ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 18: Người không thể động vào!

Bỗng chốc, tất cả mọi người có mặt đều mơ hồ.

Đầu óc của Trần Hanh Lợi và Chu Liên cũng bị ngừng trệ một lúc, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nghe nhầm hay không!

“Mục Hàn, anh điên rồi sao?”

Lâm Nhã Hiên vội kéo tay áo Mục Hàn chửi.

Đây là mười triệu tệ đó, với điều kiện gia đình mình thì lấy đâu ra khoản tiền này chứ!

Còn về năm trăm triệu tiền đầu tư cô đã gửi hết vào tài khoản của tập đoàn rồi, nên bà nội sẽ không cho cô động vào một đồng nào trong đó!

Điều quan trọng nhất là chuyện này vốn không phải trách nhiệm của bọn họ!

“Anh Hổ, người phụ nữ này là người của tập đoàn Lâm Thị ở thành phố Sở Dương, còn người đàn ông này là con rể ở rể nhà họ, gia sản của tập đoàn Lâm Thị kếch xù lắm, mười triệu chẳng là gì với họ cả!”

Trần Hanh Lợi vội bước lên sợ hãi nói với Vương Hổ.

Hắn chẳng quan tâm Mục Hàn điên hay ngu, chỉ cần có người chịu đưa mười triệu này là được!

Mắt Vương Hổ chợt sáng bừng, hiển nhiên anh ta cũng hơi dao động!

Nếu chuyện bình sứ này không thể giải quyết ổn thỏa thì vị trí giám đốc của anh ta cũng coi như mất.

“Hừ! Nếu cậu ta đã thừa nhận vậy hãy ngoan ngoãn lôi mười triệu tệ ra đi, không thì tôi sẽ áp giải các người tới thẳng tập đoàn Lâm Thị đòi tiền!”

Vương Hổ nói với ánh mắt lạnh băng.

“Dựa vào đâu chứ? Rõ ràng là các người đập vỡ bình sứ này mà, có liên quan gì tới chúng tôi đâu!”

Lâm Nhã Hiên trừng mắt đấu lý nói, nếu chuyện này mà làm ầm đến tai bà nội thì e rằng sẽ chuyện người nối nghiệp sẽ tan tành hết!

“Tôi mặc kệ, chồng cô đã thừa nhận rồi!”

Vương Hổ khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói.

Chỉ cần nhà họ Lâm đền tiền thì không những hắn có thể giải quyết chuyện bình sứ bị vỡ, mà nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản tiền từ Trần Hanh Lợi!

“Đúng! Chính miệng tôi thừa nhận, hơn nữa tôi còn thừa nhận rằng giám đốc Vương Hổ bảo tôi làm vậy!”

Mục Hàn lạnh lùng nhìn Vương Hổ.

Lạm dụng quyền hạn, tự ý cho người ngoài tham quan biệt thự!

Bây giờ lại vì lợi ích cá nhân để đổi trắng thay đen!

Còn lý do mà anh lên tiếng thừa nhận rằng chính anh đã đập vỡ bình sứ là vì anh muốn thử thách xem giám đốc quản lý tài sản này có xứng đáng với chức vụ hay không!

Và hiển nhiên Vương Hổ đã khiến ông chủ mới như Mục Hàn thất vọng!

“Cậu… cậu nói điêu!”

Vương Hổ trừng mắt, anh ta không ngờ rằng Mục Hàn lại quay lại cắn ngược anh ta một cái!

“Tôi nói điêu ư? Anh đừng nói với tôi biệt thự to như này mà lại không có camera giám sát nhé? Anh chỉ cần xem ba camera giám sát A1408, B6502, C9997 là có thể xem rõ những chuyện vừa xảy ra!”

Mục Hàn nói chính xác từng số hiệu của những camera giám sát gần đó.

Anh đã thuộc lòng cái bản đồ địa hình mà Mộ Dung Phong đưa cho anh từ lâu.

“Rốt.. rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại nắm rõ vị trí camera giám sát trong biệt thự của chúng tôi?”

Vương Hổ trợn tròn hai mắt, hơi hoảng sợ hỏi, chuyện này là bí mật tối thượng trên biệt thự Vân Đỉnh!

“Cậu ấy là ai ư? Cậu ấy là người mà cậu không động vào nổi đâu!”

Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng quát lớn.

Tiếp sau đó, một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu, tóc hoa râm vội vàng bước tới.

“Chủ… chủ tịch!”

Vương Hổ hoàn toàn sững sờ, hai mắt trợn tròn như thể sắp rơi xuống đất tới nơi.

Ông lão không giận cũng đầy uy nghiêm ở trước mặt chính là Lý Khởi Thành, là nhà phát triển bất động sản biệt thự Vân Đỉnh, chủ tịch tập đoàn Hằng Thái – tập đoàn bất động sản đứng thứ năm cả nước!

Giá trị con người ít nhất cũng phải trăm tỷ!

Sao vị đại thần này lại đến cái nơi nhỏ bé như thành phố Sở Dương vậy?

“Bốp!”

Vừa nhìn thấy Vương Hổ, sắc mặt của Lý Khởi Thành bỗng trở nên xám xịt, chẳng nói chẳng rằng liền tát cho anh ta một cái bạt tai.

Vốn dĩ hôm nay ông ấy tới Sở Dương là để thăm hỏi Mục Hàn, ai ngờ vừa xuống máy bay đã nhận được cuộc gọi của Mộ Dung Phong nói có người không biết tốt xấu đắc tội với chủ của căn biệt thự!

“Thằng khốn! Còn không mau xin lỗi cậu Mục?”

Lý Khởi Thành nghiến răng nghiến lợi mà chửi, một người có thể lấy ra năm tỷ tiền mặt để thu mua biệt thự bất cứ lúc nào thì liệu thân phận có thể đơn giản được chắc?

Quan trọng nhất là nghe giọng điệu của Mộ Dung Phong thì dường như Mục Hàn này có quan hệ mật thiết với Điện Long Vương thần bí!

Đắc tội với anh thì khác gì với việc tự sát?

“Cậu… cậu Mục?”

Vương Hổ sờ gương mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng.

Chẳng phải anh là con rể ở rể của tập đoàn Lâm Thị sao? Sao một chủ tịch có giá trị trăm tỷ lại gọi anh là… cậu Mục?

“Rầm!”

Thấy Vương Hổ vẫn ngây người như kẻ ngốc, Lý Khởi Thành bỗng tức điên lên!

Ông ấy bước tới, đá mạnh vào ngực Vương Hổ khiến anh ta đau đến nỗi ngã lăn lộn kêu oai oái dưới đất.

“Đồ vô dụng!”

Mắng chửi Vương Hổ xong, Lý Khởi Thành bước nhanh tới trước mặt Mục Hàn, cúi rạp người chín mươi độ!

“Cậu Mục, xin lỗi cậu!”

Lý Khởi Thành khom lưng cúi đầu, mãi không chịu đứng lên, chỉ sợ Mục Hàn không tha thứ cho ông ấy.

Đột nhiên hai mắt Trần Hanh Lợi và Chu Liên trợn tròn như thể nhìn thấy ma.

Đường đường là một tỷ phú mà lại cúi đầu xin lỗi một tên đi ở rể sao?

Thế giới này điên hết rồi sao?

“Lại vậy nữa, rốt cuộc anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện đây!”

Lâm Nhã Hiên lại oán hận liếc nhìn Mục Hàn, thầm nói.

“À, nếu ông đã đích thân xin lỗi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa”.

“Tính sao với chiếc bình sứ vỡ này đây?”

Mục Hàn thản nhiên cười và hỏi.

“Tôi đền!”

Lý Khởi Thành đồng ý ngay mà không hề do dự.

“Vậy tôi và vợ tôi có thể đi rồi chứ?”

“Được, máy bay riêng của tôi đang đậu ở bãi cỏ, cậu và vợ có thể lên máy bay và rời đi bất kỳ lúc nào!”

Vừa về tới nhà, Lâm Nhã Hiên liền kéo thẳng Mục Hàn vào phòng, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt sáng rực và hỏi:

“Mục Hàn, chẳng lẽ anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi