ĐIỆN HẠ KHUYNH THÀNH

Kỳ Trường Ức đột nhiên mở mắt ra, ngón tay run rẩy.

Bùi Tranh ngồi ở trên kiệu, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

"Bùi ca ca, anh, sao ngươi lại ở đây?"

Bùi Tranh rút ngón tay ra nhìn từ trên xuống dưới tiểu nhân nhi mặc quần áo màu đỏ.

Đẹp như ngọc, mày đẹp mắt dài.

Cổ tay trắng như tuyết, lộng lẫy như hoa.

Toàn thân màu đỏ không hề lòe loẹt mà ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp hồng hào quyến rũ, hơn nữa khuôn mặt được tô son phấn, búi tóc giống con gái, khiến hắn trông giống như một mỹ nhân.

"Hoàng thượng hạ lệnh cho ta phụ trách hôn sự, nhân cơ hội này đi gặp thủ lĩnh Man tộc, ta đương nhiên ở chỗ này."

Lúc này, bên ngoài kiệu vang lên vài tiếng thị vệ, hàng người đã kiểm tra xong, cửa thành mở ra, đội ngũ chỉnh tề đi ra khỏi đế đô.

Như nghĩ tới điều gì, nước mắt Kỳ Trường Ức lại trào ra.

Bùi Tranh cau mày, vươn tay tiếp tục lau cho hắn, nhưng vô ích.

Kỳ Trường Ức bước một bước dài sang một bên, dựa vào thành ghế kiệu, hiển nhiên là muốn tránh xa Bùi Tranh, dùng tay lau đi nước mắt, cố chấp ngẩng đầu lên cố nén những giọt nước mắt khác chảy ngược vào trong mắt.

Bùi Tranh sắc mặt lập tức trầm xuống.

Để thuyết phục hoàng đế đồng ý phụ trách hôn lễ, hắn đã dành rất nhiều thời gian trong phòng, chỉ để chăm sóc Kỳ Trường Ức trên đường đi.

Nhưng bây giờ hắn không chỉ vô ơn, mà còn dám trốn tránh mình.

Xem ra lúc trước những điều ta nói với hắn đều là hư không, hắn là ngu xuẩn, làm sao hiểu được ý của ta.

Bùi Tranh cố gắng hết sức để kìm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình ra lệnh, "Lại đây, ta lau cho ngươi."

"Không cần, ta tự làm." Kỳ Trường Ức lại dùng sức lau má đỏ bừng, "Đừng quấy rầy ta, Bùi ca ca."

"Ta nói lại lần nữa, lại đây."

Mặc dù Kỳ Trường Ức đã sợ hãi, nhưng hắn vẫn không chịu đi qua.

Bùi Tranh híp mắt, trước đây một khi bộc lộ ra chút cảm xúc không tốt, tiểu ngốc tử này sẽ khẩn trương, để cho mình bị người thao túng, hiện tại làm sao vậy.

Có phải hắn đã trở nên táo bạo và liều lĩnh sau khi rời khỏi kinh đô?

Không cần biết muốn hay không, Bùi Tranh vươn tay tóm lấy tiểu nhân nhi, không ngờ lại bị phản kháng, mặc dù lực cản đó không đủ làm hắn đau hay ngứa.

Nhưng nó khiến hắn cảm thấy rất tệ.

"Làm sao vậy? Hả? Ngươi vừa mới xuất cung liền không nghe lời ta? Vội vàng như vậy muốn gạt ta đi sao?"

Bùi Tranh một tay kẹp chặt cánh tay đang giãy giụa của Kỳ Trường Ức rồi vòng ra sau, tay kia nhéo cằm hắn, phả hơi thở vào mặt y.

"Không, không phải, phụ hoàng đã gả ta đi, ta đã có phu quân của mình, đương nhiên phải giữ khoảng cách với những người đàn ông khác."

"Phu quân?" Bùi Chính cười lạnh một tiếng, "Ngươi đổi lời thật nhanh."

"Ta, Ma ma bảo ta kêu như vậy."

"Vậy trước kia ngươi hứa với ta như thế nào? Không bao giờ phản bội ta, không bao giờ rời xa ta, tất cả chỉ là lừa dối?"

Kỳ Trường Ức quai hàm ăn đau, nói không ra lời, "Ta khi đó cũng không biết, cũng không biết hôm nay phát sinh chuyện gì, nếu biết, nhất định phải, tuyệt đối không được nói nhảm."

"Nói nhảm cái gì" Ánh mắt Bùi Tranh lạnh lùng, hai tay ôm sau lưng đè lên người mình, tiểu nhân nhi chỉ có thể nhào vào trong lồng ng.ực của hắn.

Nhặt một sợi tóc mềm mại của y, dùng ngón tay xoay tròn, Bùi Tranh ghé sát vào tai cậu, "Muốn giữ khoảng cách với ta, nhưng ta muốn xem ngươi có thể giữ khoảng cách như thế nào."

Cơ thể Kỳ Trường Ức run lên, rõ ràng hắn định ép mình quên đi Bùi Tranh, nhưng hắn kia không định sẽ buông tha cho mình, nhưng mình sắp cưới người khác, cho nên mệnh không thể ở bên Bùi ca ca nữa.

"Dừng xe lại."

Bùi Tranh đột nhiên hét lên.

Quả nhiên, hàng người chậm rãi dừng lại, tất cả đều sững sờ nhìn Bùi thừa tướng từ trên kiệu của hoàng tử bước xuống.

Sau khi Bùi Tranh xuống khỏi kiệu, một tay vén rèm lên, tay kia trực tiếp kéo Kỳ Trường Ức xuống khỏi kiệu.

Nơi này đã đến ngoại ô thành phố, mặt đường không bằng phẳng.

Kỳ Trường Ức vấp phải cục đất nhô cao ngã nhào xuống đất, đầu gối không tốt chút nào đập mạnh xuống đất, đau đến khuỵu xuống.

ý Ngọc và các hoạn quan và lính canh đi theo vội vàng chạy đến để giúp đỡ, nhưng Bùi Tranh đã lạnh lùng ngăn cản lại.

"Không được giúp hắn, để hắn tự mình đứng lên, thật sự muốn đến Man tộc bần hàn, thân thể được nuông chiều từ bé liền chịu không nổi."

Bùi đại nhân phụng mệnh của hoàng đế toàn quyền phụ trách, dọc đường mọi việc đều phải nghe dưới sự chỉ huy của Bùi đại nhân, lập tức không ai dám lại gần giúp đỡ tiểu nhân nhi đang nằm trên mặt đất.

Kỳ Trường Ức chậm lại vài bước, đầu gối không còn đau nữa, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Lý Ngọc cười cười, trấn an hắn.

Nụ cười này trực tiếp chọc vào mắt Bùi Tranh, hôm nay đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, không ngờ lại là hướng về phía một thái giám.

Có người cưỡi ngựa đi tới, chính là Triệu Lệ Đường đứng đầu hàng, nhìn thấy Kỳ Trường Ức đang quỳ trên mặt đất, vội vàng chạy tới xem chuyện gì xảy ra.

"Điện hạ, người không sao chứ, có muốn để thái y đi xem một chút không?"

Trong dòng người xếp hàng đi theo có hai ngự y phòng trường hợp khẩn cấp trên đường.

Triệu Lệ Đường muốn gọi thái y đến, nhưng bị Bùi Tranh cắt ngang.

"Không cần, chiếc kiệu quá nhỏ, không thể nghỉ ngơi được. Mau đưa điện hạ vào xe ngựa phía sau đi."

Bùi Tranh ngồi ở trong xe ngựa, chẳng phải muốn điện hạ ngồi chung xe với Bùi Tranh sao?

Triệu Lệ Đường lắc dây cương, và cố gắng hết sức để duy trì phong thái của mình trước mặt mọi người, "Bùi thừa tướng, ta sợ điều này không phù hợp..."

"Không có việc gì." Kỳ Trường Ức lên xe ngựa sau, Bùi Tranh cũng lên xe, "Triệu tướng quân chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được, chuyện khác không cần lo."

Đóng cửa xe ngựa để ngăn chặn tiếng ồn từ bên ngoài.

Trong xe ngựa không gian lớn hơn rất nhiều, trải một tầng chăn bông thật dày để giảm bớt cảm giác xóc nảy, bên trong còn có một cái bàn nhỏ, trên đó bày một tách trà, bánh ngọt, cùng một cái bình.

Cỗ xe cuối cùng cũng chậm rãi di chuyển, hàng người tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ Trường Ức đầu gối càng ngày càng đau, hắn âm thầm cắn môi chịu đựng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.

Bùi Tranh thấy vẻ mặt của hắn không đúng, muốn vén y phục lên xem vết thương, lại bị bàn tay nhỏ bé của Kỳ Trường Ức gạt đi.

Hắn rõ ràng tái nhợt vì đau, nhưng vẫn nhớ giữ khoảng cách với Bùi Tranh.

"Bùi ca ca, ngươi để ta yên, ta, ta, ta không thể tiếp xúc thân mật với ngươi như vậy được nữa, nếu không phu quân tương lai của ta phát hiện ra thì không hay đâu."

Khi Kỳ Trường Ức nói ra những lời này, hơi thở của hắn run lên, hắn đã nghĩ rất nhiều, cho rằng phu quân tương lai của mình có thể là Bùi ca ca, nhưng không thể nào.

Sau khi nghe những gì hắn ấy nói, Bùi Tranh cảm thấy cáu kỉnh.

Phu quân, phu quân, phu quân, y kêu thuận miệng như vậy còn không ngừng muốn cùng mình phủi sạch quan hệ.

Nghĩ đều đừng nghĩ.

Mạnh mẽ kéo bắp chân của Kỳ Trường Ức, mặc kệ hắn giãy giụa, vén váy áo lên, dùng ngón tay kéo lê bắp chân gầy gò của hắn không chút cản trở.

Đụng chạm làn da mềm mại trơn bóng làm Bùi Tranh dừng lại, nhịn không được dùng sức nhéo ngón tay một chút.

Chiếc váy bị vén lên trên đầu gối, để lộ xương bánh chè tròn trịa đỏ au, ngoài dấu vết của cú ngã vừa rồi còn chằng chịt những vết bầm xanh đen rộng lớn.

"Như thế nào thành ra như vậy?"

Kỳ Trường Ức thấp giọng nói: "Ta, ta đi tìm phụ hoàng, nhưng hắn không chịu gặp ta, ta đành phải quỳ ở ngoài điện chờ hắn, nhưng ta đợi cũng không gặp được, chỉ có tứ ca ca của ta.

Khoảnh khắc Kỳ Trường Ức nghĩ đến Tứ ca ca của mình, hắn lập tức nghĩ đến những gì Triệu Lệ Đường nói với mình.

Bùi Tranh một chút cũng không có tình cảm với mình, hắn chỉ coi mình là người thế thân cho Tứ ca ca.

Vội vàng rút chân kéo y phục xuống, Kỳ Trường Ức lui tới đầu khác của xe ngựa, ôm đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.

Chỉ bằng cách này hắn mới có thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn.

Cram xúc trơn mượt trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, Bùi Tranh vặn vẹo ngón tay, có chút mất kiên nhẫn tiến lên nắm cằm tiểu nhân nhi lại.

"Không nghe lời? Xem ra ta đã quá lâu không có trừng phạt ngươi, để cho ngươi khỏe liền quên đi vết sẹo đau đúng không?"

Kỳ Trường Ức cảm thấy quai hàm đã không còn là của mình, có thể nghe thấy tiếng xương giòn vang, phảng phất giây sau xương cốt sẽ bị nghiền nát.

"Ơ... hừm..."

"Dưỡng đồ vật lâu như vậy, hiện tại lại có thể vì một người chưa từng gặp mặt mà trốn tránh ta, ngỗ nghịch lời ta Cửu hoàng tử điện hạ, thật sự là có bản lĩnh."

Bùi Tranh cũng không buông lỏng sức lực, mò mẫm dưới chăn vài lần, sau đó lấy ra một sợi xích dài.

Nghe thấy thanh âm lanh lảnh, Kỳ Trường Ức sợ hãi run lên.

Bùi Tranh trực tiếp trói chặt hai tay của hắn, đem đầu kia sợi xích cột cố định vào bàn trên xe ngựa, để hắn vô luận như thế nào cũng không thể thoát ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn.

Cổ tay Kỳ Trường Ức bị xiềng xích siết chặt, da thịt rất mỏng, ấn vài cái sẽ xuất hiện vết đỏ, không thể loại bỏ được, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu.

Nhìn bộ dáng đáng yêu ấy, Bùi Tranh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, dựa vào mép chăn khẽ nhắm mắt lại.

"Cho ta một tách trà."

Kỳ Trường Ức do dự một lúc Bùi Tranh không kiên nhẫn kéo dây xích, kéo y lên.

Sau khi run rẩy rót trà, Kỳ Trường Ức đưa nó cho Bùi Tranh.

"Uy ta."

Kỳ Trường Ức đưa tách trà đến miệng Bùi Tranh, và bởi vì sợi dây xíchn trên cổ tay quá nặng, hắn không thể giữ nó ổn định để cho rất nhiều trà tràn ra ngoài và rơi vào áo choàng của Bùi Tranh.

"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý." Kỳ Trường Ức vội vàng lấy tay áo lau cho hắn.

Bùi Tranh vuốt tay và chỉ vào môi, "Uy ta."

Kỳ Trường Ức ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói, rốt cuộc hiểu được, lỗ tai lập tức đỏ lên.

Hắn lẩm bẩm nói: "Không được, không cho phép, Bùi ca ca, ngươi có thể tự mình uống..."

Ánh mắt Bùi Tranh âm trầm, còn chưa kịp nói xong, đột nhiên vươn tay nhéo hai má của hắn, cầm lấy ly nước rót vào trong miệng.

Kỳ Trường Ức đột nhiên nghẹn ngào, nước trà đậm màu từ cổ chảy xuống cổ áo, còn sót lại một ít trong miệng chưa kịp nuốt xuống.

Bùi Tranh hung hăng dùng ngón tay nhéo mặt mình, dùng sức mím chặt môi mỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi