ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Không có!” Trần Tú Như lắc đầu.

“Nhưng tôi không ngủ được, cậu ngồi dậy một lúc, đợi tôi ngủ xong rồi cậu ngủ.” Trần Tú Như hùng hồn nói, Tống Triều Dương dở khóc dở cười, nhìn Trần Tú Như tuy ăn vận kín đáo nhưng thực sự chỉ là áo ngủ mỏng manh, cố tình hỏi một câu.

“Chị ngủ trước, để tôi thức, chị yên tâm sao?”

“Cậu muốn làm gì?” Sau khi nghe thấy câu này, Trần Tú Như liền ôm chặt ngực mình.

“Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, hơn nữa còn trong tình trạng ba mẹ chị cho là hợp tình hợp lý, chị thử tưởng tượng mà xem, tôi có thể làm gì?” Nghe tới câu này, Trần Tú Như lập tức lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Tống Triều Dương, trong mắt ánh lên thần sắc sợ hãi.

“Vậy cậu muốn làm gì?” Trần Tú Như cảnh giác hỏi.

“Đương nhiên là ngủ thôi, tôi cũng mệt cả ngày rồi mà!” Tống Triều Dương ngáp dài, nằm lại xuống giường.

Trần Tú Như tức nghiến răng, gã này khi ở công ty luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại dám uy hiếp mình.

“Cậu hãy đợi đấy!” Trần Tú Như nghiến răng mắng một câu, nằm lại xuống giường, kéo chăn trùm lên đầu mình, cũng không biết qua bao lâu, Trần Tú Như mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Trần Tú Như biết ba mẹ mình đều đã dậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Tống Triều Dương vẫn đang ngủ say sưa, lập tức giận sôi máu.

“Dậy, dậy mau, không thấy trời đã sáng bảnh mắt ra rồi sao?” Trần Tú Như đi dép lê, hằn học đá hai nhát lên mông Tống Triều Dương, cảm thấy mông mình đau rát, cơn buồn ngủ của Tống Triều Dương đã bị đuổi đi, cậu lập tức ngồi bật dậy, nhìn chằm chặp Trần Tú Như nói.

“Trần tổng, tôi đang đóng giả làm bạn trai của chị, không phải là bao cát để chị trút giận.” Trần Tú Như nghe được câu này, lửa giận trong lòng càng bốc lên, nghiến răng nói.

“Đây là trừng phạt cho buổi tối cậu không để tôi ngủ ngon.”

“Chị không ngủ được sao lại trách tôi chứ?” Tống Triều Dương nhíu mày nói.

“Tôi về nhà bỏ giường không ngủ, chạy đi ngủ dưới sàn nhà, đầu óc tôi thật sự có vấn đề.”

Bảo cậu ta ngủ chung phòng với mình, cậu ta làm như khổ sở lắm vậy. Trần Tú Như cảm thấy bụng mình đã bị tức giận lấp đầy, cô lại lấy chân đạp mạnh một cái. Lần này Tống Triều Dương đã có phòng bị, một tay túm chặt lấy cổ chân Trần Tú Như, cũng may quần ngủ khá dài, tay Tống Triều Dương không hề chạm vào da cô.

“Cậu lại còn dám phản kháng?” Trần Tú Như trừng mắt mắng một câu rồi giật mạnh chân về, để Trần Tú Như rụt chân về chắc chắn sẽ còn đạp mình một cái nữa. Tống Triều Dương sao có thể để cô ta được như ý, cậu liền giật quần của cô ta. Trần Tú Như không kịp đề phòng, lại giật về phía sau, hai người cùng kéo, Trần Tú Như không đứng vững, bất ngờ ngã ra sau. Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cả người Trần Tú Như ngã rầm xuống sàn nhà, đau đớn kêu lên một tiếng, còn Tống Triều Dương cũng ngớ người, nhìn chiếc quần ngủ trong tay, không biết nên phải làm sao? Thì ra khi cậu giật, Trần Tú Như ngã ra sau, tay Tống Triều Dương vẫn nắm quần ngủ, người ngã ra, quần đích thực đã bị kéo xuống một nửa.

Dưới quần ngủ của Trần Tú Như chắc chắn sẽ không có quần áo nào khác, chỉ có một chiếc quần lót mà thôi. Thấy một đôi chân dài miên man, trắng nõn nà trước mắt, Tống Triều Dương liền nuốt nước miếng. Trần Tú Như đau nhăn nhó, giãy giụa ngồi dậy, vừa đi lên tiếng mắng chửi thì nhìn thấy nửa người dưới của mình lộ ra trong không khí, cô lập tức ngây người, sau đó kêu thét lên một tiếng kinh thiên động địa.

“Tống Triều Dương, cậu là tên khốn.” Nghe thấy trong phòng con gái hình như có động tĩnh gì đó, mẹ của Trần Tú Như liền bước tới, khi vừa bước tới cửa phòng liền nghe thấy Trần Tú Như đang mắng Tống Triều Dương. Bà do dự một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng hỏi.

“Tú Như, sao vậy?” Nghe thấy tiếng mẹ mình ngoài cửa, Trần Tú Như lập tức bừng tỉnh. Chăn Tống Triều Dương đắp khi ngủ vẫn còn đang bị vứt trên sàn nhà, nếu như mẹ vào mà nhìn thấy cảnh này, không nhìn thấy sơ hở giữa mình và Tống Triều Dương mới là lạ. Cô hốt hoảng bò dậy, xoa mông bị ngã đau đớn, chỉ Tống Triều Dương mắng khẽ.

“Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau thu dọn đi?” Sau đó mới gọi một tiếng ra ngoài cửa.

“Mẹ ơi, không sao, vừa rồi Tống Triều Dương không cẩn thận làm con vấp ngã.” Tống Triều Dương lập tức quay người lại, vội vàng vứt chăn lên giường.

“Nếu không có việc gì thì mau ra ăn cơm đi.” Mẹ của Trần Tú Như lại nói một câu sau đó mới vào lại nhà bếp. Trần Tú Như vội vàng kéo quần ngủ lên nhìn Tống Triều Dương mắng.

“Khốn nạn, dám ức hiếp tôi!”

Tống Triều Dương xoa mũi vui mừng nói: “Tôi đâu cố ý, ai bảo đang yên đang lành chị đá tôi làm gì?”

“Nếu như cậu cố ý, tôi sẽ giết cậu!” Trần Tú Như nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, chỉ hận không thể nhào tới cắn cậu.

“Đứng đó làm gì? Mau thay đồ đi, giờ đã hơn bảy giờ rồi, cô giúp việc đã sắp nấu xong bữa sáng rồi, chúng ta còn chưa dậy còn ra thể thống gì chứ?”

Trần Tú Như quay người vén tóc, tùy ý cột lại, kéo cửa bước ra ngoài. Tống Triều Dương bò dậy, thay áo ngủ, mặc lại bộ comple hôm qua. Khi bước ra ngoài phòng ngủ, mẹ của Trần Tú Như cũng bước ra khỏi nhà bếp, cười tít mắt nhìn Tống Triều Dương hỏi.

“Tối qua ngủ ngon không?”

Tống Triều Dương cười tít mắt nói: “Cám ơn bác gái quan tâm, cháu ngủ rất ngon.”

Ngược lại Trần Tú Như có chút không tự nhiên, hằn học trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Mau đi rửa mặt, dọn dẹp, cơm sắp xong rồi!” Mẹ của Trần Tú như cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi