DIỆT NHÂN



Chặn vài cành cây tảng đá không phải chuyện gì to tát, nhưng những gì tiếp sau đây mới là vấn đề thật sự.

Bốn bóng người không biết từ nơi nào nhảy ra đứng ở bốn phương hướng khác nhau, vừa vặn tạo thành một vòng bao vây Đường Lưu Vũ và Vương Nhã vào giữa.

Khi hai người còn chưa kịp định hình, một thi thể đã được ném đến trước mặt, chính là Lý Hành vừa mới rời đi cách đó không lâu.
Thủ lĩnh của nhóm bốn người là một tên mặc đồ đen, tay cầm đại chùy, dáng người hơi khom xuống, không rõ là do dáng đứng hay đại chùy quá nặng đè lên cơ thể hắn.

Trên người kẻ này có khá nhiều vết máu, có lẽ là do vừa mới xảy ra trận chiến khốc liệt với Lý Hành.

Bốn kẻ còn lại cũng tương tự, thậm chí có phần thê thảm hơn.

Lấy một địch bốn vẫn có thể đánh đối phương đến mức này, Lý Hành không hổ là người mà Cao Cần tin tưởng, đáng tiếc…
Thủ lĩnh của nhóm này lên tiếng:
- Bọn ta đến để mời hai người các ngươi đi cùng một chuyến.

Nếu ngoan ngoãn nghe theo sẽ tránh được đau đớn thể xác.
Vương Nhã vội từ trên cành cây nhảy xuống, đứng song song với Đường Lưu Vũ lớn tiếng chất vấn:
- Các ngươi đã giết hiệp sĩ của vương quốc, nhất định sẽ bị xử tử hình.
Thủ lĩnh bật cười:
- Vậy thì thế nào?
Vương Nhã trừng mắt:
- Ngươi còn dám cười? Có biết ta là ai hay không?
- Chẳng phải cửu công chúa cao quý được quốc vương bệ hạ hết mực yêu thương đây sao? Thật bất ngờ…nhưng bọn ta chính là muốn bắt ngươi để giao dịch với tên quốc vương ngu ngốc kia.
Vương Nhã tức đến trừng mắt:
- Ngươi dám?
Đường Lưu Vũ đưa tay bóp trán vài cái.


Hắn cảm thấy cuộc trò chuyện này có chút ngốc nghếch.

Vương Nhã dường như còn chưa ý thức được bản thân đang ở vào thế yếu, còn tên thủ lĩnh rỗi hơi trước mặt vẫn có tâm trạng trêu đùa nàng.

Đối phương rõ ràng là nhắm vào Vương Nhã mà đến, nói như vậy cũng tức là đã sớm biết nàng là cửu công chúa.

Hiện tại lấy thân phận ra hù dọa chẳng phải rất nực cười sao? “Ngươi có biết ta là ai hay không?” Câu này Đường Lưu Vũ chấm cho không điểm trí tuệ, nghe thật sự có hơi thiểu năng.

Nhưng cũng không trách được Vương Nhã, thân là công chúa, đây là lần đầu tiên nàng gặp loại chuyện như thế này nhưng bên cạnh chỉ có một tên cận vệ đang đòi nghỉ việc.

Khi rơi vào nguy hiểm dẫn đến mất bình tĩnh, người ta sẽ cố tìm mọi cách hù dọa đối thủ để lấy lại sự tự tin và bảo vệ bản thân.

Thứ tốt nhất mà Vương Nhã có thể dựa vào chính là thân phận của nàng.
Thủ lĩnh nhóm người cười khẩy:
- Ta chính là phản tặc, vừa rồi còn giết hiệp sĩ của vương quốc, cái nào cũng là tội chết, lại bắt cóc thêm ngươi thì có gì khác biệt?
- Ngươi, ngươi…Đường Lưu Vũ, mau bắt hết bọn hắn lại cho ta.
Đường Lưu Vũ méo mặt, còn tưởng nàng lợi hại thế nào, mạnh miệng một lúc rồi cũng đổ hết việc khó lên người của hắn.

Có điều Đường Lưu Vũ cũng đoán ra được năng lực của Vương Nhã sẽ liên quan đến hệ tinh thần nhiều hơn là công kích.

Sức mạnh thể chất của nàng không quá nổi trội, kỹ thuật cũng chưa đại thành, sức chiến đấu tổng hợp miễn cưỡng tính là trung bình, đối mặt với nhóm người đã giết được cả Lý Hành thì căn bản không có chút tác dụng nào.
Dù sao lương tháng này cũng đã nhận đủ, công việc thì vẫn phải làm, Đường Lưu vũ không thể trốn tránh được.

Hắn vác Hắc Thần lên vài rồi thản nhiên nói:
- Từng người hay cùng lên?
Thủ lĩnh nhóm nhìn Đường Lưu Vũ, cũng lười đáp lại mà ngoắc ngón tay với một tên khác.

Nhận được lệnh, đối phương lập tức ra tay.

Vũ khí của tên này là một lưỡi đao dài nhưng khá mỏng.

Hắn hét to một tiếng rồi nhảy lên cao, đao trong tay chém ra, phần thân chợt kéo dài đến vài chục mét.

Mục tiêu mà tên này nhắm đến không phải Đường Lưu Vũ mà là muốn tách hắn ra khỏi Vương Nhã.

Tiếc rằng Đường Lưu Vũ tránh cũng lười tránh, Hắc Thần vung mạnh lên, va chạm trực tiếp với thanh đao kia.
Trường đao bị hất bay ngược về phía sau.

Nhưng thân đao quá dài, lực phản chấn đến tên kia đã không còn lại bao nhiêu.

Đợi lực phản chấn gần tiêu tan hết, hắn lập tức biến thanh đao trở lại kích thước cũ rồi xoay tròn trên không, biến thành một bánh xe sắc bén bắn thẳng xuống dưới.
Vị trí tấn công lần này là khoảng trống giữa Đường Lưu Vũ là Vương Nhã.

Rõ ràng đối phương đang muốn chia cách hai người để bắt lấy nàng.

Đường Lưu Vũ nắm lấy tay Vương Nhã, kéo nàng ra sau lưng mình rồi nói:

- Leo lên.
Vương Nhã còn chưa kịp hiểu ý của hắn thì bánh xe sắc bén kia đã đánh tới.

Đường Lưu Vũ lại vung Hắc Thần chém ngược lên.

Lực đạo của hắn lớn hơn nhưng kẻ thù lại có thế từ trên cao lao xuống.

May mắn Hắc Thần đủ cướng, sau vài giây dư lực tiêu hao hết, bánh xe bị Đường Lưu Vũ hất bay về phía đằng xa.

Nó va chạm với địa hình rồi tiếp tục lao đến.

Đường Lưu Vũ có chút mất kiên nhẫn với Vương Nhã:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Ta…
- Khi chiến đấu ta không thể phân tâm chú ý đến ngươi.

Leo lên đi, ta cõng ngươi.
Hắn nói xong cũng không đợi nàng đáp lại mà cúi xuống cõng Vương Nhã lên lưng rồi dùng lực đạp mạnh xuống đất, cả hai phóng thẳng lên cao, vừa vặn tránh được bánh xe đánh tới.

Mặt đất lưu lại một vết chém dài và sâu chứng tỏ sự sắc bén của thứ này.

Đáng tiếc, điểm mạnh của Hắc Thần chính là độ cứng, qua hai lần va chạm vẫn không sứt mẻ chút nào.
Vương Nhã trên lưng Đường Lưu Vũ vô thức ôm chặt lấy cổ hắn để không bị văng ra.

Không cần phân tâm lo cho nàng, rốt cuộc Đường Lưu Vũ cũng có thể tập trung đối phó kẻ địch.

Hắn thuận thế từ trên cao lao thẳng xuống, Hắc Thần chém mạnh về phía bánh xe đang liên tục di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Bánh xe rất nhanh nhưng Đường Lưu Vũ còn nhanh hơn, một chém chuẩn xác vào vị trí trung tâm của nó.

Lần này song phương không bật ra như trước, thay vào đó Hắc Thần trực tiếp cắt đứt thanh trường đao kia.

Tên kia vội vàng tránh sang một bên nhưng cũng bị nó lưu lại một vết chém khá sâu trên ngực.


Máu tươi chảy ra thành một vệt dài trên mặt đất.
Hắn nhìn Đường Lưu Vũ, gương mặt kinh hãi hỏi:
- Ngươi làm sao…
Năng lực của nam nhân này là thay đổi hình dạng vũ khí, phối hợp với kỹ năng Xa Luân cho phép hắn hóa thành một bánh xe sắc bén chém đứt mọi thứ.

Khi gặp vật gì quá cứng hắn sẽ bị đánh bật ra rồi quay lại tiếp tục tấn công.

Ngược lại, khi bị tấn công, hắn sẽ chém đứt đối thủ hoặc bị đánh văng ra, việc bị chém đứt làm đôi như thế này là lần đầu gặp phải.

Muốn làm được việc này cần có sức mạnh áp đảo gấp nhiều lần, tuy lực lượng thân thể của Đường Lưu Vũ rất mạnh nhưng còn chưa đến mức đó.

Nam nhân vẫn chưa hiểu hắn đã làm việc này như thế nào.
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Ta có một người quen, năng lực biến đổi vũ khí của hắn cao cấp hơn ngươi rất nhiều.

Sức mạnh không có gì đặc biệt, kỹ xảo rẻ tiền, bị đánh bại thì có gì bất ngờ?
Đường Lưu Vũ không có ý định trêu chọc đối phương mà là đang nói thật.

Năng lực của nam nhân này chẳng có gì đặc biệt, kém xa Cố Dạ.

Kỹ năng chẳng qua là một dạng kỹ xảo tầm thường.

Hắn chỉ cần vận dụng kiếm kỹ mà Cao Cần truyền thụ là có thể chém đứt một cách dễ dàng.
Bỏ lại một câu khiến nam nhân hoài nghi bản thân, Đường Lưu Vũ lại nhìn về tên thủ lĩnh của nhóm:
- Ba người các ngươi cùng lên đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi