ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 36: Có chắc là không muốn bán xe cho tôi không?

“Hòa giải? Anh thấy họ có âm mưu mới đúng!”

Mục Hàn cười khẩy nói.

Trong suốt ba năm qua anh đã biết rõ tính cách của bà cụ Lâm và Lâm Long từ lâu, chắc chắn bọn họ sẽ không thỏa hiệp đơn giản vậy đâu!

“Hả? Là sao? Bọn họ có âm mưu gì?”

Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng hỏi, vốn dĩ cô không giỏi chuyện đấu đá lẫn nhau, huống hồ gì bây giờ còn phải đối diện với hai kẻ nham hiểm!

“À, không có gì, anh nói vớ vẩn đó!”

Tuy ngoài miệng thì Mục Hàn nói như vậy, nhưng đôi mắt lại lóe lên một tia sát khí.

Những người này tưởng rằng họ đang ngấm ngầm giở trò, nhưng thực chất bọn họ chỉ lố bịch như đám trẻ con nghịch cát ở trong mắt anh thôi.

Tốt hơn hết là bọn họ đừng làm bừa, không thì anh sẽ khiến cả tập đoàn Lâm Thị sụp đổ theo!

Ngày hôm sau, Mục Hàn tiếp tục lái chiếc xe đạp điện đưa Lâm Nhã Hiên tới công ty làm việc.

“Vợ à, anh muốn mua một chiếc xe!”

Lúc đưa Lâm Nhã Hiên tới bên dưới tập đoàn, Mục Hàn lên tiếng.

“Cũng được! Có xe thì sau này cũng tiện hơn chút! Anh đi xem trước đi, ưng chiếc nào thì gọi tôi tới trả tiền!”

Lâm Nhã Hiên thờ ơ nói, rồi vội vàng bước vào cửa.

Mục Hàn im lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhã Hiên, sau đó lái chiếc xe đạp điện đi về phía vùng ngoại ô, nơi đó là nơi tập hợp các cửa hàng 4S nổi tiếng.

Chẳng mấy chốc Mục Hàn đã tới cửa hàng Porsche 4S ở thành phố Sở Dương.

“Cứ mua một chiếc xe Porsche 4S lái tạm đã, không nên phô trương quá!”

Sau khi đỗ chiếc xe đạp điện xong, anh bước vào cửa hàng 4S.

“Chào anh! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?”

Vừa bước vào cánh cửa của cửa hàng 4S, một cô lễ tân tươi cười bước tới hỏi.

“À, không có gì, tôi tìm người!”

Mục Hàn vừa muốn đi vào xem xe thì đột nhiên nhớ ra A Phong – người mà hai năm trước cùng đi giao hàng với anh hình như cũng làm nhân viên kinh doanh ở trong cửa hàng ô tô Porsche, thế nên anh liền lấy điện thoại ra gọi thẳng cho hắn!

Khoảng mười phút sau, A Phong mới chậm chạp bước tới!

“Mục Hàn, thật sự xin lỗi nhé! Tại vừa mới thăng chức lên làm giám đốc, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng đều phải làm, ôi, đau cả đầu!”

A Phong cười sằng sặc bước ra, mấy năm không gặp dáng người hắn cũng mập mạp thấy rõ, bụng cũng phình cả ra!

Nếu không phải đường nét vẫn hơi giống thì suýt chút nữa Mục Hàn đã không nhận ra!

“Ha ha, chúc mừng chúc mừng! Thăng chức là chuyện vui, đáng được chúc mừng!”

Mục Hàn thật lòng thấy vui cho cậu bạn cũ.

Năm đó lúc đi giao hàng, cả đội chỉ có hai người bọn họ là nghèo nhất, hai người cùng khích lệ lẫn nhau, cũng coi như là anh em cùng chung hoạn nạn!

“Thường thôi! Mày thì sao? Bây giờ thăng chức ở đâu rồi?”

A Phong cũng hỏi thẳng.

“Tôi sao? Vẫn như trước kia, vô công rồi nghề, sống tạm bợ qua ngày!”

Mục Hàn cúi đầu cười nói.

“À!”

Nghe thấy thế, mắt A Phong liếc nhìn ra phía sau Mục Hàn, khi nhìn thấy chiếc xe đạp điện chướng mắt kia thì nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt, trong mắt còn ánh lên vẻ coi thường, chẳng thấy vẻ phóng túng đâu nữa!

“Vậy hôm nay mày tới là để giới thiệu khách hàng cho tao à?”

A Phong gượng cười hỏi, bây giờ hắn là ông chủ của cửa hàng Porsche 4S, nếu không cần thiết thì hắn không muốn qua lại với một kẻ giao hàng để rồi bị hạ thấp địa vị.

“Giới thiệu khách hàng á? Không, tôi tới là để…”

Mục Hàn nhận thấy thái độ của A Phong hơi thay đổi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời.

“Không phải sao? Vậy mày về trước đi! Giờ tao đang bận, lần sau, để lần sau tao mời mày một bữa đền bù!”

Sắc mặt A Phong đã trở nên lạnh lùng, hắn cảm thấy Mục Hàn chỉ đơn thuần là tới để làm lãng phí thời gian của hắn, hắn thờ ơ nói mấy câu rồi quay người rời đi.

“Đợi đã, thật ra… tôi tới là để mua xe!”

Mục Hàn nói luôn mục đích của chuyến đi lần này, anh thoáng nhận ra rằng A Phong đã thay đổi, không còn chân thành như trước kia nữa.

“Mua xe? Mày biết chỗ này là cửa hàng gì không? Cửa hàng ô tô Porsche đó! Mục Hàn, mày đừng đùa tao nữa, mau về đi! Tao không nhàn rỗi như mày đâu!”

A Phong lắc đầu, hắn cảm thấy cái câu mua xe của Mục Hàn đơn giản chỉ là ra oai thể hiện, trông vô cùng nực cười!

Mục Hàn bất lực cười gượng vài tiếng.

Mối buôn bán dâng lên tận miệng hắn mà hắn không cần, xem ra đành cho người khác hưởng rồi!

“Cô dẫn tôi đi xem xe đi!”

Mục Hàn lại bước tới chỗ cô gái lễ tân vừa nãy lần nữa và nói.

“Được! Mời anh đi theo tôi!”

Cô gái lễ tân đột nhiên được hưởng lợi nên thấy vừa mừng vừa lo, cô ấy vội vàng tiếp đón Mục Hàn một cách nhiệt tình.

Đúng lúc này.

“Đứng lại!”

Một tiếng quát vang lên, và ngay lập tức A Phong lại hùng hùng hổ hổ xuất hiện.

“Giám… giám đốc!”

Vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của A Phong, cô ấy liền cúi khom người, chào hỏi.

“Hừ, Mỹ Đình, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi! Làm sale điều quan trọng nhất là phải có tầm nhìn! Nơi này là trung tâm buôn bán xe đắt tiền, chứ không phải nơi mà chó mèo nào cũng xứng để chúng ta mất thời gian ra tiếp đón!”

 

A Phong oai phong dạy dỗ cấp dưới, hai mắt liên tục lườm nguýt Mục Hàn.

“Nhưng giám đốc… người đến tức là khách, tôi nghĩ…”

Mỹ Đình muốn đấu lý một chút, nhưng ai ngờ lời còn chưa nói xong thì đã bị A Phong chặn họng!

“Đến tức là khách nhưng cũng phải phân đối tượng chứ! Cô biết anh ta là ai không? Anh ta chỉ là một thằng shipper, làm sao mà mua nổi xe của chúng ta!”

A Phong càng tức giận hơn.

Hai hàng lông mày của Mục Hàn bỗng nhíu chặt lại!

Hình như anh đâu có đắc tội với hắn đâu?

“Anh có chắc là không muốn bán xe cho tôi chứ?”

Mục Hàn lạnh lùng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi