ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 181: Quá vô sỉ

Nói đến đây, Ngư Nam dừng lại một chút, đẩy Lâm Mạn Thù đến trước mặt Mục Hàn, cười hì hì nói: “Sếp Mục, anh thấy Mạn Thù thế nào, cũng xinh đẹp đúng không?”

Mục Hàn tất nhiên hiểu ý nghĩ của Ngư Nam.

Sắc mặt không đổi mà nói: “Mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, mày lá liễu, dáng người với đường cong rõ ràng. Tỉ lệ vàng vô cùng quyến rũ, cộng thêm cách ăn mặc thời thượng, biết trang điểm, đi trên phố chắc chắn có chín mươi chín phẩy chín phần trăm số người sẽ ngoái lại nhìn!”

Chính vì Lâm Mạn Thù vô cùng xinh đẹp, nên năm đó mới khiến Dư Phi mê mẩn như bị quỷ ám.

Yêu đến chết đi sống lại.

Thậm chí có thể nói nếu Lâm Mạn Thù bảo Dư Phi đi chết, Dư Phi sẽ không chút do dự mà nhảy lầu.

Sở dĩ nói có chín mươi chín phẩy chín phần trăm số người ngoái lại nhìn là bởi không phẩy một phần trăm còn lại chính là Mục Hàn.

Mục Hàn là Điện Chủ của Điện Long Vương nắm giữ một nửa số tài sản và quyền lực trên thế giới, có kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua.

Trong mắt Mục Hàn, chỉ có vợ anh Lâm Nhã Hiên là người xinh đẹp nhất.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, vẻ vui mừng của Ngư Nam lan đến tận chân mày, khoái trá nói với Lâm Mạn Thù: “Mạn Thù, em thấy không, anh đã nói rồi mà, sếp Mục đánh giá em rất cao!”

Sắc mặt Lâm Mạn Thù thay đổi liên tục, có vẻ rất lúng túng.

Vì Lâm Mạn Thù biết tiếp theo Ngư Nam sẽ nói gì với Mục Hàn.

“Sếp Mục, Mạn Thù xinh đẹp yêu kiều như vậy, tôi tin dù là anh năm xưa hay là anh của bây giờ cũng rất động lòng. Chẳng qua là vì năm đó còn có Dư Phi, anh không dám có ý nghĩ gì quá phận với Mạn Thù, nhưng bây giờ cơ hội đến rồi đây!”

Ngư Nam như chuyên gia bán hàng đa cấp vậy, càng nói càng kích động: “Tôi và Mạn Thù đã bàn bạc xong rồi, tôi sẽ tặng Mạn Thù cho anh làm tình nhân, tùy anh hưởng thụ, bảo đảm sẽ có mặt mọi nơi mọi lúc khi anh gọi. Vậy tốt hơn là cả ngày anh ở nhà, nhìn sắc mặt của người phụ nữ luống tuổi trong nhà họ Lâm tại Sở Dương đó đúng không?”

Nói đến đây, Ngư Nam còn lặng lẽ ghé sát tai Mục Hàn, nhỏ giọng nói những lời không hay ho gì: “Sếp Mục, anh không biết chứ Lâm Mạn Thù là một con tiểu yêu tinh, kĩ năng trên giường của cô ấy chắc chắn có thể khiến anh có cảm giác như đạt tới đỉnh cao của đời người trong nháy mắt!”

Mục Hàn nở nụ cười, nhìn sang Lâm Mạn Thù, hỏi: “Cô thì sao? Cô cũng đồng ý vậy à?”

“Vâng, sếp Mục”, Lâm Mạn Thù gật đầu đáp: “Tôi đồng ý!”

“Nhưng tôi chỉ là một kẻ ở rể, không có gì hết kia mà?”, Mục Hàn cười hì hì, nói: “Ngư Nam cũng vừa mới nói rồi, nhà tôi còn một người phụ nữ luống tuổi nữa, nếu bị cô ấy bắt được thì cô sẽ chết rất thảm đấy!”

“Hơn nữa, tôi cũng không có tiền nuôi cô!”

“Không sao, sếp Mục”, Lâm Mạn Thù chủ động ngồi lên đùi Mục Hàn, còn ôm cổ Mục Hàn, cố ý cọ xát ngực lên mặt anh: “Không phải anh sắp lấy được một trăm triệu rồi sao! Đi theo một tỷ phú thì tôi còn lo gì cơm ăn áo mặc?”

“Mẹ kiếp!”, Chúc Long đi theo sau Mục Hàn mãi vẫn không mở miệng, bất chợt kinh ngạc đến ngây người, không nhịn được thốt lên: “Mẹ nó, đây đúng là một hành vi kì diệu mà! Chuyện vô liêm sỉ như vậy mà các người cũng làm được? Đúng là đã giúp tôi cập nhật thêm kiến thức về loài người!”

“Vô sỉ! Đúng là quá vô sỉ!”

“Ở đây không đến lượt anh nói chuyện!”, Ngư Nam tưởng rằng Chúc Long chỉ là tay sai của Mục Hàn, lập tức trừng mắt nhìn anh ta, quát mắng: “Anh có thân phận gì, sao không hiểu quy tắc gì thế hả?”

“Tôi!”, Chúc Long đang định mở miệng, nhưng Mục Hàn lại đưa tay ngăn cản.

Mục Hàn đẩy Lâm Mạn Thù ra khỏi người mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lâm Mạn Thù đúng là một báu vật tuyệt đẹp, khiến người ta thèm muốn, nhưng cô ta có xinh đẹp thế nào thì cũng là hàng dùng rồi, thậm chí không biết đã qua tay bao nhiêu người”.

“Ngư Nam, anh định lấy hàng dùng rồi, thậm chí là đã qua tay bao nhiêu người như vậy để thế chấp chín trăm triệu còn lại của tôi, anh coi tôi là thằng ngốc à?”

“Anh!”, Lâm Mạn Thù bị Mục Hàn nói như vậy thật sự vừa tức, vừa buồn bực, vừa xấu hổ.

Vì quả thật Mục Hàn nói không sai.

Khi yêu đương với Dư Phi, Lâm Mạn Thù đã dan díu với những người đàn ông khác rồi.

Sau này tuy đi theo Ngư Nam, nhưng vì lợi ích công việc cũng từng ngủ với không ít quan chức cấp cao, thậm chí là khách hàng.

Công ty truyền thông Tinh Quang có thể đạt đến quy mô như ngày hôm nay, sự xã giao sắc đẹp của Lâm Mạn Thù có công lao rất lớn.

“Hóa ra là hàng qua tay nhiều người!”, lúc này Chúc Long làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Tôi đang nghĩ sao một người đàn ông lại tặng vợ mình cho người khác, hóa ra chính anh ta cũng ghét bỏ! Đối với người đàn ông như vậy, anh em chưa chắc giống như tay chân, nhưng vợ thì chắc chắn là như quần áo!”

Câu nói của Chúc Long khiến Lâm Mạn Thù hơi biến sắc.

Ngư Nam lập tức nói với Lâm Mạn Thù: “Mạn Thù, em đừng nghe thằng nhóc này nói bậy bạ, anh hoàn toàn không có ý đó. Anh làm như vậy chẳng phải vì chúng ta không còn cách nào khác hay sao!”

Cho dù Lâm Mạn Thù không nói gì, nhưng rất rõ ràng giữa hai người họ đã có khoảng cách.

“Sếp Mục, nếu anh muốn một cô còn trinh thì tôi cũng có thể tìm về cho anh”, Ngư Nam lại nói với Mục Hàn.

“Ngư Nam ơi Ngư Nam, anh thông minh cả đời, sao vào lúc này lại trở nên hồ đồ rồi?”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Anh vốn không hiểu ý của tôi, tôi cần một tỷ, chứ không cần phụ nữ!”

“Đúng, chúng tôi cần một tỷ, đừng có nói lung ta lung tung với chúng tôi nữa!”, Chúc Long cũng chêm vào.

Nhìn thấy bộ dạng chịu thua của hai người họ, Chúc Long cũng rất hứng thú.

 

“Mục Hàn, anh đừng quá đáng!”, thấy không lay chuyển được Mục Hàn, Ngư Nam đã nhẫn nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng bùng nổ: “Tôi và Mạn Thù nể tình Dư Phi đã chết mới trả giá với anh, nhưng nếu anh cứ cố chấp như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

“Nghe tới anh Long gần đây đã thu mua tập đoàn Lưu Thị trong một đêm rồi chứ?”

“Tôi nói cho anh biết, cho dù tập đoàn Lưu Thị nắm giữ mạch máu kinh tế của cả Sở Bắc, nhưng trong mắt anh Long thì tập đoàn Lưu Thị chẳng là cái gì cả! Mà công ty truyền thông Tinh Quang chúng tôi đã vô cùng may mắn móc nối được quan hệ với anh Long. Nếu anh dùng đoạn băng ghi âm đó uy hiếp tôi thì chính là uy hiếp anh Long!”

“Chỉ cần tôi xin anh Long giúp đỡ thì đừng nói là anh có băng ghi âm, mà cho dù Dư Phi có sống lại cũng vô dụng!”

“Chỗ dựa của anh là anh Long cơ à?”, Mục Hàn mỉm cười, quay lại hỏi Chúc Long: “Tiểu Long, sao tôi không biết nhỉ?”

“Ơ!”, Chúc Long cũng tỏ ra lúng túng, nhún vai nói: “Đại ca, tôi cũng không biết!”

“Các người đừng có mà không tin!”, Ngư Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã lấy được số điện thoại của anh Long, tôi sẽ gọi cho anh Long! Hai kẻ không biết sống chết các anh cứ đợi biến mất khỏi Sở Bắc đi!”

Ngư Nam lấy điện thoại di động ra bấm số gọi.

Lúc này, chuông điện thoại của Chúc Long vang lên…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi