ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 275: Tứ đại chiến thần Quỳ Ngưu

Trụ sở chi nhánh tập đoàn Tam Hưng tại Sở Bắc.

Phác Thành Kim đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn xuống bên dưới lầu.

Lâm Nhã Hiên đã đến trước cửa tòa nhà.

“Ông Phác, Lâm Nhã Hiên đã đến”, Dương Tông Hoàn đứng sau lưng Phác Thành Kim cười híp mắt nói: “Đợi lát nữa là ông có thể hái được đóa hoa hồng xinh đẹp này rồi”.

Chẳng lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Là Lâm Nhã Hiên tới.

Sau khi đón Lâm Nhã Hiên vào, Dương Tông Hoàn vô cùng chu đáo đóng cửa rời đi: “Ông Phác, cô Lâm, hai người từ từ nói chuyện nhé!”

“Cô Lâm, nếu giữa hai chúng ta đã là giao dịch, vậy thì trực tiếp một chút”, Phác Thành Kim nheo mắt lại, bộ dạng lười biếng nói: “Tôi thích phụ nữ chủ động, cô càng chủ động thì chồng cô sẽ càng an toàn!”

“Cô hiểu ý tôi chứ?”

“Tôi biết rồi”, dù rằng Lâm Nhã Hiên không muốn làm vậy.

Thế nhưng vì Mục Hàn, cô thà hi sinh chính mình.

“Không hay rồi!”, ngay lúc này, Dương Tông Hoàn tông cửa vào: “Ông Phác, có chuyện lớn không hay!”

“Chuyện gì, có quan trọng hơn chuyện bây giờ của tôi không?”, đột nhiên lại bị Dương Tông Hoàn làm phiền, Phác Thành Kim vô cùng tức giận.

Nhưng sự việc cấp bách, dù Phác Thành Kim có tức giận, Dương Tông Hoàn cũng không còn cách nào khác.

“Vừa rồi Cục Kinh tế thành phố gửi văn kiện đến, nói rằng tập đoàn Tam Hưng của chúng ta có liên quan đến việc đưa hối lộ, số tiền lên đến hơn mười triệu!”

“Hơn nữa, Cục Thuế cũng gửi thông báo đến, nói rằng chúng ta trốn thuế hơn mười triệu tệ, họ cũng chuẩn bị điều tra chúng ta!”

“Cục Lao động cũng thông báo rằng chúng ta dính líu tới việc sử dụng lao động trẻ em trái pháp luật!”

“Sở Cảnh sát đã điều mấy chiếc xe cảnh sát đến, muốn lập hồ sơ điều tra chúng ta vì tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế!”

Dương Tông Hoàn một hơi nói hết toàn bộ.

“Cái gì?”, Phác Thành Kim kinh ngạc.

Hắn vô thức đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên thấy mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy đến.

Tất cả dừng ở dưới lầu, còi cảnh sát kêu liên tục.

“Rầm, rầm, rầm!”

Chẳng mấy chốc, ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.

Mấy người cảnh sát phá cửa vào, đưa lệnh bắt giữ ra, nói với Phác Thành Kim: “Phác Thành Kim, ông bị tình nghi liên quan tới nhiều vụ án lừa đảo kinh tế và làm ảnh hưởng tới sự công bằng trong xét xử, chúng tôi quyết định bắt giữ ông!”

Sau khi cảnh sát còng tay Phác Thành Kim, người của tòa nhà thị chính cũng tới.

Tổng bí thư của tòa nhà thị chính đưa một tờ thông báo cho Phác Thành Kim: “Kể từ bây giờ, tập đoàn Tam Hưng sẽ bị niêm phong điều tra!”

“Hả?”, Phác Thành Kim lập tức hoảng loạn, vội vàng giãy giụa: “Tôi phải gọi điện cho bố tôi!”

Người của tòa nhà thị chính đồng ý với yêu cầu của Phác Thành Kim.

Điều ngoài dự liệu của Phác Thành Kim là khi nối máy với bố hắn, bố hắn lại không hỏi nguyên do sự việc mà mắng hắn một trận tới tấp: “Tên khốn nhà mày, mày có biết mày đã đắc tội với ai không?”

“Đường đường Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay một nửa số tài sản và quyền lực trên thế giới đấy, vợ của Điện Chủ mà mày cũng dám dòm ngó?”

“Cái gì mà vợ của Điện Chủ chứ?”, Phác Thành Kim hoang mang.

Vô thức liếc nhìn Lâm Nhã Hiên, tim Phác Thành Kim đập thình thịch: “Lẽ nào cô ta chính là vợ của Điện Chủ?”

“Từ bây giờ trở đi, mày và đứa con ngu ngốc Phác Ân Thái của mày không còn quan hệ gì với tập đoàn Tam Hưng tao nữa!”, bố hắn nói xong thì vội vàng cúp máy.

Câu này của bố hắn có nghĩa là vứt bỏ luôn hai bố con Phác Thành Kim.

Phác Thành Kim bỗng chốc ngồi liệt dưới đất.

Tin tức tập đoàn Tam Hưng rút khỏi Sở Bắc nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

“Sao tập đoàn Tam Hưng lại biến mất khỏi Sở Bắc chỉ trong một đêm thế chứ?”

Ở biệt thự nhà họ Đường.

Đường Bắc Sơn cảm thấy cực kì khó hiểu: “Hơn nữa, ngay cả bố con Phác Thành Kim cũng không có tin tức gì, đúng là quá kì lạ!”

“Lẽ nào là tên Mục Hàn đó làm?”, Đường Yên Nhiên nói: “Chúng ta vừa định lợi dụng Phác Thành Kim để đối phó với công ty mà vợ anh ta mới lập, thế là tập đoàn Tam Hưng xảy ra chuyện ngay, quá trùng hợp”.

“Ông còn không có năng lực đó mà cậu ta làm được sao?”, Đường Bắc Sơn trợn mắt, trầm ngâm nói: “Ông cảm thấy không phải là trùng hợp, mà là có một sức mạnh vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ đang thao túng đằng sau!”

“Ông nội, ông đang nói tới tập đoàn Phi Long sao?”, Đường Yên Nhiên hỏi.

“Rất có khả năng”, Đường Bắc Sơn gật đầu: “Nhưng mà bất kể thế nào, bố con Phác Thành Kim cũng là do nhà họ Đường chúng ta bảo vệ, Mục Hàn ỷ vào mình được tổng giám đốc tập đoàn Phi Long tán thưởng mà dám gây hấn, hoàn toàn không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.

“Ông nội, lần trước ở quán karaoke, Mục Hàn còn giết bạn cháu ngay trước mặt cháu!”, cậu Đường nghiến răng nghiến lợi.

“Không sai”, Đường Bắc Sơn nói: “Chúng ta phải cảnh cáo cậu ta, tránh cậu ta tưởng mình có tập đoàn Phi Long đứng sau là muốn làm gì thì làm, không xem nhà họ Đường chúng ta ra gì”.

“Ông nội, cháu sẽ dẫn người tới chỗ anh ta ở!”, Đường Yên Nhiên nói.

“Cũng được”, Đường Bắc Sơn đồng ý.

Đường Bắc Sơn vẫn rất yên tâm về năng lực làm việc của cháu gái mình.

“Tục ngữ có câu nuôi con không dạy lỗi người bố”, cậu Đường đề nghị: “Còn nhà họ Tần ở Sở Bắc nữa, chúng ta cũng phải gây áp lực cho bọn họ một chút, để bọn họ quản lý thằng khốn đó cho tốt!”

“Ông đi cùng cháu!”, Đường Bắc Sơn nói.

Khi ba người chuẩn bị xuất phát, Đường Bắc Sơn nghe được tin tức từ tòa nhà thị chính, nói rằng Quỳ Ngưu – một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái vừa trở về từ biên giới, hiện giờ đã đi máy bay dân dụng đến Sở Bắc, lấy danh nghĩa cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức.

“Cháu à, cháu đến nhà họ Tần một mình vậy”, Đường Bắc Sơn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, cụ ta nói ngay: “Thiếu tướng Quỳ Ngưu – một trong tứ đại chiến thần đã đến sân bay Sở Bắc, cậu ấy lấy thân phận cá nhân đến đây. Ông sẽ nhân dịp này đến sân bay đón cậu ấy, có thể thông qua vị này để kéo gần quan hệ với đại thống soái một cách nhanh chóng”.

“Việc không thể chậm trễ, ông phải đến sân bay Sở Bắc ngay đây!”

Nhà họ Đường chia ra ba đường.

Đường Yên Nhiên dẫn theo hơn một trăm người đi đến biệt thự Hoàng Đình số 1, nơi Mục Hàn ở.

Cậu Đường đi đến khu nhà họ Tần.

 

Còn Đường Bắc Sơn thì đi trên chiếc Patterson vô cùng bình thường.

Sở dĩ không đi xe xa hoa là vì quá khoa trương.

Dù sao Thiếu tướng Quỳ Ngưu đã lấy thân phận cá nhân đến đây thì chắc chắn là không thích làm rầm rộ.

Vội vàng đến được sân bay Sở Bắc, Đường Bắc Sơn nhờ vào quan hệ với chính quyền thành phố đã thấy được ảnh của Thiếu tướng Quỳ Ngưu. Cụ ta nhìn qua là nhận ra một người đàn ông đeo kính đen kéo theo một chiếc vali du lịch đi ra, chính là Thiếu tướng Quỳ Ngưu.

“Xin chào, Thiếu tướng Quỳ Ngưu!”, Đường Bắc Sơn lập tức lên đón: “Tôi là Đường Bắc Sơn, người giàu nhất Sở Bắc này!”

“Ông biết tôi à?”, Quỳ Ngưu vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi biết lần này cậu đến đây là lấy thân phận cá nhân tham dự buổi tiệc chào mừng đại thống soái nhậm chức. Cậu đến Sở Bắc lần đầu tiên, còn nhiều bỡ ngỡ, mà tôi là người giàu nhất Sở Bắc, nếu để tôi dẫn đường cho cậu thì cậu chắc chắn có thể làm quen với Sở Bắc nhanh chóng”.

Đường Bắc Sơn đề nghị.

“Hình như đúng là vậy thật”, Quỳ Ngưu gật đầu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi