Quay lại cửa hàng sau hơn một tuần, tâm thế của Đường Lưu Vũ đã khác hẳn.
Hiện tại hắn là người có tiền, không cần nhìn bảng giá mà tim đập chân run nữa.
Chính Đường Lưu Vũ cũng không ngờ một câu nói dối gỡ gạc mặt mũi trước lúc rời đi của mình nay lại trở thành sự thật.
Nhân viên cửa hàng, nhất là lão kỹ sư thì không quá bất ngờ.
Đường Lưu Vũ có thể sở hữu những thứ giá trị như vậy nhất định không thiếu tiền, cho nên khi nhìn thấy hắn tất cả vẫn tiếp đãi nhiệt tình như trước.
Có điều lần này mọi thứ diễn ra cũng không hoàn toàn suôn sẻ.
Theo như lời của lão kỹ sư, hiện tại có hai đế quốc lớn đang xảy ra mâu thuẫn.
Ở cấp độ của bọn hắn rất khó xảy ra chiến tranh vũ trang, nếu không sẽ tàn phá cả nhân tộc.
Thay vào đó, một cuộc chiến tranh lạnh diễn ra, hai đế quốc liên tục ban bố các lệnh trừng phạt, áp thuế nặng hơn, cản trở giao thương.
Kết quả là giá hàng hóa tăng vọt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả các quốc gia nhỏ hơn.
Đường Lưu Vũ rất dở về kinh tế hay chính trị, nói khó nghe hơn chính là một chữ bẻ đôi cũng không hiểu.
Hắn chỉ nghe lão kỹ sư nói là vì những nguyên nhân trên, nhưng mặt hàng mà bọn hắn muốn mua sẽ bị đẩy giá lên cao, đồng thời thời gian vận chuyển cũng sẽ kéo dài hơn do chính sách giao thương bị thắt chặt.
Dù sao chiến giáp và đồng hồ của Đường Lưu Vũ đều là mặt hàng công nghệ cao, cần phải đặt nguyên liệu và thiết bị sửa chữa tại các quốc gia lớn hoặc đế quốc mới được.
Trả giá qua lại, cuối cùng Đường Lưu Vũ cũng không địch lại “tài năng buôn bán” của các nữ tiếp viên.
Chi phí sửa chữa bị đội lên hẳn bốn triệu, đổi lại hắn sẽ liên tục nhận được thông báo về tình hình đơn hàng cũng như tiến độ sửa chữa.
Còn sót lại một triệu, Đường Lưu Vũ dứt khoát đặt luôn một ít phi tiêu năng lượng loại cao cấp.
Loại phi tiêu này được năng lượng cường hóa trở nên vô cùng sắc bén, có thể đâm xuyên cả thân thể của Thức Tỉnh Giả cấp cao, cộng thêm chức năng tự bạo theo sự điều khiển của người sử dụng nên rất lợi hại.
Thứ này nằm trong danh mục vũ khí được phép chế tạo và sử dụng của đế quốc kia áp đặt lên Tô Vân Quốc.
Có điều do công nghệ vũ khí bị hạn chế, những vũ khí tầm xa lợi hại như thế này chỉ được sản suất với số lượng khá ít cho quốc vương và các vị công tước.
Người ngoài muốn đặt mua vẫn được nhưng giá thành khá đắt đỏ, một triệu của Đường Lưu Vũ chỉ vỏn vẹn mua được mười cái, tương đương với mỗi phi tiêu sẽ có giá một trăm ngàn.
Một cái ném bằng mười tháng lương, chỉ nhìn bảng giá thôi cũng đủ khiến trái tim Đường Lưu Vũ nguội lạnh hơn phân nửa.
Có điều mục đích lần này của hắn là tiêu hết tiền để xóa bỏ mặc cảm tội lỗi, sau cùng vẫn cắn răng đặt mua.
Phi tiêu được đưa đến, đính sẵn trên một cái thắt lưng hai lớp sang trọng có đính bảo thạch.
Loại thắt lưng này rất tiện dụng, có thể giấu phi tiêu vào giữa hai lớp, đeo lên người như phụ kiện mà không bị ai phát hiện.
Đeo nó lên hông, Đường Lưu Vũ ra về với một đống hóa đơn và gương mặt cười tươi như hoa của các nữ tiếp viên.
Đứng bên ngoài cửa hàng, hắn ngây ra mất một lúc rồi dùng tay tự vỗ đầu mình:
- Ta vẫn còn quá ngây thơ…
Quét mã tích hợp chương trình theo dõi trên điện thoại xong, Đường Lưu Vũ liền tiện tay phi tan hết đống hóa đơn rồi bắt xe trở về cung điện.
Vào buổi chiều, hắn lại đến phòng huấn luyện thì nhận được thông báo của Cao Cần:
- Chiều nay không cần tập kiếm, các ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Cao Cần để lại một câu không đầu không đuôi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng huấn luyện, để lại Đường Lưu Vũ vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết gì.
Hắn quay sang hỏi Vương Nhã:
- Ngày mai chúng ta sẽ làm gì?
Vương Nhã chậm rãi giải thích:
- Cao tướng quân vừa nhận được mệnh lệnh từ phụ hoàng đi giải quyết tổ chức phản quân ở phía bắc, vị trí tiếp giáp giữa thủ đô và lãnh địa của tam công tước.
Tổ chức kia chỉ vừa mới hình thành một thời gian ngắn nên còn khá yếu, hắn muốn nhân cơ hội này cho chúng ta luyện tập thực chiến.
Kiếm thuật thật sự chỉ có thể hình thành qua vô số trận chiến, đây là kinh nghiệm mà Cao tướng quân đúc kết ra được.
- A.
Đường Lưu Vũ hờ hững đáp lại, không bày tỏ thái độ hay ý kiến gì khác.
Hắn tự biết vấn đề của bản thân không nằm ở kinh nghiệm thực chiến nhưng cũng không tiện giải thích.
Có điều ở lâu trong cung điện cũng có chút bức bối, đi ra ngoài tham quan một chuyến cũng không tệ lắm.
Đường Lưu Vũ suy nghĩ rất đơn giản.
Từ khi biết bản thân có năng lực phòng ngự siêu việt, hắn hầu như đã không còn lo đến việc mình có thể gặp phải nguy hiểm nữa.
Khi Đường Lưu Vũ đang định trở về phòng, Vương Nhã chợt lên tiếng:
- Cùng ta đến vương cung.
Đường Lưu Vũ tỏ vẻ nghi hoặc:
- Lại đến vương cung?
- Đây là lần thực chiến đầu tiên của ta, phụ hoàng có phần không yên tâm nên muốn ta lựa chọn vài vũ khí tốt một chút.
Ngươi cũng vậy, tổ chức phản quân lần này tuy yếu nhưng đều là kẻ hung tàn, cũng không thể chỉ sử dụng kiếm đấu tập đối phó với bọn hắn.
- Ta cũng được tùy ý lựa chọn vũ khí?
Vương Nhã trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi nghĩ nhiều.
Ngươi chỉ được chọn một thanh kiếm, hơn nữa còn có hạn chế.
Vốn dĩ kiếm của cận vệ đều là được quân đội cấp cho, để ngươi cũng ta vào kho quân dụng chọn cùng đã là rất tốt rồi.
Đường Lưu Vũ cũng không thất vọng, khẽ gật đầu đáp:
- Ừm, rất tốt.
Đến được vương cung, tiếp đón hai người là một quân nhân ăn mặc nghiêm chỉnh, dáng người cao lớn vững trãi, lưng đeo trọng kiếm.
Hắn cúi chào Vương Nhã theo phong cách quân nhân rồi liếc mắt nhìn Đường Lưu Vũ một cái, hừ khẽ rồi nói:
- Công chúa, ngươi muốn để hắn vào kho quân dụng tầng hai?
Vương Nhã nhàn nhạt đáp:
- Không liên quan đến ngươi.
Quân nhân cao lớn thở dài, lấy ra một chiếc chìa khóa cắm vào cánh cửa lớn phía sau, kết hợp thêm cả quét mắt và vân tay để mở cánh cửa này ra.
Dùng cả khóa công nghệ và vật lý, bảo mật xem như khá tốt.
Tiếc là trình độ vẫn chưa đạt đến mức tích hợp cả sóng điện não vào trong.
Tầng một có khá nhiều vũ khí đẹp mắt nhưng lại không được Vương Nhã đánh giá cao.
Nàng cứ đi thẳng một đường đến cánh cửa dẫn vào tầng hầm thứ hai.
Dưới tầng hầm này, số lượng vũ khí ít hơn nhưng chủng loại lại đa dạng hơn.
Đường Lưu Vũ có thể thấy được cả những chiếc phi tiêu giống hệt thứ mình vừa mua buổi sáng.
Xem ra thứ này được liệt vào nhóm vũ khí cấp hai, khó trách lại đắt như vậy.
Vương Nhã tùy ý lựa chọn còn Đường Lưu Vũ lại bị quân nhân dẫn đến một góc trong căn hầm, chỉ tay vào đám kiếm đặt trên kệ trước mặt:
- Ngươi chỉ có thể chọn một trong những thanh kiếm nằm trên chiếc kệ này.
Cảm thấy giọng điệu của vị quân nhân này có phần bất mãn, Đường Lưu Vũ khó hiểu hỏi:
- Ngươi có gì không vừa ý với ta sao?
- Hừ.
Quân nhân hừ một tiếng rồi xoay người đi về phía Vương Nhã, mặc kệ câu hỏi Đường Lưu Vũ.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, bất mãn thì bất mãn, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến túi tiền của mình.
Đưa mắt nhìn những thanh kiếm đẹp mắt xếp dài trên kệ, Đường Lưu Vũ lập tức chú ý thanh kiếm màu đen nằm ở nơi nơi khó nhìn thấy nhất..