ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 456: Nhà họ Sở có rồng

“Đại thống soái minh giám!”, tiếng quát của Mục Hàn lập tức khiến Tang Kiệt sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Tôi đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, không hề có ý định xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ!”

“Ân oán cá nhân mà cần đến đại quân một trăm nghìn người sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.

“Đại thống soái, nhà họ Sở là vương tộc, thực lực không hề yếu. Tôi dàn trận một trăm nghìn quân chỉ để bảo đảm an toàn mà thôi, không hề có ý định đe dọa Hoa Hạ!”, Tang Kiệt nơm nớp lo sợ giải thích.

Nhìn thấy Tang Kiệt sợ hãi, hoàn toàn không còn oai phong của một quân phiệt vùng Đông Nam, Mục Hàn không khỏi vui vẻ nói: “Tang Kiệt, tôi rất sẵn lòng tin tưởng anh. Lần này anh đến Hoa Hạ vì ân oán cá nhân, cũng không có ý xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ”.

“Nhưng anh đã đặt chân đến Hoa Hạ rồi, nếu tôi cứ thả cho anh đi như thế thì tôi phải giải thích với mấy người dân Hoa Hạ thế nào đây?”

“Đại thống soái có bất cứ yêu cầu nào, tôi có chết cũng không từ chối”, Tang Kiệt là một người nhanh nhạy, vội bày tỏ thái độ của mình.

“Có chết cũng không chối từ thì nghiêm trọng quá rồi”, Mục Hàn cười nói: “Tang Kiệt, tôi biết lần này anh đến Hoa Hạ đã lấy được một trăm tỷ từ nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Tôi nghĩ rằng, với thực lực của anh thì bỏ ra năm trăm tỷ tệ đổi lấy việc anh được tự do rời khỏi Hoa Hạ cũng không nhiều quá nhỉ?”

“Năm… năm trăm tỷ tệ ư?”, trong lòng Tang Kiệt như rỉ máu.

Năm trăm tỷ còn không nhiều sao?

Mẹ kiếp, còn ác độc hơn cả tôi!

Mấu chốt là Tang Kiệt không thể bày ra bất kỳ biểu cảm không hài lòng nào.

Suy cho cùng, người đàn ông trước mặt này chính là đại thống soái của Hoa Hạ. Sáu năm trước, một mình anh có thể đánh lùi liên quân hơn bốn mươi nước tấn công biên giới Hoa Hạ, muốn lấy mạng của Tang Kiệt thì dễ như trở bàn tay.

“Sao vậy?”, thấy Tang Kiệt hơi do dự, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Tang Kiệt, hình như anh không bằng lòng lắm thì phải!”

“Hay anh thấy rằng tôi đòi hỏi quá nhiều?”

“Không dám, không dám!”, Tang Kiệt nghe thấy vậy lập tức xua tay đáp: “Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của đại thống soái!”

Bởi vì phải thu nhận một trăm tỷ tệ từ nhà họ Sở ở Đông Hải nên nhân viên kế toán vẫn đi cùng Tang Kiệt.

Tang Kiệt lập tức ra lệnh cho nhân viên kế toán chuyển tiền ngay.

Mục Hàn cũng điều động Hoàng Điểu – nữ chiến thần có sở trường về an ninh mạng trong tứ đại chiến thần, cô ấy và nhân viên kế toán của Tang Kiệt thực hiện các thủ tục chuyển khoản năm trăm tỷ tệ.

Hoàng Điểu ra hiệu với Mục Hàn, tỏ ý năm trăm tỷ đã chuyển vào tài khoản.

Mục Hàn hài lòng gật đầu, rồi nói với Tang Kiệt: “Tang Kiệt, quả nhiên anh rất nghe lời!”

“Đương nhiên, tôi cũng sẽ giữ lời, để anh rời khỏi Hoa Hạ!”

“Nhưng tôi muốn cảnh cáo anh, nếu để tôi nhìn thấy anh đặt chân lên mảnh đất Hoa Hạ một lần nữa thì tôi sẽ giết chết anh!”

“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”, Tang Kiệt gật đầu lia lịa.

Bỗng chốc bị mất trắng năm trăm tỷ tệ khiến thực lực của Tang Kiệt bị tổn hại nặng nề.

Suy cho cùng, nhiều binh lính như vậy đều cần dựa vào nguồn tài chính.

Tang Kiệt thầm thề rằng kiếp này sẽ không bao giờ đặt chân tới Hoa Hạ lần nào nữa.

Lúc Tang Kiệt chuẩn bị rời đi, Mục Hàn lại gọi hắn: “Đợi một lát!”

Tang Kiệt giật nảy mình, sợ rằng Mục Hàn sẽ đổi ý, thấp thỏm lo âu hỏi: “Đại thống soái, anh còn gì dặn dò ạ?”

“À”, Mục Hàn chỉ vào chiếc xe tải hạng nhẹ phía sau và nói: “Tang Kiệt, anh đừng đưa mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở đi nữa, bọn họ đều là người Hoa Hạ, sao người Hoa Hạ chúng tôi có thể làm nô lệ cho anh được chứ?”

“Anh đưa bọn họ về nhà họ Sở, rồi hãy rời khỏi Hoa Hạ”.

Vừa nghe đến đây, Tang Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, vâng, vâng!”

“Tôi sẽ đích thân đưa bọn họ về lại nhà họ Sở ở Đông Hải ngay!”

Khi giao dịch với nhà họ Sở, Tang Kiệt đã biết Mục Hàn là cháu ngoại của nhà họ Sở thông qua tấm bảng.

Do đó, đương nhiên Tang Kiệt không dám bạc đãi người nhà họ Sở.

Mục Hàn bước về phía chiếc xe tải hạng nhẹ và nói với Sở Chiêu Quân: “Em gái Chiêu Quân, anh đã xử lý xong rồi, bây giờ mọi người không cần phải đến Đông Nam làm nô lệ nữa, lát nữa Tang Kiệt sẽ đích thân đưa mọi người về nhà”.

Chín người còn lại của nhà họ Sở đều nửa tin nửa ngờ.

Vừa nãy lúc Quỳ Ngưu đứng chặn đường, vì sợ hãi nên chín người bọn họ đều co rụt đầu lại trốn vào trong xe, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, do đó cũng không biết thân phận thật sự của Mục Hàn.

“Em tin anh, anh Mục Hàn”, Sở Chiêu Quân là người đầu tiên bày tỏ thái độ của mình.

Mục Hàn lại hỏi: “Em gái Chiêu Quân, tiếp theo em định lựa chọn thế nào?”

Mục Hàn rất thích cô em họ Sở Chiêu Quân này.

Anh không muốn nhìn thấy Sở Chiêu Quân tiếp tục ở trong vương tộc không có tình người như nhà họ Sở ở Đông Hải.

Sở Chiêu Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Em về nhà họ Sở, dù sao đó cũng là nhà của em!”

“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, không nói gì thêm.

Thật ra, Mục Hàn cũng hiểu được sự lựa chọn của Sở Chiêu Quân.

Bây giờ đã không còn Tang Kiệt đe dọa, Sở Chiêu Quân quay về nhà họ Sở chắc cũng sẽ an toàn.

Sau khi Mục Hàn tạm biệt Sở Chiêu Quân, Tang Kiệt dẫn theo đám đàn em đưa chín người nhà họ Sở trở về nhà.

Nhìn thấy Tang Kiệt đã đi rồi về lại, đám người nhà họ Sở bỗng trở nên căng thẳng.

Cũng hết cách, nỗi ám ảnh mà Tang Kiệt để lại cho nhà họ Sở quá lớn.

“Tướng quân Tang Kiệt, sao cậu lại quay về vậy?”, Sở Nhậm Hành thận trọng dò hỏi.

Cụ ta sợ rằng Tang Kiệt nhất thời đổi ý, lại đưa ra yêu cầu gì mới.

“Gia chủ Sở, đừng hành lễ lớn với tôi như vậy!”, nhìn thấy Sở Nhậm Hành cung kính như vậy, Tang Kiệt sợ mất mật, vội vàng vươn tay đỡ Sở Nhậm Hành: “Lần này tôi quay lại là muốn trả người lại cho ông, bọn họ không cần theo tôi đến Đông Nam làm nô lệ nữa!”

Sở Nhậm Hành nửa tin nửa ngờ, không hiểu tại sao Tang Kiệt lại đột nhiên thay đổi ý định.

“Còn nữa”, Tang Kiệt nói tiếp: “Sau này nhà họ Sở của ông muốn đến Đông Nam làm ăn kinh doanh gì thì cứ đến mà làm, tôi không những không cản trở mà sẽ cố gắng hết sức để tạo điều kiện thuận lợi cho ông”.

“Cái này…”, Sở Nhậm Hành bối rối.

“À!”, Tang Kiệt nói tiếp: “Lần này tôi lẻn vào Hoa Hạ, mạo phạm nhà họ Sở, Tang Kiệt xin lỗi mọi người”.

Sau khi nói xong, Tang Kiệt còn cúi đầu trước Sở Nhậm Hành một cách kính trọng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tướng quân Tang Kiệt!”, Sở Nhậm Hành chẳng hiểu gì.

Một quân phiệt ở Đông Nam vốn rất khó đối phó như Tang Kiệt đột nhiên lại thay đổi tính nết, thái độ cực kỳ tốt với mình khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy không thực tế lắm.

“Gia chủ Sở, nhà họ Sở của ông có rồng thật rồi!”, Tang Kiệt nở nụ cười đầy ẩn ý nói.

“Nhà họ Sở chúng tôi có rồng sao?”, mặt Sở Nhậm Hành đầy vẻ bối rối: “Tướng quân Tang Kiệt, xin thứ lỗi vì tôi đần độn, cậu nói rõ ràng hơn được không?”

Nhìn thấy mình đã nhắc nhở như vậy mà Sở Nhậm Hành vẫn còn mơ hồ, trong lòng Tang Kiệt đã hiểu, có lẽ người nhà họ Sở không biết thân phận thực sự của Mục Hàn, hắn cũng suy đoán giữa hai bên chắc là có mâu thuẫn gì đó.

Tang Kiệt suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình cũng không tiện nói thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi