ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 287: Thời khắc đen tối nhất từ khi sinh ra

“Ha ha ha!”, sau khi nhìn thấy vậy, Mục Hàn không nhịn được cười.

Lâm Nhã Hiên không mấy vui vẻ nói: “Chồng à, anh xem người đàn ông này thê thảm như vậy mà anh còn cười người ta!”

“Thê thảm sao?”, Mục Hàn không đồng ý: “Là hắn ta tự chọn con đường này, hắn phải trả giá cho hành động của bản thân!”

Lúc Mục Hàn nói câu này, còn cố tình liếc nhìn Trương Chính.

Khiến Trương Chính cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Đúng rồi!”, Mục Hàn nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền lấy cho tôi một chai rượu, nồng độ cao nhất!”

“Vâng, thưa anh!”, nhân viên phục vụ gật đầu.

Sau khi nhân viên phục vụ cầm rượu ra, Mục Hàn cầm lấy chai rượu.

Đưa tới chỗ Trương Chính.

Anh nheo mắt cười nói: “Sếp Trương, nhận được sự tiếp đãi hào phóng, hai vợ chồng chúng tôi vô cùng cảm kích, có chuẩn bị một ly rượu nhạt, mong sếp Trương đừng từ chối!”

Mục Hàn không nói nhiều, cầm lấy cái ly, rót một ly rượu đầy cho Trương Chính.

Sau đó tự mình nâng rượu mời hắn.

“Sếp Trương, tôi đã uống rồi, anh cứ tự nhiên nhé!”, Mục Hàn mỉm cười.

Nói xong, anh uống cạn ly rượu.

Những người khách xung quanh nhìn cảnh tượng này đều sững sờ.

Trương Chính thấy vậy liền nheo mắt lại, trong lòng càng thêm đắc ý: “Anh Mục thật rộng lượng, tôi bái phục! Nhưng mà, tửu lượng của tôi có hạn, không thể uống được nhiều giống anh Mục, mong anh thông cảm!”

Trương Chính nâng ly lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Coi như đáp lại Mục Hàn.

“Được!”, Mục Hàn thấy vậy, mặt đỏ bừng, cả người cứ như đang say, đầu óc choáng váng.

“Chồng à, anh uống say rồi!”, lúc này, Lâm Nhã hiên bước tới.

“Anh không say!”, Mục Hàn mơ hồ nói.

“Anh say rồi!”, Trương Chính vội vàng nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em cũng thấy rồi đấy, thật sự không phải anh có ý chuốc say chồng của em, là anh ta tự uống nhiều như vậy!”

“Nhưng không sao, anh giúp em đưa chồng của em về phòng nghỉ ngơi!”

Khuôn mặt Lâm Nhã Hiên mang theo vẻ áy náy nói: “Sếp Trương, thật ngại quá, làm phiền anh rồi!”

“Không phiền, không phiền!”, khóe miệng của Trương Chính khẽ nhếch lên.

Trong lòng hắn vui mừng sung sướng, dù sao thì một lúc nữa em cũng sẽ ngã gục thôi.

Ngay sau đó, Lâm Nhã Hiên và Trương Chính, mỗi người một bên dìu Mục Hàn về phòng.

Lâm Nhã Hiên đứng ở cửa lấy chiếc thẻ phòng từ trong túi ra đang định mở cửa thì cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trương Chính biết rằng, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Đợi Lâm Nhã Hiên ngã xuống, Trương Chính mỉm cười nói: “Cục cưng, anh sẽ chiều chuộng em ngay đây”.

Trương Chính lấy thẻ phòng từ trong túi của Lâm Nhã Hiên, mở cửa phòng ra, nghênh ngang bước vào trong.

Lúc chuẩn bị kéo Lâm Nhã Hiên vào, đột nhiên hắn cảm thấy trước mặt đen kịt, rồi ngất xỉu.

Lúc này, Mục Hàn đứng bật dậy.

Là Điện Chủ của Điện Long Vương, vài ba loại thuốc này của Trương Chính đối với Mục Hàn mà nói căn bản không có tác dụng.

Mục Hàn bế Lâm Nhã Hiên đặt lên giường.

Sau đó anh kéo Trương Chính như kéo một cái xác chết đến phòng 1044.

Vừa nãy Mục Hàn đặc biệt chú ý đến ba người phụ nữ mập ở phòng 1044.

Lúc này, ba người phụ nữ mập vẫn đang ở phòng ăn dùng bữa, không ở trong phòng.

Mặc dù cửa phòng bị khóa, nhưng mở loại khóa này không thành vấn đề đối với Mục Hàn.

Sau khi mở cửa phòng 1044, Mục Hàn liếc mắt nhìn xung quanh, có đủ các loại vật dụng hành hạ như roi da, nến cầy, anh liền không tự chủ mà bật cười: “Ha ha, người thành phố rất biết cách chơi!”

“Có ý đồ với vợ của tôi thì cứ ở đây mà tận hưởng đi!”

Thế là anh lột sạch quần áo của Trương Chính rồi ném hắn lên giường.

Sau đó rời đi.

Khoảng chừng nửa tiếng sau.

Ba người phụ nữ mập dùng bữa xong, xách người đàn ông gầy như que củi về phòng.

“Này, chị cả, chị xem!”, người phụ nữ mập bước vào đầu tiên chỉ tay lên giường, khuôn mặt đầy kinh ngạc nói: “Trên trời lại rơi xuống một miếng bánh to như vậy!”

“Bên cạnh có giấy ghi chú, chúng ta qua đó xem thử”, một người phụ nữ mập khác nói.

“Quý khách thân mến, vì các vị là khách VIP nên khu nghỉ dưỡng Tổ Yến của chúng tôi đặc biệt ra mắt một sản phẩm phục vụ có một không hai, do tổng giám đốc của chúng tôi – Trương Chính phục vụ các vị!”

Người phụ nữ mập thứ ba lập tức vui mừng: “Khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này chăm sóc khách hàng thật chu đáo, ngay cả sở thích đặc biệt của ba chị em chúng ta cũng biết!”

“Đã như vậy thì chúng ta he he he”, người phụ nữ mập thứ nhất cầm roi da và nến cầy lên.

Chẳng mấy chốc, trong phòng số 1044 vang lên âm thanh của cuộc “đại chiến”.

Trương Chính đang đê mê trong cơn mộng đẹp được ngủ cùng Lâm Nhã Hiên, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc vì cảm nhận được cơn đau dữ dội trên cơ thể.

Trông thấy cơ thể mình trần truồng và toàn thân đều có vết máu, Trương Chính mơ hồ sợ hãi: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cục cưng , anh tỉnh rồi à?”

Lúc này, ba người phụ nữ mập đều nở nụ cười dâm đãng, nheo mắt nhìn Trương Chính chằm chằm.

Bộ dạng khó coi đó, buồn nôn, hết sức buồn nôn.

Trương Chính nhớ tới cảnh tượng trong phòng ăn, vô thức co rút người lại: “Các người muốn làm gì?”

“Ha ha ha!”, ba người phụ nữ mập bật cười ha ha.

Đồng thời di chuyển thân người nặng hơn một trăm năm mươi kilogam, đè Trương Chính xuống.

Âm thanh như chấm dứt cuộc sống lại tiếp tục phát ra từ phòng 104 .

Lúc Trương Chính đi ra ngoài, trên dưới khắp người đều là vết thương.

Cả người hắn bỗng chốc ủ rũ suy sụp.

Cứ như thể đã bị hụt cạn sức sống.

Đối với Trương Chính mà nói, hôm nay là thời khắc đen tối nhất kể từ lúc hắn được sinh ra.

“Sếp Trương, có sung sướng không?”, lúc đó, một nhân viên bảo vệ đi tuần tra trông thấy vậy, lập tức nở nụ cười: “Em gái đó quả thật rất ngon, ngực nở mông cong, khuôn mặt ưa nhìn, tóm lại anh thật có phúc!”

Nhân viên bảo vệ này là người thân tín của Trương Chính.

 

Hắn biết rất rõ những mánh khóe của Trương Chính.

Trông thấy Trương Chính quần áo rách rưới nên lập tức hiểu ra vài phần, sau đó lại nhìn thấy dấu vết trên cơ thể bị đánh bằng roi da, càng thêm vẻ thần bí nói: “Này, sếp Trương, thật sự không nhìn ra người phụ nữ này cũng hoang dã quá nhỉ! Hai người chơi đùa thật thỏa mãn!”

“Mẹ kiếp!”, vừa nghĩ tới nỗi nhục mà vừa nãy bản thân phải chịu đựng, Trương Chính bỗng tiến lên một bước, đá vào tên nhân viên bảo vệ: “Cút đi cho ông!”

Nhân viên bảo vệ không hiểu gì, chửi bới chạy đi.

“Ồ, đây không phải là sếp Trương sao?”, điều khiến Trương Chính bực bội là đúng vào lúc này, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại bước đến.

Lâm Nhã Hiên cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Chính từ trên xuống dưới: “Sếp Trương, anh bị đánh sao?”

“Tại sao trên người lại có vết sẹo do lửa đốt?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hừ, vậy mà em vẫn nhìn không ra sao?”, Mục Hàn thì thầm bên tai Lâm Nhã Hiên.

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên nhìn Trương Chính với ánh mắt ghét bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi