ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 378: Một tỷ tiền bảo lãnh

Dù sao chuyện này cũng là đích thân Mục Hàn xử lý, chủ tịch tỉnh cảm thấy nhất định phải hỏi ý kiến của anh.

“Bảo lãnh?”, Mục Hàn suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Bên phía chính quyền tỉnh có ý kiến gì không?”

Với tư cách là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất trong tỉnh, tập đoàn Chu Thức đóng góp rất nhiều cho GDP toàn tỉnh.

Vì vậy, việc Koichiro Watanabe bị bắt giữ, chính quyền tỉnh cũng đã biết.

“Ý của chính quyền tỉnh là nếu hành vi phạm tội của Koichiro Watanabe vẫn chưa thực hiện, hi vọng đại thống soái rộng lượng bỏ qua, xét cho cùng tập đoàn Chu Thức cũng là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất trong tỉnh, không chỉ đóng rất nhiều thuế, mà còn có rất nhiều mối quan hệ đối tác, thực sự không hay khi xé toạc bộ mặt nạ”.

Chủ tịch tỉnh trả lời.

Đóng thuế rất nhiều?

Nghe đến đây, Mục Hàn vô thức bật cười.

Tập đoàn Chu Thức treo đầu dê bán thịt chó, nuốt chửng một trăm tỷ tài sản của Tưởng Đỉnh Thiên chỉ với một trăm triệu.

Dù tập đoàn Chu Thức nộp thuế cho chính quyền tỉnh trong suốt một trăm năm, thì cũng sớm thu hồi lại vốn rồi.

“Chính quyền tỉnh đã không muốn làm người xấu, vậy thì để tôi”, Mục Hàn nói: “Tôi nói với ông này, tập đoàn Chu Thức có thể bảo lãnh nhưng bắt buộc phải bỏ ra một tỷ tiền bảo lãnh!”

“Một tỷ?”, chủ tịch tỉnh bị dọa sợ, dè dặt hỏi: “Có phải nhiều quá rồi không?”

“Sao, ông đang nghi ngờ quyết định của tôi à?”, Mục Hàn hỏi lại.

“Không, không ạ!”, chủ tịch tỉnh vội vàng xua tay: “Tất cả đều nghe theo lời dặn dò của đại thống soái”.

Sau khi nhận được chỉ thị từ Mục Hàn, chủ tịch tỉnh ngay lập tức thông báo cho cục trưởng, tập đoàn Chu Thức có thể đến bảo lãnh cho Koichiro Watanabe, nhưng phải trả một tỷ tiền bảo lãnh.

Hơn nữa còn nhấn mạnh, đây là ý của Mục Hàn.

“Cái gì?”

“Một tỷ?”

Ghi biên bản xong, Dương Vỹ ngay lập tức gọi điện thoại, báo cáo chuyện này với Ichiro Watanabe.

Ichiro Watanabe ra lệnh cho Dương Vỹ bảo lãnh Koichiro Watanabe ra ngoài.

Dương Vỹ bị dọa giật nảy mình khi nghe đến số tiền mà cục trưởng vừa đề ra.

“Rõ ràng là các người cố ý gây khó dễ!”, Dương Vỹ tức giận nói.

“Cậu thích nói gì thì nói, đây là chỉ thị của cấp trên, không có một tỷ tiền bảo lãnh thì Koichiro Watanabe đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”, cục trưởng nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Nhìn thấy cục trưởng thường ngày luôn vui cười niềm nở với tập đoàn Chu Thức mà giờ lại tỏ thái độ cứng rắn, Dương Vỹ nghi ngờ, chuyện ầm ĩ của Koichiro Watanabe chắc là khó giải quyết rồi đây.

Dương Vỹ suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi phải gọi cho ông Watanabe trước đã, một tỷ là con số quá lớn, tôi không thể tự quyết định!”

Thế là Dương Vỹ kể lại chuyện Cục Cảnh sát yêu cầu tiền bảo lãnh một tỷ.

Hơn nữa còn nói ra nỗi hoài nghi trong lòng mình.

“Thằng nhóc Koichiro này, cây to thì gió lớn, bình thường quá mức huênh hoang, bị người ta để ý. Đợi nó ra ngoài, cậu nhất định phải khuyên nhủ nó, làm gì cũng phải khiêm tốn một chút”.

Ichiro Watanabe dặn dò qua điện thoại.

Mặc dù một tỷ tiền bảo lãnh gần như là giá trên trời, nhưng tập đoàn Chu Thức vừa nuốt một trăm tỷ tài sản của Tưởng Đỉnh Thiên, trong mắt Ichiro Watanabe, một tỷ cỏn con này không phải là con số lớn.

Suy cho cùng Koichiro Watanabe cũng là con trai của ông ta, dù phải bỏ ra mười tỷ thì cũng phải bảo lãnh con trai ra ngoài.

Nghe Ichiro Watanabe nói vậy, Dương Vỹ thầm cười đau khổ, tôi đâu dám khuyên cậu chủ Watanabe!

Sau khi Dương Vỹ trả một tỷ tiền bảo lãnh, Koichiro Watanabe đã được thả ra.

“Vậy mà lại lừa tao một tỷ tiền bảo lãnh?”, sau khi biết điều kiện để mình được bảo lãnh, Koichiro Watanabe tức giận nói: “Nếu đã lấy nhiều tiền của tao như vậy thì một tỷ này không thể mất một cách vô ích được!”

“Dương Vỹ, đưa chìa khóa xe cho tao!”

“Hả?”, Dương Vỹ sững sờ, nghi ngờ nói: “Cậu chủ Watanabe, anh định…”

“Tất nhiên là đi phát tiết cơn giận rồi”, Koichiro Watanabe nói với vẻ ngạo mạn: “Tao phải cho bọn họ hiểu rằng cầm tiền của tập đoàn Chu Thức thì sẽ bị nóng bỏng tay!”

“Đặc biệt là một tỷ!”

Koichiro Watanabe nhếch môi cười khẩy.

Nhìn thấy vẻ mặt Koichiro Watanabe, Dương Vỹ hơi thấp thỏm lo âu.

Vì vẻ mặt này đồng nghĩa với việc Koichiro Watanabe lại chuẩn bị ra tay hãm hại người khác.

Dương Vỹ và Koichiro Watanabe bước lên chiếc xe Toyota, thấy Koichiro Watanabe khởi động xe, Dương Vỹ nhớ đến lời dặn của Ichiro Watanabe nên vội nói: “Cậu chủ Watanabe, giấy phép lái xe của anh đã bị thu hồi rồi, theo luật Hoa Hạ thì anh không thể lái xe trên đường!”

“Bốp!”

Dương Vỹ vừa dứt lời, Koichiro Watanabe đã tát mạnh một cái vào mặt hắn: “Mày là cái thá gì, dám dạy dỗ tao sao?”

Dương Vỹ đưa tay che bên mặt bị đánh, vẻ mặt uất ức, tôi đâu có dạy dỗ anh, tôi chỉ khuyên anh thôi mà!

“Giấy phép lái xe bị thu hồi thì sao, cậu chủ này lái xe mà còn cần đến bằng lái xe à?”, Koichiro Watanabe cười nhạt nói.

Koichiro Watanabe nói xong liền nhấn mạnh ga.

Chiếc Toyota bá đạo cứ như tên lửa, phóng nhanh trên đường.

Sau khi vào đường quốc lộ, chiếc xe còn đâm lung tung, không tuân thủ bất kỳ quy tắc giao thông nào.

Thậm chí còn gây ra một vài vụ tai nạn xe.

Nhưng thủ phạm là Koichiro Watanabe lại cứ thế đi thẳng.

“Cậu chủ Watanabe, anh đi đâu vậy?”, ngồi ở ghế lái phụ, Dương Vỹ dè dặt dò hỏi.

Koichiro Watanabe lái xe quá hoang dã.

Tốc độ xe ít nhất là một trăm tám mươi km/giờ, hoàn toàn không nhìn vào bất cứ biển báo đèn giao thông nào.

Kể cả khi đâm vào một chiếc xe khác, cũng không thèm để tâm.

Dương Vỹ lo lắng không yên.

“Đi thẳng đến tập đoàn Thiên Thành!”, Koichiro Watanabe nói: “Hôm nay tao nhất định phải có được Lâm Nhã Hiên!”

“Còn cả nữ chính Lư Vy kia nữa, cũng nhân tiện xử lý nốt luôn”.

“Đúng rồi! Nghe nói phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long – Phương Viên cũng không tệ, còn là bạn thân của Lâm Nhã Hiên, vừa khéo dẫn theo Lâm Nhã Hiên và Lư Vy cùng nhau đi tìm Phương Viên, chúng ta cùng nhau chơi đùa tập thể!”

Nghe ý tưởng của Koichiro Watanabe, Dương Vỹ không khỏi cảm thấy rạo rực thèm muốn.

 

Mặc dù Koichiro Watanabe rất ngang tàng, nhưng chỉ cần đi theo hắn, những phụ nữ mà hắn đã chơi đùa sẽ để cho đám đàn em nếm thử mùi vị.

Theo Dương Vỹ đánh giá, Lâm Nhã Hiên, Lư Vy và cả Phương Viên đều là những nữ thần.

Nếu có thể thưởng thức miếng mồi béo bở này cùng Koichiro Watanabe thì nhất định là rất tuyệt.

“Đúng rồi!”, Koichiro Watanabe vừa lái xe như gió, vừa dặn dò Dương Vỹ: “Dương Vỹ, mày gọi điện thoại cho Adai, bảo hai anh em bọn họ tới đây đi!”

“Có hai người họ ở đây thì tao có thể yên tâm chơi đùa với ba người phụ nữ này”.

“Vâng, thưa cậu chủ Watanabe!”, Dương Vỹ gật đầu nói.

Sau đó lấy điện thoại ra, vội vàng liên hệ với hai người kia.

Hai anh em Adai và Aji là vệ sĩ thân cận của Koichiro Watanabe, sư phụ của họ là đại quốc sư của Đảo Quốc – Abe Seimei, là cao thủ đai đen bậc chín trong võ đạo, kỹ thuật đánh võ Karate có thể nói là vô địch không có đối thủ.

Koichiro Watanabe cũng không phải kẻ ngu.

Đợi Adai và Aji đến, hắn mới khởi động xe, đạp mạnh chân ga.

Cứ như một tên điên, phá vỡ cánh cửa của tập đoàn Thiên Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi