ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Hoàng Quốc Sinh đón lấy chiếc điện thoại, nghi ngờ nhìn Tống Triều Dương một phen, thằng nhóc này nghèo đến nỗi tiền sắm điện thoại cũng chẳng có, vậy việc mua sách có đáng tin cậy không?

Tống Triều Dương đương nhiên có thể thấy rõ sự đắn đo của Hoàng Quốc Sinh, ung dung bảo rằng “Anh, bây giờ tôi dẫn anh đi chuyển tiền ngay, đến lúc đó chúng ta tiền trao cháo múc!”

Hoàng Quốc Sinh nửa tin nửa ngờ dẫn Tống Triều Dương đi tìm máy rút tiền gần nhất.

Nhìn số dư trên tấm thẻ ngân hàng, Tống Triều Dương thở phào một hơi. Không lệch đồng nào, hai mươi vạn.

Tận mắt nhìn Tống Triều Dương thao tác trên máy rút tiền, tận mắt chứng kiến số dư hiển thị biến động trong điện thoại của mình, Hoàng Quốc Sinh cảm động suýt rớt nước mắt.

“Người anh em, thật cảm ơn cậu nhiều lắm, đây là tiền cứu mạng mẹ già của tôi đó.”

Nhét sách vào lòng mình, Tống Triều Dương rút bàn tay phải bị người đàn ông nắm chặt đến mức bầm tím ra, trêu ghẹo nói “Anh, giờ thì tin tôi không phải là tên lừa gạt rồi chứ.”

“Thật xin lỗi người anh em, thật tình xin lỗi!” Hoàng Quốc Sinh luôn miệng nói lời xin lỗi.

“Anh, tôi thật sự không lừa gạt anh, bệnh viện này anh đừng nên ở nữa, đến bệnh viện lớn đi!” Tống Triều Dương nói nghiêm túc.

Đến lúc này, Hoàng Quốc Sinh cũng có chút tin tưởng lời nói của Tống Triều Dương. Những ngày nay, anh ta sắp dạo hết các cửa tiệm bán đồ cổ ở Tân Hải, chỗ ra giá cao nhất cũng chưa vượt con số ba ngàn.

“Tôi đích thật hiểu lầm người anh em rồi.” Hoàng Quốc Sinh kích động không biết nên nói thế nào.

Tống Triều Dương động lòng trắc ẩn, cậu quyết định giúp đỡ Hoàng Quốc Sinh một phen.

Trở về bệnh viện bước vào phòng bệnh, vợ của Hoàng Quốc Sinh không có mặt, có lẽ đi mua cơm rồi. Bà lão chắc được tiêm thuốc giảm đau và thuốc an thần, ngủ rất say.

“Anh dắt theo dì, trước sau tiêu hết bao nhiêu tiền rồi.” Tống Triều Dương hỏi tiếp.

“Lúc đầu, khi còn ở bệnh viện lớn, tiêu cũng không nhiều lắm. Chúng tôi là người bản địa, bảo hiểm xã hội báo lên nhiều tí, qua lại mấy bệnh viện cũng chưa đến mười vạn tệ. Nhưng vấn đề là những bệnh viện này chữa không khỏi bệnh, thậm chí nguồn gốc căn bệnh cũng chẳng chẩn đoán ra được, đến bệnh viện cuối cùng này, trước sau tiêu hao gần một triệu tệ, chưa kể bán sạch gia tài, người thân bạn bè có thể vay đều mượn khắp rồi, nếu không, tôi cũng không giấu mẹ tôi bán bảo bối gia truyền này đi đâu.”

Tống Triều Dương nghe xong trong lòng liền nảy lên một ngọn lửa, bệnh viện này rõ ràng đang gài bẫy cho người trung thực đang lâm vào bước đường cùng như Hoàng Quốc Sinh, không vơ vét đến tận xương tủy, sao có thể buông tha anh rời khỏi.

“Anh Hoàng, anh nghĩ bệnh viện này phán bác gái bị bệnh ung thư, thì mắc bệnh ung thư thật sao?” Tống Triều Dương hỏi.

Hoàng Quốc Sinh há mồm, không nói nên lời. Anh ta chẳng qua mắc bệnh vội vàng tìm nơi chữa trị, khi bình tĩnh trở lại cũng từng nghi ngờ, bệnh viện này có phải tốt đẹp như những gì trên mạng mô tả không, nhưng mắt thấy người ta sắp chết, bác sĩ chủ trị lại năm lần bảy lượt vỗ ngực bảo đảm sẽ chữa khỏi, anh cũng chỉ ôm tia hi vọng cuối cùng lỡ chữa được thì sao.

“Em nói thật với anh, bệnh của bác gái, em thấy không giống bệnh ung thư cho lắm!”

Càng nói càng hăng say, Hoàng Quốc Sinh trợn tròn mắt nhìn Tống Triều Dương. Tống Triều Dương nguyện móc mười vạn mua món đồ vài ngàn đồng người khác chẳng thèm ngó ngàng đến, Hoàng Quốc Sinh đã xem cậu là ân nhân cứu mạng của bà mẹ già rồi, nên có những lời dâng lên tới họng lại bị anh nén xuống, anh sợ nói ra sẽ tổn thương người ta.

Cậu không trực tiếp bảo bệnh viện này là chỗ buôn chặt chém, những câu như vậy Hoàng Quốc Sinh càng không dám tin cậu. Hoàng Quốc Sinh hiện giờ đã xem bệnh viện này là ngọn cỏ cứu mạng người mẹ của anh.

Vừa dứt lời, Chủ nhiệm Hồ đã xông đến phòng bệnh. Ông ta biết Hoàng Quốc Sinh ra ngoài kia gom tiền, nếu không có tiền, sẽ không trở về nhanh như thế. Nên vừa nhìn thấy Hoàng Quốc Sinh, ông ta đuổi theo sang đây. Chỉ cần tiền của Hoàng Quốc Sinh chui vào túi của bệnh viện, những thứ còn lại chẳng đến lượt Hoàng Quốc Sinh lên tiếng.

“Sao rồi, chi phí có gom đủ chưa, gom đủ rồi thì đi nộp tiền, ngày mai tôi sắp xếp ca phẫu thuật.” Hồ Chủ nhiệm nói giọng điệu vênh váo hống hách.

“Chủ nhiệm Hồ, còn thiếu chút nữa, cho tôi thêm chút thời gian, ngày mốt, à không, ngày mai, ngày mai chắc chắn tôi sẽ nộp đủ.” Hoàng Quốc Sinh nở ra một nụ cười gượng gạo.

“Gom được bao nhiêu thì nhanh chóng nộp luôn đi, sắp sửa thiếu viện phí đến nơi rồi. Qua hôm nay, sẽ ngừng cấp thuốc cho anh đấy.” Chủ nhiệm Hồ hất mặt đáp.

“Tìm được…” Hai chữ mười vạn chưa kịp thốt, Tống Triều Dương đứng cạnh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khều xương sườn của Hoàng Quốc Sinh, luồng hơi của Hoàng Quốc Sinh nghẹn lại trong lồng ngực, những lời còn lại chưa được nói ra.

“Tìm được một vạn.” Tống Triều Dương tiếp lời.

“Một vạn.” Chủ nhiệm Hồ hét to, “Một vạn chi phí cho nửa ngày cũng không đủ. Tôi thấy các người không muốn chữa bệnh rồi.”

“Đích thực không muốn chữa nữa, chúng tôi bàn bạc một phen, quyết định chuyển bệnh viện.” Tống Triều Dương nói tiếp với Chủ nhiệm Hồ.

Hoàng Quốc Sinh nói không nên lời, sốt ruột lắc đầu liên tục.

“Chuyển bệnh viện?” Chủ nhiệm Hồ tưởng Hoàng Quốc Sinh lắc đầu là cũng không định chữa nữa, con mắt vốn đã nhỏ nheo lại thành một đường chỉ hẹp, “Xem ra các người thật không muốn giữ mạng sống của bà lão rồi.”

Hoàng Quốc Sinh nôn nóng, vội bổ nhào lên, Tống Triều Dương lại khều một phát ngay eo của anh, Hoàng Quốc Sinh hai chân mềm nhũn, sắp sửa quỳ xuống. Tống Triều Dương dùng chân móc chiếc ghế bên cạnh sang đây, vừa vặn đặt ngay dưới mông của Hoàng Quốc Sinh, sau đó Hoàng Quốc Sinh như thể đóng băng ngồi trên chiếc ghế, hai con mắt to xoay chuyển liên hồi.

Chủ nhiệm Hồ nghi ngờ nhìn Hoàng Quốc Sinh, rồi lại nhìn Tống Triều Dương hỏi: “Anh là ai mà có thể quyết định thay anh ta.”

“Tôi là em họ của anh ấy, anh ấy hỏi tôi mượn tiền, tiền trên người tôi, ông bảo tôi có thể quyết định thay hay không.” Tống Triều Dương cười lạnh đáp.

“Được, được lắm.” Chủ nhiệm Hồ sắc mặt âm hiểm gật đầu, “Hãy đợi đấy…” Dứt lời liền rời khỏi phòng bệnh.

Hoàng Quốc Sinh nhìn Tống Triều Dương chọc tức Chủ nhiệm Hồ bỏ đi, lại không rõ rốt cuộc Tống Triều Dương dùng thủ đoạn gì khiến mình không nhúc nhích được, chẳng thể nói chuyện, trong lòng gấp rút, lại căng thẳng, lại lo sợ, mồ hôi lạnh toát từ trên trán đổ xuống.

“Anh, anh nghe em nói.” Tống Triều Dương nhìn vào mắt của Hoàng Quốc Sinh bảo rằng, “Bệnh viện này rõ là đang chặt chém, xếp hạng trên mạng và bình luận đều là do vung nhiều tiền mua về, mục đích là để lừa gạt những người bệnh và người thân lâm vào bước đường cùng, mắc bệnh hoảng loạn tìm nơi chữa trị đến chỗ của bọn chúng để khám bệnh. Người bệnh mà anh gặp mặt ở bệnh viện lớn kia chắc chắn được bệnh viện này nhờ cậy, người ta giới thiệu các anh đến đây đều được chia hoa hồng. Đợi sau khi vào đây, hoặc là dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ, hoặc là vỗ ngực đảm bảo, chính là muốn các anh tiêu nhiều tiền. Các anh không phát hiện ra sao, chi phí của bệnh viện này gấp nhiều lần so với bệnh viện công.”

“Bệnh hiểm nghèo mà người ta có thể chữa khỏi còn bệnh viện khác chữa không khỏi, đương nhiên chi phí sẽ cao hơn đôi chút, có gì mà kì lạ, huống chi người ta đã mở bao nhiêu năm nay, nếu thật sự như cậu nói, chẳng phải sớm có người tố cáo, cơ quan chức năng sớm đóng của của người ta rồi sao.” Một người đàn ông trung niên ở giường bên cạnh đáp.

Đối với kẻ chấp mê bất ngộ, Tống Triều Dương chẳng buồn giải thích. Cậu vẫn nhìn Hoàng Quốc Sinh nói tiếp: “Anh, bệnh hiểm nghèo chữa không khỏi là chuyện bình thường, chữa khỏi mới gọi là kì tích. Ví dụ, có người nhà của ai đó bị bệnh ung thư mất đi, anh đi tòa kiện bệnh viện chữa bệnh, anh cảm thấy vụ kiện như thế ai sẽ thắng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi