DIỆT NHÂN



Trên đường đến đại sảnh cung điện, nơi đang diễn ra bữa tiệc, Đường Lưu Vũ gặp được khá nhiều quý tộc.

Đa phần bọn hắn không nhận ra Đường Lưu Vũ mà chỉ biết Cao Cần.

Thấy Đường Lưu Vũ sánh vai với vị đại tướng này nên mặc định hắn cũng là kẻ có địa vị nên hành lễ chào hỏi.

Mỗi lần như vậy Đường Lưu Vũ đều phải chào hỏi theo đúng lễ nghi cơ bản, thật sự là rất phiền phức.
- Bọn hắn không biết ta chỉ là một tên cận vệ nhỏ nhoi sao?
Cao Cần lắc đầu:
- Chỉ những người chú ý đến cửu công chúa mới biết nàng vừa chọn một kẻ ngoại quốc làm cận vệ.

Cửu công chúa được quốc vương ưa thích nhất nhưng không tham gia tranh giành quyền lực, không có nhiều người chú ý đến nàng, càng không cần phí sức đi tìm hiểu về ngươi.
Đường Lưu Vũ khá hài lòng, ít được chú ý là chuyện tốt.

Về sau chỉ cần tránh xa vị lão tướng quân này ra một chút thì hắn sẽ trở thành người vô hình, sống cuộc đời bình an mỗi tháng cầm đủ mười ngàn tiền lương là được rồi.
- Ta còn một vấn đề cuối cùng, tại sao Vương…cửu công chúa luôn đeo khăn che mặt như vậy? Kể cả lúc tập luyện kiếm thuật nàng cũng chỉ đổi thành một chiếc mặt nạ điện tử, không cảm thấy nóng sao?
- Đây là một cách để quốc vương bảo vệ cửu công chúa, kẻ như ngươi hỏi nhiều làm gì? Có ý với nàng? Ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ đi, thường dân đừng mơ hái sao trời.

Nếu ngươi trở thành hiệp sĩ với tước vị thì vẫn có chút khả năng.
Đường Lưu Vũ tỏ vẻ khinh thường ra mặt:
- Ngươi nghĩ nhiều, ta còn chưa biết dung mạo của nàng trông như thế nào.


Xinh đẹp thì đã sao? Cũng không phải là chưa từng gặp qua.
Nói đến câu này, Đường Lưu Vũ chợt nhớ đến Vân Lam.

Hắn cảm thấy dù Vương Nhã có xinh đẹp cũng không thể nào sánh được với Vân Lam.

Hơn nữa hắn thích kiểu tính cách trầm ổn như Vân Lam hơn.

Nàng lại là tiểu phú bà, ôm được bắp đùi cả đời nhàn nhã lại tránh được phiền phức tranh đấu vương quyền.

So về mặt nào cũng thấy Vương Nhã không bằng được.
Trước cửa đại sảnh có hai người mặc áo đen, đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt làm nhiệm vụ canh gác, kiểm tra khách nhân ra vào.

Xung quanh còn bố trí rất nhiều quân lính làm nhiệm vụ ngầm đang ẩn thân vào các vị trí khác nhau.

Bữa tiệc hôm nay tập trung gần như toàn bộ quý tộc từ Nam Tước trở lên tại thủ đô, an ninh cũng được đẩy đến mức cao nhất.

Người ra vào sẽ bị kiểm tra kỹ càng để đảm bảo không mang vũ khí hay vật dụng công nghệ cao vào bữa tiệc.
Cao Cần còn dễ nói, gương mặt của hắn chính là vương bài.

Hai tên lính canh ở cửa vừa nhìn thấy liền chủ động cúi đầu chào, đứng tách ra cho hắn đi vào.

Đường Lưu Vũ thì khác, hắn bị giữ lại để đưa đến một góc kiểm tra rất kỹ càng.

Đặc biệt là bộ chiến giáp được chuyển sang hình dạng lễ phục màu đen mà Vương Nhã vừa đưa cho.

Mất gần mười phút, xác định Đường Lưu Vũ không giấu giếm vũ khí hay thiết bị đặc biệt nào trên chiến giáp mới cho phép đi vào.
Vương Nhã đã đợi sẵn ở cửa, thấy Đường Lưu Vũ đi qua liền ngoắc ngón tay, ý bảo hắn theo sát phía sau mình.

Đường Lưu Vũ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mỗi vị quý tộc đều mang theo một tên cận vệ đi sau lưng, giữ khoảng cách phù hợp nhưng vẫn đủ để can thiệp kịp thời khi có biến cố xảy ra.
Đường Lưu Vũ đi theo phía sau Vương Nhã, nhờ đó tránh được không ít màn chào hỏi phiền phức.

Dù sao những quý tộc kia khi biết Đường Lưu Vũ chỉ là cận vệ thì liền xem hắn như mây bay, liếc nhìn một cái còn ngại phiền.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí yên bình, tiếng nhạc du dương dịu nhẹ.

Quốc vương và tam công tước ngồi trên gác nhìn xuống những quý tộc bên dưới, lần lượt đứng lên đọc một bài phát biểu ngắn, đại ý là hợp tác hòa bình thịnh vượng.

Sau bài phát biểu, mọi người nhanh chóng bước lên sân khấu khá lớn ở trung tâm để khiêu vũ.

Vương Nhã nhận được lời mời từ Trần Kỳ, đưa tay cho hắn dắt lên.


Đường Lưu Vũ hiểu ý nên không tiếp tục theo sát phía sau, dựa lưng vào tường đưa mắt quan sát tứ phía như một tên vận vệ chuyên nghiệp.
Tiếng nhạc êm dịu chuyển qua những nốt nhanh và cao trào, động tác của những cặp đôi trên sân khấu cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Ngay khi Đường Lưu Vũ cảm thấy hơi hoa mắt trước các động tác vũ đạo có độ khó cao này, một tên cận vệ khác không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh hắn:
- Ngươi chính là cận vệ mới của cửu công chúa?
Đường Lưu Vũ quay đầu lại nhìn, đập vào mắt hắn là một nam nhân trung niên râu tóc gọn gàng, trên má có một vết sẹo mờ.

Hắn nhận ra đây chính là cận vệ của Trần Kỳ, tên công tử quý tộc kia có lời nào muốn chuyển đến mình sao?
- Ngươi là cận vệ của Trần Kỳ?
Nam nhân trung niên gật đầu:
- Nếu đã biết nhau thì chúng ta cũng không cần giải thích lại nữa.

Công tử của ta muốn ngươi tiết lộ tin tức về hành tung của cửu công chúa mọi lúc mọi nơi, giá cả có thể thương lượng.
Đường Lưu Vũ khẽ giật mình.

Theo như Cao Cần, Trần Kỳ và Vương Nhã có khả năng rất cao sẽ kết hôn trong tương lai, vậy tên kia cần gì phải theo dõi nàng? Lẽ nào Vương Nhã đang âm thầm ngoại tình với ai khác và Trần Kỳ đã phát hiện ra điều gì đó đáng nghi? Tuổi thơ Đường Lưu Vũ có chút bất hạnh, chỉ được tiếp xúc với một ít bộ phim ngôn tình cẩu huyết, cho nên tư duy của hắn cũng chỉ nghĩ được đến đây mà thôi.
Về lý thì Đường Lưu Vũ không nên nhận lời.

Hắn có đạo đức nghề nghiệp, một tên cận vệ đương nhiên không thể tiết lộ thông tin của thân chủ.

Nhưng về tình thì Vương Nhã đã làm sai, không nên phản bội người bạn từ thuở nhỏ chỉ vì đam mê nhất thời.

Đặt lên bàn cân, Đường Lưu Vũ là kẻ xem trọng tình cảm hơn nên quyết định giúp đỡ Trần Kỳ một phen, tuyệt đối không phải là vì món tiền kia.
- Cái này…ngươi xem…
Đường Lưu Vũ vừa nói vừa để ngón trỏ và ngón cái xoa xoa vào nhau, thủ thế như đang ám chỉ điều gì đó.

Nam nhân trung niên lập tức hiểu ý, thấp giọng nói:
- Chúng ta không phải thương nhân nên không cần trả giá.


Ngươi đã thoái mái tiếp nhận, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết mức giá tối đa mà công tử đưa ra là một triệu cho một lần báo tin.

Nếu thỏa thuận, ta sẽ lập tức chuyển trước năm triệu, sau khi dùng hết sẽ tiếp tục chuyển thêm.
- Có thể.
Đường Lưu Vũ đồng ý rất dứt khoát, tựa như sợ nam nhân sẽ đổi ý.

Nói đùa, lương cứng của hắn chỉ có mười ngàn, không biết đến năm tháng nào mới đủ để sửa chữa đồng hồ và chiến giáp.

Có kẻ tốt bụng tặng cho năm triệu, chỉ có đồ ngốc mới không nhận.

Đường Lưu Vũ cũng không cảm thấy mình đang phản bội Vương Nhã, là nàng làm ra chuyện sai trái trước.

Trần Kỳ lại là đối tượng thành thân của cửu công chúa nên hẳn là sẽ không làm hại nàng.
Thỏa thuận nhanh gọn và đơn giản, nam nhân rút điện thoại ra quét mã chuyển tiền trong vài giây.

Nhìn một dãy gồm bảy chữ số bắt đầu bằng năm trong tài khoản, Đường Lưu Vũ chợt cảm thấy tâm tình tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Một vị lão sư từng đến cô nhi viện giảng dạy từng nói: “Công việc hành chính chỉ được ở tính ổn định, muốn đột phá nhất định phải làm thêm nghề tay trái”.

Hiện tại ngẫm lại, lời nói của người từng trải quả nhiên có đạo lý..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi