ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu rủ, là cây gốc rụng lá, thân cao, là một loại thuộc chi liễu, cũng là loại cây thường thấy ở Trung Quốc. Bởi vì có dáng đẹp, dễ trồng, chi phí lại thấp, có khả năng hấp thu khí CO2, nên rất nhiều thành phố thường trồng hai bên đường để xanh hóa đô thị.

Cái cây nhỏ trước mắt này là cây liễu rủ non, nhìn thì chỉ đáng một đồng, lại chưa cao bằng một đầu người, nhìn là biết mới trồng chưa được bao lâu. Tấm bảng nói gốc cây này vì thiếu nước mà sắp chết, nhưng trong mắt những người chăm sóc cây thì cái cây này đã chết héo rồi. Lúc Lục Lăng Tây xuống xe, mấy người công nhân vừa đào cái cây này ra để trồng một cây sống khác. Gốc cây được đào ra bị ném lung tung trên mặt đất, một công nhân đang chuẩn bị bẻ gãy nó. Lục Lăng Tây vội ngăn người nọ.

Mấy công nhân này đều là người vùng khác đến, nói tiếng phổ thông không rõ ràng lắm. Lục Lăng Tây nghe không rõ mấy người đó nói gì, hai bên nói gà nói vịt cả nửa ngày trời, cuối cùng mới nói rõ ra được. Lục Lăng Tây nói là cái cây này chưa chết, nếu tưới nước thì có thể cứu sống được. Mấy người đó lại nói một cái cây thì mấy đồng, đổi sang cây khác thì có sao. Lại nói gà nói vịt thêm lần nữa, bên đó thoải mái ném cây non này cho Lục Lăng Tây, tùy cậu làm gì thì làm.

Lục Lăng Tây xuống xe một chuyến lại khiêng về một cái cây. Mặc dù là cây non nhưng nó vẫn là cây. Dịch Hàng nhìn cái cây ở thùng xe phía sau mà trợn mắt há mồm một lúc lâu, không nói gì giơ ngón tay cái về phía Lục Lăng Tây. Bởi vì cái cây này mà hai người không về Vi Viên Nghệ, trực tiếp đi về nhà.

Vương Thục Tú thấy hai người bọn họ thì rất kinh ngạc, hỏi một câu biết Nhan Việt trông cửa hàng thì không nói gì nữa. Khó được lúc Lục Lăng Tây về nhà vào buổi trưa, Vương Thục Tú vội nấu cơm, nghĩ đừng để tiểu hỗn đản bị đói.

Lục Lăng Tây vội vàng trồng cây nên không chú ý thời gian. Đúng lúc hai tay cậu đầy bùn đất đào hố sau nhà, thì di động đặt trên ghế vang lên. Dịch Hàng ngồi bên cạnh gặm cà chua được nửa vội vàng chùi chùi tay, nhìn cũng không biết là ai gọi đến, liền nghe luôn. "Alo." Trong miệng cậu còn ngậm nửa quả cà chua, giọng nói không rõ ràng lắm, nhưng vừa nghe là biết giọng con trai rồi.

Giọng nói xa lạ truyền đến, đầu bên kia, nụ cười trên mặt Nhan Việt cứng lại, nụ cười mỉm lập tức mất đi. "Cậu là ai? Tiểu Tây đâu rồi?" Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, trong lòng chua chua, người có thể đụng đến di động của Lục Lăng Tây chắc chắn là người cậu rất quen.

"Lão tam đang trồng cây, bây giờ không tiện nghe. Anh có chuyện gì không?" Dịch Hàng tùy tiện nói, hoàn toàn không biết người đàn ông phía bên kia đang khó chịu.

Xưng hô lão tam này lại lần nữa đâm trúng cảm giác nguy cơ của anh, anh giữ vững tinh thần rất nhanh, "Tôi là Nhan Việt, cậu hỏi Tiểu Tây khi nào thì về."

"Nhan Việt?" Dịch Hàng không hiểu sao nghe cái tên này lại thấy quen tai, hình như nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Cậu vội gào to với Lục Lăng Tây, "Lão tam, Nhan Việt là ai? Anh ta hỏi cậu khi nào thì về?"

Phía đầu kia có hơn ồn ào, rồi thay người rất nhanh. Giọng của Lục Lăng Tây truyền đến, trong giọng nói tràn ngập ý xin lỗi: "Xin lỗi Nhan đại ca, tôi quên nói với anh một tiếng. Anh chờ lâu lắm phải không? Tôi sẽ lập tức về ngay."

"Không cần vội." Nhan Việt ôn hòa nói, "Tôi nghe bảo cậu đang trồng cây, có chuyện gì sao?"

"Không có." Lục Lăng Tây nói qua chuyện đó một lần, cuối cùng khẳng định nói: "Tôi trồng xong rồi sẽ lập tức trở lại."

Nhan Việt cười, "Cậu về nhà mà không ăn cơm sao? Ăn cơm xong hẵng đến."

Anh thấu tình đạt lý như vậy khiến Lục Lăng Tây thấy ngại ngùng hơn. "Vậy thì Nhan đại ca anh chờ tôi, giữa trưa tôi mang cơm đến cho anh."

"Được."

Lục Lăng Tây cúp điện thoại, Dịch Hàng cuối cùng cũng nhớ ra Nhan Việt là ai, kéo Lục Lăng Tây hỏi: "Nhan Việt chính là người góp nửa vốn đó hả?"

Lục Lăng Tây gật đầu.

Dịch Hàng bĩu nôi, nuối tiếc nói: "Nếu anh đây có tiền thì hay rồi, hai anh em chúng ta cùng góp vốn, đỡ phải tìm người ngoài."

Lục Lăng Tây cười híp mắt không nói gì, trong lòng lại nghĩ thực ra Nhan Việt rất tốt, cũng không thể coi là người ngoài được. Suy nghĩ này chỉ thoáng vụt qua, lực chú ý của cậu lại đặt lên cái cây non kia. Cậu đã tưới nước vào hố rồi, lại tưới thêm một thùng vào nữa. Cứ như vậy một lúc, nước trong hố đã thấm vào trong đất, đất xung quanh đều ướt hết. Lục Lăng Tây dùng tay sờ, thấy đã ướt được rồi thì cẩn thận đưa cây liễu vào, rồi đắp đất lên xung quanh, lại tưới nước thêm lần nữa. Chờ nước thấm xuống lại tưới thêm một lần. Đợi đến lúc cậu chuẩn bị tưới đến lần thứ ba, thì tấm bảng vẫn không thay đổi cuối cùng đã biến hóa.

Thỏa mãn nhu cầu của thực vật, thưởng tâm thực vật +1

Cứu sống cây liễu rủ non thành công, thưởng sức mạnh tự nhiên +1

Lục Lăng Tây kinh hỉ nhìn tấm bảng, không ngờ cứu sống cây non này lại được thưởng một điểm sức mạnh tự nhiên. Lần trước là cứu sống Lan Quân Tử, lần này là cây con, nếu như lần đầu tiên là ngẫu nhiên thì lần thứ hai đã coi như có quy luật. So với tâm thực vật có thể lấy được dễ dàng, sức mạnh tự nhiên cần điều kiện khó khăn hơn, cũng quý giá hơn.

Xong việc trồng cây, cơm trưa cũng được Vương Thục Tú làm xong. Lục Lăng Tây nói muốn đưa cơm cho Nhan Việt, còn có Đại Hắc nữa, nên Vương Thục Tú làm thêm một ít. Trước khi ăn cơm Lục Lăng Tây đã tìm hai cặp lồng giữ nhiệt để bỏ cơm trưa của Nhan Việt và Đại Hắc vào, sau đó cậu và Vương Thục Tú cùng Dịch Hàng mới ăn cơm.

Lại nói, Lục Lăng Tây giống như là nuôi thả Đại Hắc. Lúc đầu khi Lục Lăng Tây mang Đại Hắc về nhà cũng chuẩn bị thức ăn cho chó cho Đại Hắc. Nhưng Đại Hắc đã từng làm chó hoang, đã từng lục thùng rác, từng ăn chuột, thứ gì cũng từng ăn, chỉ có thức ăn cho chó là chưa từng. Thức ăn Lục Lăng Tây chuẩn bị cho Đại Hắc bị nó bài xích, ngược lại luôn thích ăn cùng Lục Lăng Tây. Sau vài lần thì Lục Lăng Tây cũng đã quen. Mỗi lần nấu cơm sẽ dành một phần cho Đại Hắc.

Ăn cơm xong, Lục Lăng Tây không cần Dịch Hàng chở mình đi, mà ngồi xe bus đến Vi Viên Nghệ. Cậu ăn khá no, không dám ngồi trên xe Dịch Hàng với tốc độ cao như vậy, sợ xóc nảy trên đường. Lúc Lục Lăng Tây xuống xe còn chưa đến cửa Vi Viên Nghệ, Đại Hắc đã hưng phấn vọt ra. Lục Lăng Tây cười nhìn nó, vừa ngẩng đầu đã thấy Nhan Việt đứng ở cửa chờ cậu.

Lúc buổi sáng chuyện quá nhiều thời gian lại gấp, Lục Lăng Tây cũng không nhìn kỹ Nhan Việt, bây giờ cậu mới thấy hôm nay Nhan Việt không mặc áo sơ mi quần tây, mà mặc quần áo thoải mái. Vốn đã quen với bộ dáng nghiêm túc của Nhan Việt, đột nhiên thấy anh thoải mái thế này, Lục Lăng Tây bỗng thấy trước mắt sáng ngời, có cảm giác Nhan Việt trẻ hơn vài tuổi.

Nhan Việt nghe Lục Lăng Tây nói vậy, cười nhẹ, tựa như tùy ý nói: "Bình thường tôi rất già sao?" Tuy anh đã hai mươi bảy, Lục Lăng Tây mười tám, hai người hơn kém nhau chín tuổi, nhưng chênh lệch này cũng đâu lớn lắm?

Lục Lăng Tây nghĩ chăm chú, giải thích: "Cũng không phải là già, chỉ là bình thường Nhan đại ca cho người ta cảm giác rất nghiêm túc, rất xa cách, giống như anh Đổng đó, cảm giác như là trưởng bối vậy."

Nhan Việt: "..."

Không giải thích còn tốt hơn.

Nói thì cũng lạ, lúc Nhan Việt trông cửa hàng một mình thì chẳng có khách quen nào đến. Lục Lăng Tây vừa đến thì khách hàng lập tức nhiều hơn. Vội vàng cả buổi chiều, thời gian trôi qua rất nhanh. Có khách hàng cũ thấy Nhan Việt liền hỏi thăm, không đợi Lục Lăng Tây trả lời, Nhan Việt đã giới thiệu mình là nhân viên mới của Vi Viên Nghệ. Bộ dáng của anh tốt, làm việc lại dốc sức, lập tức có một bà lão khen anh siêng năng, người cũng không tệ, có phải người địa phương không? Có bạn gái chưa? Hàng xóm của bà có một cô con gái, có muốn giới thiệu làm quen không.

Nhan Việt: "..."

Vẻ mặt không biết làm sao của anh đập vào mắt Lục Lăng Tây, cậu muốn cười chết mất. Xoa bụng không dám cười, chỉ có thể cúi đầu nhịn cười, hai bả vai run run. Nhan Việt lựa lời từ chối, nói nhà quá nghèo, không mua được nhà, tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn. Lục Lăng Tây nghe vậy lại càng muốn cười.

Tạm biệt bà lão, Nhan Việt búng một cái lên trán Lục Lăng Tây, "Buồn cười vậy sao?"

Lục Lăng Tây nhịn cười gật gật đầu. Bà lão vừa rồi là khách quen của Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây gọi bà là bà Vương. Bà Vương là người không tồi, chỉ là luôn thích kéo tơ hồng khắp nơi. Lúc Lục Lăng Tây vừa tới, bà Vương thấy Lục Lăng Tây ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiếc nuối Lục Lăng Tây còn nhỏ, nếu không liền giới thiệu cháu ngoại cho Lục Lăng Tây làm quen. Sau đó Lục Lăng Tây nói chuyện với anh Đổng mới biết bà Vương từng muốn giới thiệu cháu ngoại của đồng nghiệp cho anh, tiếc là anh đã có bạn gái nên bà mới tiếc nuối từ bỏ.

Lúc Lục Lăng Tây nói những chuyện này thì khóe miệng cậu nhếch lên, đôi mắt sáng trong. Nhan Việt thấy vậy chỉ thấy lòng ngứa ngáy, hận không thể cúi đầu hôn cậu. Cố gắng của anh gần đây đã có hiệu quả, cậu đã thân thiết hơn với anh rất nhiều. Nhưng chỉ là chuyển từ bên hợp tác thành người quen, so với vị trí anh muốn thì kém quá xa. Dục vọng của con người luôn là như vậy, nếu chỉ có 0 thì được 1 đã là thỏa mãn rồi. Nhưng một khi có được 1 thì sẽ bắt đầu nghĩ đến 2. Điều Nhan Việt muốn không chỉ là vị trí người quen, anh muốn tiến thêm một bước nữa.

Lục Lăng Tây không biết suy nghĩ của Nhan Việt, sau khi nói xong chuyện của bà Vương liền tò mò hỏi một câu, "Nhan đại ca, anh có bạn gái chưa?"

Đôi mắt Nhan Việt tối sầm lại, bình tĩnh nhìn Lục Lăng Tây, nói rõ ràng: "Không có."

"A." Lục Lăng Tây nhớ ra cái gì, lại hỏi: "Nhan đại ca, mấy ngày này anh không phải đi làm sao?"

Cậu vẫn luôn không hỏi việc tư của Nhan Việt, cũng không rõ Nhan Việt có phải người nhà họ Nhan ở Trung Kinh hay không. Nhưng lúc trước Nhan Việt luôn đến thăm Đại Hắc vào buổi trưa, Lục Lăng Tây đã nghĩ Nhan Việt không làm việc ở gần đây. Mấy ngày này Nhan Việt luôn đi cùng cậu lo chuyện cửa hàng, Lục Lăng Tây nhất thời quên mất Nhan Việt cũng phải đi làm. Là giữa trưa Vương Thục Tú nói cậu luôn để Nhan Việt trông cửa hàng có ảnh hưởng đến công việc của anh hay không, Lục Lăng Tây mới nhớ ra chuyện này.

Về chuyện này Nhan Việt đã sớm nghĩ câu trả lời rồi, thong dong nói: "Mấy ngày này tôi đang nghỉ ngơi, chắc là sẽ nghỉ đến cuối tháng." Cuối tháng An Kiệt sẽ giải quyết hết chuyện ở nước ngoài rồi về nước, đến lúc đó chỉ sợ anh sẽ không có thời gian theo sau cậu như bây giờ. Lúc này Nhan Việt có chút hiểu rõ tâm tình của anh Hàn khi thấy cây loa kèn sông Nin lúc sáng, nắm chặt thời gian ở cùng Lục Lăng Tây nhiều hơn, đã nghiền rồi nói sau.

Giờ tan tầm tới rất nhanh, Lục Lăng Tây khóa kỹ cửa dắt Đại Hắc chờ xe Nhan Việt.

"Còn dám ngồi xe nữa sao?" Cậu cố ý trêu Đại Hắc.

Đại Hắc ngồi xổm bên cạnh cậu, kêu ô ô.

Lục Lăng Tây cười cười muốn nói, trên đường bỗng có một chiếc Audi màu đen đi ngang qua. Đại Hắc luôn yên lặng bỗng đứng lên, điên cuồng xông về phía chiếc Audi màu đen. Lục Lăng Tây bị nó kéo lảo đảo, suýt chút nữa không nắm được dây thừng trong tay.

"Đại Hắc." Lục Lăng Tây kêu một tiếng, vội vàng vỗ về nó.

Chiếc Audi màu đen phóng qua mất dạng, Đại Hắc nhìn phía chiếc xe vừa đi, cả cơ thể gồng lên, nhe răng gào căm phẫn.

* Audi màu đen

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi