7 tuổi ăn vụng sô cô la của nhóc hàng xóm, không đưa tiền. 10 tuổi chép bài bạn cùng bàn, không đưa tiền. 15 tuổi lần đầu trong đời xem trộm tranh khiêu ɖâʍ, vẫn không đưa tiền! Ngươi xem, hắn chỉ muốn ăn sạch sẽ không trả tiền!]



Đường Mạch: "......"

Cái đồ bệnh thần kinh này!!!

Đường Mạch thiếu chút thì tạp mẹ nó quyển sổ điên này vào tường.

May mà cậu nhịn xuống.

Đây là dị năng của cậu! (=))))

Ngay khi Đường Mạch tỉnh lại, cậu liền biết mình có được dị năng. Dị năng này chẳng phải gió lửa điện sét, cũng không phải sức mạnh ghê gớm gì, mà là một quyển sổ. Còn là một quyển sổ thiếu đòn khiến cậu muốn một tay đập chết.

Đường Mạch không ngừng lật giở quyển sổ này, đáng tiếc, ngoại trừ trang đầu tiên hiện lên mấy dòng nhảm nhí, không còn bất kỳ thứ gì khác. Ngắm nghía nửa giờ cũng không tòi thêm cái gì mới, lại nhìn một lúc lâu nữa, trêи giấy lại xuất hiện một hàng chữ.

[Ghi chú: Ngươi còn tưởng rằng Đường Mạch sẽ đưa tiền sao? Đồng chí à, hắn đang nghĩ đến chuyện tới trạm xăng đổ xăng xong không đưa tiền kia kìa!]

Đường Mạch: "..."

"Bịch —"

Một quyển sổ bị ném ra khỏi cửa sổ xe.

Một phút sau, có một người trẻ tuổi mảnh khảnh tuấn tú, bước xuống xe, mặt không cảm xúc nhặt lại cuốn sổ. (=))))) Mạch Mạch đáng yêu muốn chết)

Ném sổ lên ghế lái phụ, Đường Mạch không muốn nhìn nó nữa. Cậu lái xe đến trạm xăng gần nhất. Trạm xăng dầu một mảnh tĩnh mịch, không có bóng người. Mấy ống dẫn xăng tuỳ tiện rơi trêи mặt đất, mùi dầu chảy lênh láng đến gay cả mũi, phỏng chừng nhân viên đang đổ xăng đột ngột biến mất.

Đường Mạch dừng một chút trước khi xuống xe, cầm lấy ví tiền vẫn ném ở ghế sau, bước ra ngoài.

Trạm xăng này hiển nhiên là không có ma nào, nhưng Đường Mạch vẫn gọi một tiếng: "Có ai không?"

Không thấy có ai đáp lại, Đường Mạch trực tiếp đi đến một cột đổ xăng. Trêи cột cắm một tấm thẻ, là thẻ mà nhân viên công tác thường dùng. Mỗi nhân viên công tác ở đây đều được cấp một tấm thẻ đổ xăng hạn mức cao, bọn họ sẽ trực tiếp trừ tiền trêи tấm thẻ này để bơm xăng cho khách hàng.

Đường Mạch không có xe nên cũng không có thẻ đổ xăng, hiện tại chỉ có sử dụng thẻ của nhân viên trạm xăng mà thôi.

Trạm xăng dầu yên tĩnh trống trải, thanh niên tóc đen cao gầy rất nhanh đã đổ xăng đầy bình. Màn đêm đen kịt luôn khiến con người ta cảm thấy căng thẳng. Nơi này vốn là khu vực phồn hoa của Tô Châu, nhưng hiện tại một bóng người cũng không có, chỉ có Đường Mạch đứng dưới cột đèn, đổ xăng.

Bóng tối xung quanh cứ như thể đang giấu diếm thứ gì đó, gió rít thét gào phần phật thổi qua.

Đường Mạch cắm lại van đổ xăng vào cột. Đang định rời đi, cậu tựa hồ lại nghĩ tới thứ gì, sắc mặt khẽ biến, rút ra tờ hai trăm đồng trong ví, dùng cục đá chèn lên tờ tiền trêи mặt đất.

Ngay lúc chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên, một vật lạnh lẽo dí ngay trêи eo Đường Mạch, cậu vẫn duy trì tư thế khom lưng, không cử động.

"Đừng nhúc nhích! Đưa ví tiền đây, nhanh lên!"

--------

Meo Meo: Dị năng của Mạch Mạch là đi copy dị năng của người khác, dưới dạng một cuốn sổ thích phun tào =)))))

Chú thích: Xe Tiểu HoàngĐịa Cầu Online (Địa Cầu Thượng Tuyến) - Chương 8: Dị năng của Đường Mạch (1)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi