ĐIỆN CHỦ Ở RỂ - MỤC HÀN

Chương 584 – Gia nô Mục Bá Đạo của nhà họ Mục

Đêm đó.

Nhà họ Sở ở Đông Hải.

Trời đã về khuya, đúng lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa lớn nhà họ Sở bật mở vì bị ai đó tông mạnh vào.

Một người đàn ông mặc bộ đồ giản dị, đầu đội mũ và cầm một thanh kiếm dài trên tay bước vào từ trong màn đêm, ông ta hét lên đầy giận dữ: “Sở Nhậm Hành, ông cút ra đây cho tôi!”

Sở Nhậm Hành đang định nằm xuống ngủ, nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là hắn ta?”

“Ai vậy ông?”, một bà vợ bé ngủ cùng cụ ta đầy vẻ khó hiểu.

“Là hắn! Tên sát thần đó đến rồi!”, Sở Nhậm Hành nhớ tới hai mươi năm trước, vì chuyện của Sở Vân Lệ mà người nhà họ Mục ở thủ đô đã đặc biệt phái một tên gia nô đến chém giết khiến nhà họ Sở ở Đông Hải được phen long trời lở đất.

Ngay cả cao thủ hàng đầu của nhà họ Sở ở Đông Hải cũng không thể đứng vững trước một chiêu của tên gia nô đó.

Cũng chính vào thời điểm đó, Sở Nhậm Hành mới hoàn toàn hiểu được khoảng cách không thể vượt qua được giữa vương tộc Đông Hải và các thế gia ở thủ đô.

Sở Nhậm Hành không còn buồn ngủ nữa, cụ ta vội vàng đứng dậy.

Khi Sở Nhậm Hành đến đại sảnh, Sở Chiêu Quân và những người khác cũng đã đến.

“Cậu Mục!”, nhìn thấy Mục Bá Đạo, Sở Nhậm Hành không khỏi hít sâu một hơi.

“Sở Nhậm Hành, ông thật là to gan!”, Mục Bá Đạo khiển trách: “Ông lại dám nhận đứa con hoang của con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ, còn đưa hắn đến buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc. Ông quả thật không coi nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi ra gì nhỉ”.

“Cậu Mục, từ trước đến nay nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi luôn kính trọng nhà họ Mục ở thủ đô, chưa bao giờ có ý bất kính”, Sở Nhậm Hành đột nhiên nghĩ đến việc Mục Hàn là đại thống soái, tứ đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh, ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng không bì được, sao cụ ta lại phải sợ nhà họ Mục chứ?

Thế là cụ ta tự tin trả lời: “Mục Hàn là cháu ngoại của Sở Nhậm Hành tôi. Tôi đưa nó đến tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc, có vẻ như việc đó không liên quan gì đến nhà họ Mục ở thủ đô thì phải!”

Mục Bá Đạo hiển nhiên không ngờ rằng Sở Nhậm Hành lại dám nói chuyện với ông ta như thế.

Ông ta ngẩn ra một lúc rồi mới cười khẩy nói: “Được! Sở Nhậm Hành, xem ra ông rất tin tưởng vào thực lực của cháu ngoại mình! Bây giờ tôi sẽ đi giết hắn, chặt đầu hắn rồi mang đến tặng cho ông!”

“Sau đó tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Sở các người”.

Nghe thấy Mục Bá Đạo nói vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Sở đều run lẩy bẩy.

Vì dù sao những người có tuổi của nhà họ Sở cũng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Mục Bá Đạo, điều đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí họ.

“Không thể nào”, lúc này, Sở Chiêu Quân phản bác: “Anh Mục Hàn là vô địch thiên hạ, ông không phải đối thủ của anh ấy!”

“Một con nhãi ranh mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy sao?”, Mục Bá Đạo trừng mắt nhìn Sở Chiêu Quân.

“Cậu Mục, con bé không phải con nhãi ranh”, Sở Nhậm Hành nghiêm mặt nói: “Hiện giờ con bé đã là gia chủ của nhà họ Sở, có quyền quyết định tất cả mọi việc của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Ha ha ha!”, nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, Mục Bá Đạo cười lớn: “Sở Nhậm Hành, nhà họ Sở các người hết người rồi sao mà lại để một con nhóc vắt mũi chưa sạch lên làm gia chủ vậy?”

“Gia chủ chứ gì?”

“Được thôi, mày cứ đợi tao đi cắt đầu tên con hoang của con đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đó đi!”

Mục Bá Đạo nói rồi tra kiếm vào vỏ, sau đó xoay người rời đi.

Tuy nhiên, Mục Bá Đạo không định tự mình ra tay mà quyết định cử Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình – ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy thay ông ta đi làm.

Cho dù là sáu năm trước, Mục Hàn bị nhà họ Mục ở thủ đô vứt bỏ và truy sát thì Mục Bá Đạo vẫn cho rằng anh chỉ là một đứa con riêng, không đủ tư cách để ông ta đích thân ra tay.

Khi Mục Bá Đạo tìm đến khách sạn Lục Gia Chủy thì ông ta chợt kinh ngạc phát hiện ra rằng khách sạn Lục Gia Chủy dường như không còn sự huy hoàng của năm nào nữa mà cứ vắng tanh lạnh lẽo, căn bản không giống với nơi được mệnh danh là thiên đường phạm tội của Đông Hải.

Về phần Tam giác Hoàng Kim, họ đang mặc đồ tang, tổ chức một buổi tang lễ.

Nhìn thấy Mục Bá Đạo đi tới, Tư Mã Vô Tình cùng hai người Hà Gia Tiến, Nhậm Trường Phong của Tam giác Hoàng Kim chợt lần lượt quỳ xuống cúi lạy.

“Cái gì?”, sau khi nghe Tư Mã Vô Tình, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong kể lại đầu đuôi sự việc, Mục Bá Đạo cũng vô cùng sửng sốt: “Tên này lại lợi hại như vậy sao?”

“Ngay cả Triệu Lâm Phong của Tam giác Hoàng Kim cũng bị giết ư? Còn mấy người các ông lại không hề có khả năng chống trả?”

Mặc dù ông ta coi thường Tư Mã Vô Tình và Tam giác Hoàng Kim, nhưng xét cho cùng thì họ vẫn là sự tồn tại mạnh nhất ở Đông Hải.

Mục Hàn có thể dễ dàng đánh bại Tam giác Hoàng Kim và Tư Mã Vô Tình, điều này thực sự khiến Mục Bá Đạo cảm thấy kinh ngạc.

“Có vẻ như sáu năm qua tên con hoang đó đã trưởng thành lên nhiều, thực lực đã tăng lên vượt bậc”, ánh mắt Mục Bá Đạo sắc lạnh, ông ta nói: “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ tự mình ra tay, chặt đầu tên con hoang đó”.

Vừa nghe Mục Bá Đạo muốn đích thân ra tay, Tư Mã Vô Tình, Hà Gia Tiến và Nhậm Trường Phong đều tỏ ra vui mừng.

Theo họ thấy, chỉ cần Mục Bá Đạo ra tay thì Mục Hàn chắc chắn sẽ phải chết.

Ở một bên khác.

Sau khi Mục Hàn trở về tỉnh, anh gặp Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.

“Mẹ, bao năm qua con không hề biết mẹ vẫn còn trên đời này, để mẹ phải chịu khổ rồi”, Mục Hàn nói: “Có điều mẹ yên tâm đi, có con ở đây, sau này mẹ sẽ ở cùng với chúng con, sống cuộc sống yên bình”.

“Phải đó mẹ”, Lâm Nhã Hiên cũng nói: “Con nhất định sẽ làm một cô con dâu tốt”.

Sở Vân Lệ cảm động đến mức không thốt nên lời.

“Phải rồi, chồng này”, Lâm Nhã Hiên đề nghị: “Em định lát nữa đưa mẹ ra ngoài đi dạo, tiện thể làm quen với môi trường xung quanh”.

“Dù sao thì sau này mẹ cũng sẽ sống ở đây mà”.

“Ừ, thế cũng tốt”, Mục Hàn gật đầu: “Em cứ đưa mẹ đi loanh quanh, vừa lúc anh cũng có chút chuyện phải ra ngoài xử lý”.

Trước đây ở nhà họ Mục mấy năm, tuy cũng là cậu chủ nhưng Mục Hàn không được hoan nghênh, cái mác con hoang khiến anh không thể ngóc đầu lên được.

Đặc biệt là sau khi người anh Mục Sảng ra đời, đãi ngộ của Mục Hàn lại càng xuống dốc không phanh.

Cuối cùng, mẹ ruột của Mục Sảng cũng tức là người mẹ trên danh nghĩa của Mục Hàn đã cố tình giăng bẫy anh. Bà ta tìm một thầy bói đến, nói Mục Hàn là Thiên Sát Cô Tinh, đuổi anh ra khỏi nhà đã đành, lại còn cử người truy sát giữa đường, muốn dồn Mục Hàn vào chỗ chết.

Vì vậy, Mục Hàn không biết nhiều về tình hình cụ thể của nhà họ Mục ở thủ đô.

Anh đã yêu cầu Hoàng Điểu đi điều tra.

“Đại ca, thật là không thể ngờ được”, Hoàng Điểu báo cáo với Mục Hàn: “Nhà họ Mục ở thủ đô quả nhiên lợi hại, đó là thế gia số một của Hoa Hạ, ngay cả tư liệu cũng thuộc cấp bậc 5S, muốn điều tra về họ e là có chút phiền phức”.

“Cấp bậc 5S?”, Mục Hàn không khỏi cong khóe miệng: “Vẫn thấp hơn tôi một bậc”.

Thông tin của Mục Hàn là cấp 6S, là bí mật tối cao duy nhất của toàn bộ Hoa Hạ.

“Thôi, tạm thời đừng điều tra nữa”, Mục Hàn căn dặn: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp lại nhà họ Mục thôi”.

Không phải Mục Hàn không thể điều tra được về nhà họ Mục, mà là điều tra tài liệu cấp bậc 5S cần phải báo cáo với thủ trưởng số một. Như vậy thì sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn.

“Đại ca, còn một chuyện nữa”, Hoàng Điểu nói: “Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô đã xuất hiện”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi