DIỆT NHÂN



Người khổng lồ kia khẽ giật mình, lập tức hướng ánh mắt về phía Đường Lưu Vũ.

Vẻ mặt hắn hiện rõ sự kinh hãi, phát ra một tràn ngôn ngữ khó nghe.

Rõ ràng Đường Lưu Vũ chưa từng học qua loại ngôn ngữ này nhưng lại nghe hiểu.

Người khổng lồ đang gọi Đường Lưu Vũ là Tà Thần, Sứ Giả Diệt Thế, kẻ canh gác thông đạo hai thế giới…và giải thích rằng hắn chỉ nhận nhiệm vụ canh gác thông đạo chứ không có ý xâm phạm nơi này.
Đường Lưu Vũ nghệch mặt ra.

Từ khi nào hắn lại có thêm một đống biệt danh nghe rất oai phong như vậy? Tất nhiên đây không phải là trọng điểm, Đường Lưu Vũ rất kiên nhẫn giải thích:
- Ngươi nhận nhầm người, ta không phải Tà Thần hay Sứ Giả Diệt Thế gì đó…
Đường Lưu Vũ rất kiên nhẫn, tiếc rằng đối phương cũng kiên nhẫn phủ định không kém.

Sau một hồi lâu, Đường Lưu Vũ quyết định chấp nhận những danh xưng này, nghe cũng có vẻ rất lợi hại.

Hơn nữa người khổng lồ có vẻ rất sợ hắn, cứ nhận vơ thân phận này hù dọa đối phương để moi thông tin cũng không tệ.
- Trước tiên nói cho ta biết đây là nơi nào?
Người khổng lồ tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm nhưng vẫn trả lời:
- Nơi đây là thông đạo nối liền hai thế giới, tồn tại từ sự kiện hai vũ trụ va chạm cho đến tận ngày nay.
Đường Lưu Vũ không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

Nếu đây chỉ là giấc mơ thì tại sao vẫn có cảm giác mọi thứ chân thật đến kỳ lạ.


Còn nếu là thực tại thì lại quá hoang đường, sao hắn lại xuất hiện tại vị trí giao thoa giữa hai vũ trụ, nơi mà kể cả nền văn minh tiên tiến nhất nhân loại hiện nay cũng chưa có cơ hội đặt chân đến.
Hỏi thẳng chắc chắn không có đáp án, Đường Lưu Vũ bắt đầu thăm dò những vấn đề liên quan để thu thập thêm thông tin.

Người khổng lồ này gọi là Đồ Tu, thuộc thần tộc, chủng tộc hùng mạnh nhất trong bảy chủng tộc còn sót lại sau kiếp nạn diễn ra trên toàn vũ trụ năm đó.

Nhiệm vụ của Đồ Tu là canh gác nơi đây, ngăn không cho các sinh vật từ vũ trụ phía sau vùng giao thoa xâm nhập vào thế giới này.

Trước Đồ Tu, thần tộc còn cử cả một nhóm hùng mạnh đến canh gác, nhưng sau sự xuất hiện của Tà Thần, Sứ Giả Diệt Thế, cũng tức là danh xưng mà tên này đang gán cho Đường Lưu Vũ thì chỉ còn một mình Đồ Tu đến thay thế.

Theo lời kể của Đồ Tu, Tà Thần đã ra tay giết sạch nhóm thần tộc canh gác cũng như những sinh vật đang ngấp nghé bên phía bên kia vùng giao thoa.

Kết quả song phương đều sợ hãi, trong một thời gian dài không dám bén mảng đến nơi này.

Nhưng kể từ sau sự việc đó Tà Thần liền biến mất.

Thời gian gần đây đối phương bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, buộc thần tộc phải phái hắn đến canh gác.

Nhưng cũng vì sợ tái hiện sự kiện kia nên chỉ đưa một mình Đồ Tu đến.

Tuy hắn rất mạnh nhưng vì thân phận thấp hơn nên bị đưa ra làm vật hi sinh.

Chủng tộc thần thánh như thần tộc cũng có những góc khuất đen tối mà không muốn người ngoài biết được.
Giết cả hai phe…Đường Lưu Vũ không khỏi nhớ lại giấc mơ trước đây, khi đó dường như hắn đã vô tình làm như vậy.

Lẽ nào không phải nhầm lẫn, Đường Lưu Vũ đã được phong danh xưng Tà Thần mà chính hắn cũng không hay biết? Xem ra không có chuyện hoang đường nhất, chỉ có càng hoang đường hơn mà thôi.
Đường Lưu Vũ muốn hỏi thêm chi tiết nhưng không biết phải làm thế nào.

Đầu óc của hắn nhảy số không đủ nhanh, chưa nghĩ ra câu hỏi thích hợp.

Đường Lưu Vũ cũng chưa quen với thân phận mới này, lỡ như thật sự là nhận nhầm rồi bị bại lộ…
Suy nghĩ chưa ra câu hỏi thích hợp, hai mắt của hắn đã hoa lên, cảm giác như có một thứ gì đó đang hút lấy mình, kéo đi mà không có một dấu hiệu báo trước.

Cảm nhận sức nặng thân thể quay trở lại, Đường Lưu Vũ cố dùng hết sức, vất vả hơn mười phút mới mở mắt ra được.
- Ngươi đã tỉnh?
Ngươi hỏi câu này là Vân Lam.

Đường Lưu Vũ có chút ngạc nhiên khi thấy nàng đang ngồi bên giường bệnh mà không phải là hai tên lắm lời kia.

Hắn khẽ gật đầu đáp:
- Ta đã bất tỉnh bao lâu?

- Hơn một tháng.
Khóe miệng Đường Lưu Vũ giật giật, muốn nói hay mắng chửi gì đó nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu nào.

Hắn muốn tìm Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn để tính sổ.

Chính hai tên này nghĩ ra cách thử nghiệm ngu ngốc kia hại Đường Lưu Vũ mất oan một tháng trên giường bệnh.

Có ai lại ngủ một hơi qua cả ngày sinh nhật của mình hay không?
Lúc này Chu Bác cũng đi vào, nhanh chóng kiểm tra thông số của các thiết bị ý tế trong phòng, ghi chép gì đó vào tập tài liệu trong tay rồi quay sang hỏi Đường Lưu Vũ:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Đường Lưu Vũ thử lắc người vài cái rồi đáp:
- Đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Chu Bác cau mày, ra vẻ suy ngẫm gì đó.

Vài phút sau, hắn phất tay ý bảo Vân Lam có thể đưa Đường Lưu Vũ rời đi, còn bản thân tiếp tục làm việc với những dữ liệu thu được trong hơn một tháng qua.
Điều khiển áo giáp biến thành một bộ đồ bình thường, Đường Lưu Vũ nhanh chóng theo Vân Lam rời khỏi khu vực y tế trong căn cứ.

Trên đường đi, Vân Lam thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kỳ dị để nhìn Đường Lưu Vũ khiến hắn có chút không quen.

Hắn biết nàng không phải kiểu người hay tò mò chuyện của người khác, nhất định trong thời gian Đường Lưu Vũ bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì đó.
- Có chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ta bất tỉnh?
Vân Lam bình thản đáp:
- Ngươi được Chu thúc thúc đưa đến phòng y tế thực hiện các cuộc kiểm tra, kết quả gần như không thu được gì.

Các chỉ số về năng lực, sinh mệnh, tiềm năng của ngươi liên tục thay đổi không cố định, còn các chỉ số sức khỏe thì lại không đo được.

Cơ thể của ngươi cứng đến mức không thể dùng vật nhọn, kim tiêm, thậm chí dao phóng xạ để xuyên thủng.

Chu thúc thúc lại không dám dùng những vụ khí mạnh hơn, sợ sẽ gây tồn thương cho ngươi nên không thể lấy tế bào và thực hiện các cuộc kiểm tra chuyên sâu.

Đường Lưu Vũ trừng mắt vì ngạc nhiên:
- Ta lợi hại đến như vậy?
Vân Lam chợt hỏi thẳng:
- Đường Lưu Vũ, ngươi đã từng bị thương bao giờ chưa? Dù chỉ là vết trầy xước?
Đường Lưu Vũ ra vẻ suy ngẫm rồi lắc đầu:
- Không nhớ rõ.

Nếu chỉ là trầy xước ngoài da ta sẽ không quá quan tâm.
Vân Lam khẽ gật đầu, dường như đã có được câu trả lời.

Nàng tiếp tục nói:
- Sau khi ngươi bất tỉnh, bọn ta đã điều tra, thu thập những dấu vết tại sàn đấu.

Người máy kia đã hoàn toàn bốc hơi, thậm chí sàn đấu được thiết kế riêng cho việc chiến đấu cũng bị đánh thủng một lỗ lớn.

Vụ nổ của người máy không thể tạo ra sức mạnh hủy diệt đến mức này, đó chắc chắn là do năng lực của ngươi.
Nghe nhắc đến vấn đề này, Đường Lưu Vũ lập tức tỏ ra vui mừng:
- Đã biết được năng lực của ta là gì sao?
Nếu thật sự xác định được năng lực của bản thân, vậy lần bất tỉnh kéo dài một tháng này cũng không phải không chấp nhận được.

Không may cho Đường Lưu Vũ, đáp lại sự kỳ vọng của hắn là một cái lắc đầu của Vân Lam:
- Hệ thống ghi hình không ghi lại được gì, bọn ta cũng chỉ có thể đưa ra suy đoán chứ không dám khẳng định chắc chắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi