ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 219: Nói năng bậy bạ

Đặc biệt là cả nhà Tần Yến và Lưu Minh, vốn dĩ vì có con rể Diệp Chí Văn nên rất được để ý ở nhà họ Tần.

Thậm chí ngay cả Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đều nhìn họ bằng ánh mắt khác.

Nhưng lần này Tần Lệ làm vậy lại khiến Mục Hàn giật hết oai phong.

Ba người Tần Yến và Lưu Minh nảy sinh oán hận trong lòng.

“Đắc ý cái gì chứ!”, Tần Yến không quen với dáng vẻ gặp ai cũng khoe khoang của Tần Lệ nên lạnh lùng chế giễu: “Không phải chỉ làm tài xế cho đạo trưởng Cửu Dương một lần thôi sao! Nếu không phải nhờ vào danh tiếng của tập đoàn Phi Long thì sao Mục Hàn có được cơ hội này chứ?”

“Đúng vậy!”, Lưu Minh lập tức hùa theo: “Diệp Chí Văn nhà chúng tôi thì không giống vậy đâu”.

“Diệp Chí Văn đi lính ở chiến khu Sở Bắc, được đại thống soái xem trọng, trở thành binh lính thân cận bên cạnh đại thống soái, tiền đồ xán lạn!”

“Đến lúc muốn gặp đạo trưởng Cửu Dương một lần thì chẳng phải là chuyện chỉ trong phút chốc thôi sao?”

“Đâu giống Mục Hàn chỉ nhặt được cơ hội người khác cho!”

Vợ chồng Lưu Minh và Tần Yến một người hát một người bè.

Lập tức nhận được sự hưởng ứng của những người còn lại nhà họ Tần.

Ngay cả Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng không trơ mắt nhìn tiếp được nữa.

Ngô Tâm Ưu trách mắng: “Tần Lệ, sau này đừng có mà ngày nào cũng khoe khoang ở nhà như thế”.

“Cứ làm như chưa ai gặp đạo trưởng Cửu Dương bao giờ không bằng!”

“Ngày nào cũng làm những chuyện mất mặt!”

“Đúng vậy!”, vì chuyện Tần Phiêu mà bây giờ Trương Hạo rất căm hận cả nhà Tần Lệ, nghe Ngô Tâm Ưu nói xong bèn hùa theo: “Con rể nhà cô nếu có bản lĩnh đó thì cứ để nó mời đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần làm khách đi!”

“Đúng!”, Vương Binh cũng gật đầu: “Nếu không thì chỉ là chém gió!”

“Tần Lệ, con nghe thấy chưa?”, Tần Nam nói bằng giọng điệu dạy dỗ: “Nếu làm không được thì đừng ba hoa khoác lác mỗi ngày nữa!”

“Nhà họ Tần không mất mặt mãi thế được!”

Tần Lệ bỗng chốc sững sờ.

Mời đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần ư?

Ngay cả người giàu nhất ở Sở Bắc là Đường Bắc Sơn còn không làm được!

Thì Mục Hàn làm bằng cách nào đây?

Vốn dĩ Tần Lệ còn đang tự chìm đắm trong cảm giác kiêu ngạo chợt nghẹn ngào không nói nên lời.

“Không phải chỉ là mời đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần làm khách thôi sao?”, ngay lúc Tần Lệ không biết làm thế nào thì giọng nói của Mục Hàn vang lên: “Chuyện này đơn giản, để con sắp xếp!”

Mục Hàn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Hôm nay vốn dĩ đạo trưởng Cửu Dương vừa đến Sở Bắc, con đang muốn ra ngoài tổ chức bữa tiệc để đón tiếp cụ ấy”.

“Nhưng mọi người đều rất tôn kính đạo trưởng Cửu Dương, muốn gặp cụ ấy một lần thì con sẽ tổ chức tiệc tối nay ở nhà họ Tần luôn vậy!”

Nghe Mục Hàn nói đến đây, người nhà họ Tần trố mắt nhìn nhau.

Sau đó, bật cười ha hả.

Tần Nam lắc đầu nói: “Mục Hàn, cháu đang nói đùa với mọi người đấy à?”

“Không phải ạ!”, vẻ mặt Mục Hàn nghiêm túc nói: “Đúng rồi, mọi người chuẩn bị trước giúp cháu vài món ăn và mấy bình rượu ngon, cháu nói cho mọi người biết, đừng thấy con người đạo trưởng Cửu Dương giống một vị thần, thật ra cụ ấy đối nhân xử thế rất thân thiện, cởi mở không xa cách đâu, giống người bình thường chúng ta thôi, rất dễ hòa đồng với mọi người”.

“Vậy nên, sơn hào hải vị gì đó thì không cần đâu, món ăn gia đình bình thường là được”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Ngô Tâm Ưu đi thẳng tới trước mặt Mục Hàn.

Đưa tay lên sờ vào trán anh.

Vẻ mặt ngờ vực hỏi: “Cũng có bị sốt đâu?”

“Nếu đã không phát sốt thì tại sao lại ăn nói bậy bạ thế”.

Bà cụ vừa dứt lời, cả nhà họ Tần lại nhao nhao cười cợt.

Tần Yến càng hớn hở nói: “Theo con thấy, bệnh chém gió mấy ngày gần đây của Tần Lệ là lây từ Mục Hàn. Ôi, đúng là nồi nào úp vung nấy, người sống theo đàn. Ở chung với người nào thì sẽ mắc bệnh của người đó”.

“Đúng rồi!”, vợ chồng Lưu Minh hùa theo: “Đạo trưởng Cửu Dương là người có thân phận thế nào mà cậu ta nói mời thì người ta sẽ đến chứ?”

“Thật là, cũng không tè một bãi rồi tự soi lại mình xem, loại người gì thế không biết!”

Người nhà họ Tần mỉa mai giễu cợt khiến Lâm Nhã Hiên đứng sau lưng Mục Hàn mặt mày tái nhợt.

Cô ngại ngùng đưa tay ra kéo vạt áo Mục Hàn, nhỏ giọng nói: “Mục Hàn, anh đừng nói nữa được không?”

Rất rõ ràng, trong mắt Lâm Nhã Hiên những gì Mục Hàn nói cũng chỉ là chém gió.

Tuy rằng những gì Mục Hàn từng nói trước kia đều đã được thực hiện bởi cơ duyên trùng hợp, nhưng đạo trưởng Cửu Dương là ai chứ?

Hoàn toàn không thể đến nhà họ Tần.

“Xem ra mọi người đều không tin cháu!”, Mục Hàn cũng không nổi nóng, chỉ nở nụ cười nói: “Dù gì cháu cũng nói trước với mọi người rồi, nên chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi, đừng để đến lúc khách đến mà mọi người lại không có gì tiếp đón khiến khách cười chê!”

“Sợ là cười vào mặt mày đấy!”, Tần Yến không thèm để tâm.

“Mục Hàn, anh đừng nói nữa!”, Lâm Nhã Hiên sắp khóc tới nơi.

Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện chấm dứt hợp đồng của Tiểu Viên Tử, nếu còn làm chuyện mất mặt ở nhà họ Tần thì Lâm Nhã Hiên thật sự cảm thấy cô không thể tiếp tục làm việc ở công ty Tần Thị được nữa.

Đợi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên rời đi, người nhà họ Tần cũng giải tán, tự làm việc riêng của mình.

Không ai để tâm những gì Mục Hàn đã nói.

Bọn họ đều đang chờ đợi đến giờ cơm tối rồi quay lại khu nhà của nhà họ Tần cười nhạo Mục Hàn.

Mục Hàn đưa Lâm Nhã Hiên đến công ty Tần Thị, sau đó đến tập đoàn Phi Long.

Do lượng đặt đơn tăng mạnh nên chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi kho dự trữ máy trị liệu hỗ trợ siêu năng đời mới nhất của tập đoàn Phi Long xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu. Mặc dù vậy nhưng với danh tiếng của đạo trưởng Cửu Dương, những khách hàng đó đều bằng lòng đặt hàng ở tập đoàn Phi Long dù giao hàng trễ.

Vì để thoả mãn nhu cầu khách hàng khổng lồ nên Mục Hàn quyết định mua lại một nhà máy ở ngoại ô Sở Bắc để sản xuất số lượng lớn.

Đó là một nhà máy chế biến thực phẩm ở ngoại ô thành phố Sở Bắc, do kinh doanh kém nên đã đứng trước bờ vực phá sản, còn đang lo lắng về việc bán nhà máy, vừa hay tập đoàn Phi Long có nhu cầu nên hai bên thỏa thuận giá cả hợp lý sau đó ký hợp đồng thu mua.

Chỉ còn đợi tập đoàn Phi Long đến nghiệm thu.

Có điều, đây là chuyện được sắp xếp vào ngày mai.

Mục Hàn đến tập đoàn Phi Long với mục đích chủ yếu là đón đạo trưởng Cửu Dương đến nhà họ Tần.

Mục Hàn muốn tổ chức tiệc chào đón mình nên đạo trưởng Cửu Dương cũng vui vẻ đồng ý.

 

Hai người khiêm tốn, không ngồi chiếc Rolls-Royce bản dài của tập đoàn Phi Long mà ngồi chiếc Jeep do Mục Hàn lái, đưa đạo trưởng Cửu Dương đi thẳng về phía nhà họ Tần.

Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Tần đều có mặt đông đủ ở khu nhà lớn.

Mọi người nhốn nháo chế giễu châm biếm Mục Hàn.

Khiến hai mẹ con Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên ngồi bên cạnh không dám thở mạnh.

Hai người cẩn thận dè dặt, sợ trở thành tâm điểm của mọi người.

“Ông ngoại, bà ngoại!”, lúc này, ngoài cổng đã vang lên giọng nói của Mục Hàn: “Cháu đã mời đạo trưởng Cửu Dương đến rồi đây, mọi người mau ra nghênh đón đi!”

Là một ông cụ lớn tuổi đã sống hơn trăm tuổi, đạo trưởng Cửu Dương vẫn xứng đáng để Tần Nam và Ngô Tâm Ưu ra nghênh đón.

“Bố, mẹ đừng tin cậu ta!”, Trương Hạo tỏ vẻ khinh thường: “Tên nhóc này lại giở trò đấy!”

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng ngồi yên tại chỗ.

Một giây sau, cửa lớn được đẩy ra.

Một ông lão mặc bộ đồ màu tím đơn giản với phong cách thần tiên thoát tục xuất hiện.

Mọi người bỗng sững sờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi