ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 491: Tăng độ nổi tiếng

“Tổng giám đốc Lâm”, ngay lúc này, thư ký chạy vào báo cáo với Lâm Nhã Hiên: “Tôi đã thăm dò, lần này mục đích chủ yếu của Hoa Ức Đông Hải đến tỉnh không phải là tham quan tập đoàn Thiên Thành chúng ta”.

“Chỉ là Tô Thiếu Dân nghe nói bộ phim điện ảnh phá kỷ lục phòng vé là sản phẩm của Giải trí Thiên Thành chúng ta, cho nên mới bất chợt nảy ý định đến đây xem sao”.

“Hoa Ức Đông Hải đúng là biết tính toán”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Tô Thiếu Dân gì đó cướp người ngay trước mặt vợ tôi, còn định cưỡng ép thu mua Giải trí Thiên Thành có lẽ cũng là nhất thời nổi ý định”.

“Đám người này đúng là không coi ai ra gì, lúc thế này lúc thế khác, coi giới điện ảnh là vườn sau nhà họ à!”

Thấy Mục Hàn tức giận như vậy, thư ký chỉ đành im lặng không nói.

Dù sao thư ký cũng đã thăm dò rồi, Hoa Ức Đông Hải khá có tiếng trong giới điện ảnh nước Hoa Hạ. Hơn nữa, bối cảnh của Tô Thiếu Dân rất lớn, lòng dạ nham hiểm, là hạng người tham lam, tàn bạo.

“Đúng rồi”, thấy thư ký không nói nữa, Mục Hàn lại tiếp tục: “Lúc nãy cô nói đám người này đến tập đoàn Thiên Thành chỉ là ý định nhất thời, tiện đường qua xem xem. Thế bọn họ vốn định đi đâu?”

“Anh Mục, lần này bọn họ đến chiến khu ở tỉnh quay chương trình thực tế với chủ đề doanh trại. Nghe nói bọn họ vốn đã chọn chiến khu Nam Cương gần quân đoàn 88, nhưng chiến khu Nam Cương đã từ chối bọn họ”.

“Không biết vì sao chiến khu ở tỉnh lại đồng ý cho bọn họ quay”.

“Cái gì?”, nghe thư ký nói vậy, Lâm Nhã Hiên còn chưa lên tiếng, Mục Hàn đã đập bàn thật mạnh, tức giận nói: “Đúng là làm xằng làm bậy!”

“Chiến khu là cấm địa quân sự, ai không có phận sự không được phép vào”.

“Ai cho họ được quyền vào doanh trại quay chương trình?”

Thư ký và Lâm Nhã Hiên đều giật mình.

Không dám thở mạnh.

“Nơi quân sự quan trọng sao có thể chứa chấp trò đùa trẻ con?”, Mục Hàn sa sầm mặt, nói tiếp: “Đám người này đúng là gan to bằng trời, ngay cả cấm địa quân sự cũng không coi ra gì sao?”

“Tôi không bao giờ đồng ý!”

Mục Hàn hiểu rõ, nếu có tiền lệ thì sẽ dẫn đến vô số người bắt chước, đến lúc đó nơi quan trọng như doanh trại sẽ hoàn toàn biến thành công cụ giúp đám diễn viên này nổi tiếng.

Thế nên Mục Hàn mới tức giận đến vậy.

Thư ký nghi ngờ nhìn Mục Hàn.

Giọng điệu của anh sao giống như tư lệnh chiến khu ở tỉnh thế?

“Mục Hàn, anh làm gì mà kích động vậy”, Lâm Nhã Hiên cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Xem kìa, làm anh tức đến thế, hình như chuyện này đâu liên quan gì đến anh”.

“Sao lại không liên quan?”, Mục Hàn tức giận nói: “Mấy ngày nay chiến thần hộ quốc vừa đánh thắng trận ở biên giới, bảo vệ sự bình yên cho đất nước. Bây giờ đám diễn viên này lại thâm nhập chiến khu ở tỉnh, rõ ràng là muốn lợi dụng việc này để tăng độ nổi tiếng, đánh bóng tên tuổi bọn họ”.

“Bọn họ thì nổi tiếng rồi, nhưng em có từng nghĩ tới đám người này mang ống kính lớn nhỏ, khiêng máy quay, lại còn phát sóng trực tiếp, nếu làm lộ bí mật quân sự thì sẽ gây tổn thất nặng nề cho Hoa Hạ đến thế nào không?”

“Hình như đúng là vậy”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, cảm thấy Mục Hàn nói không sai.

“Anh là đàn ông của Hoa Hạ, anh tuyệt đối không cho phép tác phong tồi tệ này thịnh hành!”, Mục Hàn tức tối rời khỏi văn phòng.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Mục Hàn, thư ký không khỏi giơ ngón cái, ca ngợi: “Tổng giám đốc Lâm, anh Mục đúng là một thanh niên nhiệt huyết yêu nước yêu dân. Nếu không phải đã biết thân phận anh ấy thì với bộ dạng của anh ấy vừa rồi, tôi còn tưởng anh ấy là tư lệnh chiến khu ở tỉnh chứ”.

“Ầy!”, Lâm Nhã Hiên cười đáp: “Tôi quá hiểu con người Mục Hàn, tính cũng nóng nảy lắm đấy. Nhất là khi đụng phải chuyện mình không ưa, anh ấy sẽ không che giấu thái độ trong lòng”.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy, tính cách này của Mục Hàn là chỗ khiến cô yêu thích anh.

Thư ký hơi lo lắng hỏi: “Anh Mục giận dữ xông ra ngoài như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bối cảnh của Hoa Ức Đông Hải rất to lớn, thư ký hơi lo Mục Hàn sẽ rước họa vào thân.

“Không có chuyện gì đâu”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Anh ấy ra ngoài xả giận một lát sẽ ổn thôi”.

Dù sao Mục Hàn cũng không thể đến chiến khu tỉnh tìm Hoa Ức Đông Hải tính sổ đâu nhỉ?

Lâm Nhã Hiên có thế nào cũng không kết nối được Mục Hàn và chiến khu ở tỉnh với nhau.

Thực tế thì Mục Hàn đến chiến khu của tỉnh thật.

Mục Hàn muốn xem xem rốt cuộc chiến khu ở tỉnh xảy ra chuyện gì.

Lãnh đạo nào đã phê chuẩn cho Hoa Ức Đông Hải đến đó quay chương trình thực tế.

Ở nơi khác.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Thiên Thành, Tô Thiếu Dân dẫn theo đoàn người của hắn đến chiến khu ở tỉnh.

Người bàn luận với Tô Thiếu Dân là bộ trưởng Bộ Tuyên truyền của chiến khu tỉnh – Lý Vĩ Dân.

Vì mấy ngày trước, Vương Chung Quy thống lĩnh đội Hổ Lang tập kích quân địch thành công, trong thời gian ngắn làm chấn động cả Hoa Hạ, cho nên Lý Vĩ Dân là bộ trưởng Bộ Tuyên truyền suy nghĩ xem làm cách nào để tăng độ nổi tiếng, tuyên truyền cho chiến khu ở tỉnh một phen.

Vừa khéo Tô Thiếu Dân cũng có suy nghĩ tăng độ nổi tiếng, nói chuyện rất ăn ý với Lý Vĩ Dân. Sau khi hai người liên hệ với nhau thì lập tức xác định ngày quay chương trình thực tế về doanh trại.

Dưới sự sắp xếp của Lý Vĩ Dân, đội ngũ của Tô Thiếu Dân chuyển vào ở lại trong doanh trại.

Tổ quay phim, tổ đạo cụ, tổ trang phục, tổ thiết bị và tổ hậu cần bắt tay vào công tác chuẩn bị trước khi quay.

Khi nào công tác chuẩn bị xong xuôi là có thể bắt đầu quay chương trình.

Về phần những hot girl mạng nổi tiếng như Tư Nhiên cũng được sắp xếp ở lại trong ký túc xá doanh trại.

“Hả?”, Tư Nhiên vừa cầm điện thoại livestream vừa bất mãn oán hận: “Bảo chúng tôi ở nơi thế này à?”

“Mọi người ơi, mọi người nhìn đi, mấy cái ván giường cao thấp này cứng là thế, chăn cũng mỏng, đây là nơi cho người ở sao?”

“Còn nữa, cái chăn này, ui da, đúng là bẩn chết được!”

 

“Ngay cả sàn nhà cũng không lát à? Shit, thế thì sao đặt chân xuống được chứ?”

“Cái gì? Không có nhà vệ sinh riêng ư? Toàn là nhà vệ sinh công cộng cả sao?”

Những hot girl mạng như Tư Nhiên đều tỏ ra ghét bỏ.

Cứ như đến địa ngục trần gian vậy.

Vừa nghĩ tới còn phải ở lại đây ít nhất một tuần để quay chương trình, lại còn phải giao tiếp với mấy người lính hôi thối, khắp người đầy mồ hôi kia mỗi ngày, Tư Nhiên lại tỏ ra chán ghét, oán hận vô cùng.

Những hot girl mạng khác cũng có suy nghĩ giống như Tư Nhiên.

“Tôi thật không biết một tuần tiếp theo phải sống như thế nào nữa”, thấy một người lính đi vào, tay xách đồ dùng sinh hoạt chuẩn bị cho bọn họ, Tư Nhiên lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, lấy tay bịt mũi: “Cái khăn này bị anh sờ qua rồi, sao chúng tôi còn dùng được nữa?”

“Vứt đi, vứt đi!”

Vẻ mặt người lính đó hết sức lúng túng.

“Tư Nhiên, tôi nói cho các cô biết, các cô đừng chê hoàn cảnh ở đây không tốt”, Tô Thiếu Dân đứng bên cạnh cười thật tươi nói: “Các cô tạm thời chịu đựng một thời gian, đợi đến khi quay xong chương trình, nổi tiếng hơn, tôi đảm bảo với các cô, fans hâm mộ của các cô sẽ tăng lên đáng kể!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi