DIỆT NHÂN



Một đồng tiền có thể làm khó anh hùng, còn Đường Lưu Vũ lại nợ đến mười triệu.

Hiện tại hắn hoài nghi sâu sắc rằng khi đó Vân Lam cố ý chuyển đến mười triệu khiến mình không thể trả trong thời gian ngắn, sau đó dùng nó để ràng buộc bản thân phục vụ vô điều kiện cho nàng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, việc càng nguy hiểm thì tiền công càng lớn.

Đường Lưu Vũ dứt khoát đáp lại:
- Việc này nguy hiểm đến mạng sống của ta, nhất định phải trừ nợ.
- Một triệu.
- Mạng sống của ta lẽ nào chỉ đáng giá một triệu? Tối thiểu ba triệu.
- Thành giao.
Vân Lam dứt khoát không kém, hệt như khi nàng thỏa thuận mức lương bốn mươi ngàn của hắn.

Đường Lưu Vũ có cảm giác mình đang bị lừa, khoản tiền rất lớn trong suy nghĩ của hắn đối với phú bà như nàng lại chẳng đáng là gì.

“Nên kêu giá năm triệu…”, tự trách bản thân chưa đủ tự tin để hô giá cao hơn, Đường Lưu Vũ thở dài một hơi rồi ngoan ngoãn bước vào trong buồng kính, nằm lên giường nhắm mắt thả lỏng cơ thể.
Tô Đồng tỏ ra hưng phấn, bắt đầu điều khiển các thiết bị hoạt động, thỉnh thoảng còn không quên nhắc nhở Đường Lưu Vũ thả lỏng thân thể.

Vân Lam đứng một bên quan sát, thái độ rất chăm chú.

Nhưng loại thí nghiệm này phải thực hiện thật chậm rãi, tránh làm ảnh hưởng đến não bộ của người tham dự nên tốn khá nhiều thời gian.

Chỉ riêng bước chuẩn bị đã kéo dài đến tận khuya, sau cùng Vân Lam cũng không đợi được nữa mà phải rời đi.

Sắp đến giờ bọn hắn rời khỏi Thủy Nguyên Tinh, nàng cùng Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn phải hỗ trợ Chu Bác kiểm tra lại căn cứ lần cuối.

Nhờ có thiết bị hỗ trợ, lúc này Đường Lưu Vũ lại tiếng vào giấc ngủ nhưng không gặp lại Đồ Tu hay không vực giao thoa kia.

Hắn được một giọng nói dẫn dắt, tự đi sâu tìm hiểu chính cơ thể của mình.

Ý thức của Đường Lưu Vũ đến được một vùng không gian rộng lớn bao la tưởng chừng không có điểm cuối.

Tại vị trí trung tâm là một tảng đá lớn màu đen thuần túy.

Bên trên bề mặt tảng đá có một vết nứt rất nhỏ.

Tiến lại gần hơn, Đường Lưu Vũ phát hiện vết nứt này không phải của tảng đá mà là lớp bỏ bọc bảo vệ bên ngoài của nó.

Lớp vỏ bọc này rất mỏng và ép sát, màu sắc cũng tương tự, nếu không lại gần nhìn cẩn thận sẽ không phát hiện ra được.
Nhưng phát hiện ra thì thế nào? Đường Lưu Vũ chẳng hiểu gì? Đây là thứ tồn tại trong cơ thể hắn hay năng lực được thực thể hóa thông qua trí tưởng tượng của não bộ? Có lẽ là cái sau.

Nếu trong cơ thể tồn tại một không gian vô hạn và một viên đá màu đen thì cũng quá kỳ lạ rồi.

Đường Lưu Vũ tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Thế nhưng ý thức của hắn cứ đi mãi đi mãi mà chẳng gặp được thứ gì.

Không gian này thật sự không có điểm cuối.

Đường Lưu Vũ có thể rời khỏi chỉ bằng một ý niệm nhưng muốn đi hết nó là chuyện không thể nào.

Hắn cứ đi mãi, đến khi cảm thán muốn rời khỏi thì chợt nghe được một âm thanh khác vang lên.

Âm thanh này đương nhiên không đến từ Tô Đồng thông qua thiết bị kết nối sóng não mà có cảm giác quen thuộc hơn, theo sau đó là một thân ảnh giống hệt như hắn hiện ra giữa vùng không gian này:
- Ngươi đang tìm kiếm thứ gì?

Cùng lúc này, căn cứ đã chuyển đổi hình dạng thành một chuyến phi thuyền không gian khổng lồ bay khỏi Thủy Nguyên Tinh.

Mọi thứ đều rất thuận lợi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên bọn hắn làm chuyện này.

Đứng ở đầu phi thuyền, ba người thông qua màn chắn bằng một loại kính đặc biệt nhìn ra vùng không gian mênh mông vô tận, Cố Dạ cất giọng cảm thán:
- Lần này mỗi người chúng ta đều có được những thu hoạch to lớn, nhưng cũng đồng thời nhận ra bản thân còn yếu đến mức nào.

Đây chỉ là một quốc gia loại yếu nhất, đợi đến những quốc gia có công nghệ không thua kém, gặp những tên Thức Tỉnh Giả còn mạnh hơn, đó mới là thử thách thật sự.
Cố Dạ đang nhắc đến Mạch Thượng.

Hắn không quên mình từng bị tên Thức Tỉnh Giả cấp độ năm kia ngược đãi phải bỏ chạy gian nan như thế nào.

Nhưng cũng nhờ vậy mà tất cả ý thức được mình còn rất yếu, nỗ lực tập luyện để rồi tiến hóa thành công, cũng xem như nhân họa đắc phúc.
Vào những lúc như thế này, Tư Cẩn Ngôn sẽ không bắt bẻ Cố Dạ hay tìm cách đánh mặt mà tỏ ra đồng cảm:

- Phải, chúng ta vẫn còn quá yếu.

Nhưng đây chỉ mới là mở đầu, nhất định không thể khiến nghĩa phụ thất vọng.

Hai người nhìn nhau rồi hướng ánh mắt về phía không gian tối tăm đằng xa, vẻ mặt bừng sáng, cảm giác như nơi đó còn vô số thứ mới mẻ đang đợi bọn hắn chinh phục.

Cuối cùng Vân Lam cũng không nhịn được nữa, nàng lạnh nhạt xen vào phá tan mạch cảm xúc:
- Bớt diễn lại, tập luyện nhiều hơn đi.
Hai người méo mặt, Tư Cẩn Ngôn quay lại cười khổ:
- Lam tỷ, ta và Cố Dạ vừa mới tiến hóa thành công, ngươi không thể để bọn ta tận hưởng cảm giác này thêm một chút sao?
- Tiến hóa hai lần rất lợi hại sao?
- Không lợi hại, nhưng ngươi cũng chỉ là…
Tư Cẩn Ngôn nói đến đây liền im bặt.

Hắn nhạy cảm hơn Cố Dạ rất nhiều, mơ hồ nhìn ra điều gì đó.

Không cần ai cho phép, Tư Cẩn Ngôn lập tức sử dụng năng lực phân tích phối hợp với các thiết bị trên người để kiểm tra Vân Lam.

Không may cho hắn, hành động này vừa bắt đầu đã bị phát hiện, đáp lại chính là một cánh tay người máy lớn xuất hiện giữa không gian đè Tư Cẩn Ngôn nằm bẹp trên mặt đất.

Vân Lam hờ hững nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Tư Cẩn Ngôn gian nan ngẩn đầu lên, dùng giọng trách móc:
- Lam tỷ, ngươi chơi xấu.
Cố Dạ đứng ở một bên cũng đã hiểu ra.

Hắn không nhanh nhạy như Tư Cẩn Ngôn nhưng cũng không ngốc, nếu lúc này còn không biết Vân Lam đã tiến hóa xong lần thứ ba thì…Nhưng bằng cách nào? Lẽ nào là trong thời gian hơn một tháng qua…
Vân Lam sở hữu năng lực đặc biệt, cách tiến hóa cũng đặc biệt không kém.

Ngoài nghĩa phụ ra, đến Chu Bác cũng không biết nàng tiến hóa thế nào, thời gian bao lâu.


Đây là lý do mỗi lần tiến hóa Vân Lam đều sẽ bí mật thực hiện một mình, không cần ai hỗ trợ.

Cũng như lần tiến hóa thứ hai, Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn đều không biết cho đến khi tự nàng thừa nhận.

Uổng cho bọn hắn còn giả vờ cảm thán để khoe khoang với Vân Lam, bị đánh mặt trong vô hình đúng là rất khó chịu…
Vân Lam cũng không giải thích gì thêm, tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Cố gắng nhiều hơn.

Đừng để Đường Lưu Vũ bỏ lại phía sau.
Dù không muốn thừa nhận, Đường Lưu Vũ thật sự đã ở một đẳng cấp khác biệt so với ba người.

Chỉ riêng việc hắn dễ dàng đánh bại Mạch Thượng đã chứng minh điều này.

Đây đơn giản là do thiên phú của hắn tốt hơn, nhưng không phải không thể thay đổi được.

Cả ba đều có không gian trưởng thành rất lớn, tiếp tục tiến lên thì ai mạnh ai yếu vẫn chưa nói trước được.

Xưa nay vẫn có những vị thiên tài nỗ lực ban đầu chỉ sở hữu năng lực tầm thường nhưng không ngừng phấn đấu để mạnh hơn, sau cùng vượt qua cả những thiên tài trời sinh vừa thức tỉnh đã sở hữu năng lực cấp S kia.

Hiếm nhưng không phải không có, và những kẻ sở hữu năng lực mà không cần thức tỉnh như bọn hắn còn hiếm hơn.

Đã có điểm xuất phát hơn người, chỉ cần nỗ lực nhất định có thể tiến rất xa.

Việc Đường Lưu Vũ đang dẫn đầu chỉ là tạm thời, tương lai vẫn còn rất dài….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi