Một câu đơn giản nhưng lại khiến Đường Lưu Vũ cười không nổi.
Nhìn vào con số ít ỏi còn sót lại trong tài khoản, hắn có cảm giác tuyệt vọng.
Nghèo khó có thể khiến người ta đánh mất chút liêm sĩ cuối cùng, ôm đùi tiểu phú bà cũng không có gì đáng hổ thẹn.
Nhưng Đường Lưu Vũ không cho phép mình sa đọa như vậy.
Hắn dùng giọng điệu của Tư Cẩn Ngôn để thương lượng:
- Lam tỷ, ngươi xem…
Vân Lam dứt khoát ngắt lời:
- Ta còn hai tháng nữa mới đến mười tám.
Ho khan vài tiếng, Đường Lưu Vũ biết hạ mình vô ích nên đành mặt dày nói:
- Vân Lam, ngươi xem…bữa ăn này tính sơ cũng hết sáu bảy mươi ngàn.
Ta…
Vân Lam lại ngắt lời:
- Không phải trong bữa hẹn đầu tiên người trả tiền đều là nam nhân sao?
Hẹn hò? Đường Lưu Vũ mặt ngu.
Hắn và Vân Lam đang bàn chuyện công việc, tại sao lại trở thành hẹn hò? Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì có vẻ đúng là như vậy.
Cùng đến trung tâm mua sắm, cùng ngồi xe ngắm thành phố rồi cùng dùng bữa, nói chỉ là công việc thì đến Đường Lưu Vũ cũng không tin.
Tất nhiên hắn sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Vân Lam có ý với mình, nàng đơn giản chỉ muốn tìm người tháp tùng đi chơi.
Còn lại có lẽ đều học từ sách vở hay phim ảnh, từ câu nói “trễ hẹn là đặc quyền của nữ nhân” hay “Nam nhân phải trả tiền trong bữa hẹn đầu tiên”.
Thấy vẻ mặt khó khăn của Đường Lưu Vũ, Vân Lam tỏ vẻ không hiểu lắm:
- Không phải ngươi có hơn một triệu sao?
Là người trả lương cho Đường Lưu Vũ, Vân Lam đương nhiên biết hắn có bao nhiêu tiền.
Đường Lưu Vũ từ đầu đến cuối, trừ lúc đi giải cứu còn lại đều ở căn cứ, vốn không có cơ hội tiêu xài số tiền này.
- Ta…đã dùng hết.
- Hết?
Ngoài vài phụ kiện rẻ tiền, Vân Lam không thấy Đường Lưu Vũ mua thứ gì đến mức tiêu hết cả một triệu, có lẽ là còn giấu trong người.
Nàng đã lượn quanh hết trung tâm mua sắm, cũng nắm khá rõ vật giá nơi này.
Đúng là có vài món đồ nhỏ bé nhưng giá trị rất cao.
- Chẳng lẽ ngươi…
Đường Lưu Vũ dứt khoát lấy một chiếc hộp bằng gỗ mạ vàng từ trong người ra đẩy đến trước mặt Vân Lam:
- Tặng ngươi.
Vân Lam ngẩn ra, theo quán tính nhận lấy hộp gỗ:
- Tặng ta?
- Phải, đây là quà cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.
Ngoài mặt Đường Lưu Vũ rất thản nhiên, nội tâm lại đang rỉ máu.
Đây là một triệu, toàn bộ gia sản tích góp thời gian qua của hắn cứ như vậy bay đi chỉ trong vài câu nói.
Nhưng thứ này là đồ trang sức của nữ nhân, Đường Lưu Vũ không dùng được.
Bán lại sẽ bị khấu hao giá trị ba mươi phần trắm hắn càng không cam tâm.
Hiện tại tặng cho Vân Lam lấy lòng tiểu phú bà, xem như là một khoảng đầu tư để tương lai thu lại nhiều hơn.
Tự an ủi bản thân bằng lý do này, tâm trạng Đường Lưu Vũ đã cân bằng lại đôi chút.
Vân Lam mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay đính đầy đá quý, mỗi một viên đều được gia công rất tinh xảo để phản xạ ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt.
Nàng nhanh chóng đeo nó vào, lắc lắc vài cái tỏ vẻ hài lòng rồi vui vẻ quét thẻ tại máy tính tiền đặt sẵn trên bàn.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, lên xe rời đi.
Từ đầu đến cuối Vân Lam không nói thêm câu nào khiến Đường Lưu Vũ không biết nàng đang nghĩ gì.
Có điều nhìn bộ dạng vui vẻ của Vân Lam khi nhận quà thì tâm trạng hiện tại của nàng chắc chắn rất tốt.
Nghĩ đến đây, Đường Lưu Vũ càng đau lòng hơn.
Tiền mua được niềm vui cho kẻ này nhưng lại là nỗi buồn của kẻ khác.
Tư bản đi một vòng rồi sẽ lại trở về tay tư sản, chỉ có hắn nghèo vẫn hoàn nghèo.
Du thuyền của Vũ thiếu sau một buổi lang thang trên biển thì đã quay trở lại bến cảng cho những công tử tiểu thư phải về nhà, số còn lại sẽ tiếp tục vui chơi qua đêm.
Dựa vào chức năng định vị của bọ quan sát, hai người có thể thấy được Trần Lạc đang trên đường đến đây.
Trần Lạc đã đến, Đường Lưu Vũ và Vân Lam cũng lẻn lên tàu thành công.
Lúc này người lên xuống nhiều, lại chỉ toàn một đám công tử tiểu thư tính cảnh giác kém, độ khó so với đột nhập vào căn cứ quân sự thấp hơn nhiều.
Đường Lưu Vũ dùng mặt nạ giả dạng một vị công tử lên phòng của thuyền trưởng, trò chuyện vài câu rồi tỏ ý muốn học tay nghề lái tàu.
Đối phương khá kinh ngạc nhưng cũng không từ chối.
Đám công tử này thừa tiền thích làm trò vô vị, hắn cũng không tin đối phương kiên trì được bao lâu.
Tất nhiên Đường Lưu Vũ cũng không có hứng thú gì với nghề này.
Hắn chỉ muốn chọn một nơi trên cao, khi có biến liền tiện đường nhảy xuống đuổi theo Trần Lạc.
Hiện tại bọn hắn có thể lập tức giải cứu thanh mai trúc mã của Đường Lưu Vũ nhưng Vân Lam yêu cầu đợi.
Nàng muốn chờ xem Vũ thiếu sẽ gọi đến bao nhiêu người tham gia việc này.
Đến càng đông đủ xử lý càng gọn gàng, tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Vân Lam đột nhập vào tầng hầm nằm ngay kế khu vực giam giữ.
Nơi đây đặt toàn những thùng lạnh chứa thực phẩm tươi sống, bình thường sẽ chỉ có thủy thủ và đầu bếp trên thuyền đi vào nên tương đối an toàn.
Vũ thiếu cũng không lập tức hành động.
Hắn phải sắp xếp cho khách nhân trên thuyền cùng thuộc hạ để diễn một màn kịch.
Tuy không yêu cầu quá chi tiết tỉ mỉ nhưng ít nhất cũng phải lừa gạt được nữ nhân kia.
Trong thời gian chuẩn bị, Vũ thiếu cùng Trần Lạc đích thân bố trí người ở từng vị trí một, lập ra kịch bản tra tấn rồi giải cứu, cũng không quên chen vào vài chuyện xấu xa bọn hắn thường làm.
Đường Lưu Vũ tập trung nghe thuyền trưởng hướng dẫn nên không quá để ý.
Chỉ có Vân Lam chờ đợi nhàm chán nên mới mở thiết bị ra nghe thử.
Hai tên này khiến nàng cảm thấy rất chướng mắt.
Nhất là Vũ thiếu, từ đầu đến cuối chẳng có cái gì tốt đẹp.
Trần Lạc giao cho Đường Lưu Vũ, còn tên Vũ thiếu này sẽ do Vân Lam đảm nhận.
Không cần phải nghĩ, những kẻ bị Vân Lam chướng mắt trước nay đều có kết cục rất thê thảm.
Chuẩn bị xong đã là lúc nửa đêm, trên mũi thuyền chỉ còn lát đát chưa đến mười người đang chơi đùa uống rượu, còn lại đều đã mệt mỏi trở về phòng hưởng thụ một loại vận động khác.
Lúc này Vũ thiếu và Trần Lạc cũng đã chuẩn bị xong.
Bọn hắn để Trần Lạc chờ ở bên ngoài còn Vũ thiếu mang theo năm người mặc áo đen đi vào khoang thuyền chứa đồ đang giam giữ thanh mai trúc mã của Đường Lưu Vũ.
Lúc này nàng đang bị trói trên một cái ghế chuyên dùng cho việc thẩm vấn, bên cạnh còn có hai người mặc áo đen canh gác.
Có thể thấy Vũ thiếu rất xem trọng nữ nhân, nếu không cần gì phải canh giữ cẩn thận một người đã mất hết sức chống cự như vậy.
Nữ nhân cúi đầu, mái tóc dài rối loạn che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Bị trói một thời gian dài khiến cả cơ thể nàng đau nhức, khó khăn lắm mới tiến vào giấc ngủ thì đã bị một tên áo đen dùng chậu nước tạt tỉnh.
Vũ thiếu được một người áo đen kéo ghế đến trước mặt nữ nhân cho hắn ngồi xuống.
Hắn đánh giá bộ dạng hiện tại của nàng rồi lên tiếng cảm thán:
- Dung mạo không tệ.
Ngươi chỉ cần khai ra tung tích của tên Đường Lưu Vũ kia liền có thể theo ta tận hưởng vinh hoa phú quý, hà tất phải vì một tên tội phạm truy nã mà chịu khổ như vậy?.