DIỆT NHÂN



Thanh kiếm này nhìn qua rất bình thường, có chăng là mang lại cảm giác to nặng hơn những thanh khác.

Phần thân cũng không có phần hiện năng lượng lưu chuyển, tất nhiên vẫn có khả năng là loại vũ khí ẩn đi hiệu ứng nhằm che mắt đối thủ.

Đường Lưu Vũ không phát hiện ra điểm gì đặc biệt trên thanh kiếm này.

Thậm chí nếu xét về vẻ ngoài, có rất nhiều thanh vượt trội hơn nó.

Nhưng theo kinh nghiệm mà hắn thu thập được từ tiểu thuyết, những thứ bị cho là tầm thường, vứt trong góc không ai để ý thì có khả năng là bảo vật.

Dù sao vũ khí ưa thích của Đường Lưu Vũ vẫn là song đao Hồng Nhật và Lam Nhật, dùng kiếm cũng chỉ là tạm thời, chọn sai liền thôi, không có gì đáng tiếc.
Nghĩ như vậy, hắn dứt khoát chọn lấy thanh trường kiếm màu đen chẳng có gì nổi bật kia, đi đến bên cạnh quân nhân và Vương Nhã vẫn đang mải mê chọn đồ.

Nghe tiếng động, hai người theo quán tính quay sang nhìn, ánh mắt lập tức tập trung trên thanh kiếm mà Đường Lưu Vũ đang cầm.

Quân nhân nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi:
- Ngươi xác định chọn thứ này?
- Không được sao?
- Không phải không được, chỉ là…
Vương Nhã ngắt lời:
- Để hắn sử dụng nó đi.
Nhìn biểu cảm của hai người, Đường Lưu Vũ biết mình đã đúng.

Thanh kiếm này quả nhiên có gì đó đặc biệt, nếu không một công chúa như Vương Nhã cần gì phải ghi nhớ nó.

- Thanh kiếm này có gì đặc biệt sao?
Quân nhân không đáp lời, lấy một quyển sổ ra ghi chép thông tin rồi đưa cho Đường Lưu Vũ đóng dấu xác nhận.

Hoàn thành chuyện này, hắn mới thản nhiên nói:
- Đây là phiên bản thất bại của Thần Phạt.
- Phiên bản thất bại?
- Phải.

Khi đó chiến tranh vừa kết thúc nhưng các thế lực vẫn còn phân tán.

Bọn ta cần một thứ vũ khí mạnh mẽ để thống nhất đất nước, trừng phạt những kẻ chống đối.

Lệnh cấm từ đế quốc phía trên đã ban xuống, các loại vũ khí công nghệ cao bị tước đoạt và không được phép chế tạo trong ngàn năm.

Trong hoàn cảnh đó, Thần Phạt được tạo ra.

Nó vốn là thanh kiếm dành cho bậc đế vương, nhưng sau này được truyền lại cho đệ nhất hiệp sĩ, người chịu trách nhiệm bảo vệ quốc vương.
- Tiếc rằng khi đó chúng ta chưa có nhiều nghiên cứu về loại hình vũ khí này, kết quả phải trải qua rất nhiều lần thử nghiệm thất bại.

Thanh kiếm này vốn được cho là sẽ thành công, dung nhập rất nhiều kim loại quý hiếm bậc nhất, sau cùng vẫn thất bại ở bước cuối.

Có thể nói giá trị nguyên liệu của thanh kiếm này còn cao hơn cả Thần Phạt hiện tại.

Nó có độ cứng cao hơn Thần Phạt nhưng không cái nào chứa đựng và lưu chuyển, không thể phát huy sức mạnh thật sự của một kiếm sĩ.

Dù vậy, chỉ dựa vào độ cứng, thanh kiếm này vẫn được xếp vào vũ khí cấp hai.

Nhưng nhiều năm qua vẫn chẳng có ai muốn chọn một thanh kiếm không thể tăng cường sức mạnh cho chủ sở hữu bằng năng lượng như nó.
Đường Lưu Vũ gật gù:
- Cũng tức là thanh kiếm này không giúp ta mạnh lên, thậm chí còn yếu hơn kiếm đấu tập.

Bù lại dù ta có sử dụng thế nào nó cũng sẽ không bị hủy.
- Nếu ngươi ném nó vào một mặt trời nào đó thì có thể.
- Ừm, cũng không tệ lắm.
Vương Nhã hiếu kỳ hỏi:
- Cái gì không tệ?
- Không mạnh nhưng rất đặc biệt, ta thích những thứ đặc biệt.
- Ngu ngốc.
Nàng bĩu môi “tặng” cho Đường Lưu Vũ hai chữ rồi tiếp tục quay lại lựa chọn vũ khí cho mình.

Đường Lưu Vũ cũng nhanh chóng chọn xong một chiếc bao bằng da công nghiệp với độ bền cao, kích thước phù hợp cho thanh kiếm mới của mình.

Hắn dùng chương trình thay đổi một chút hình dạng chiến giáp, sau lưng xuất hiện thêm một chỗ để đeo trường kiếm mà không bị vướng víu khi cử động.
Xong phần của mình, Đường Lưu Vũ tiếp tục tháp tùng Vương Nhã lựa chọn vũ khí.


Vì không được dùng thử, trước mỗi loại vũ khí Vương Nhã đều dừng lại rất lâu để đọc giới thiệu và thông số kỹ thuật, sau đó cầm lên vung vung vài cái để thử độ thuận tay.

Nàng làm như vậy với tất cả vũ khí tại tầng hầm thứ hai, kết quả là đến hơn chín giờ tối mới kết thúc.

Số lượng vũ khí mà Vương Nhã chọn quá nhiều, được chất thành một xe riêng hẹn sẽ chở đến vào sáng ngày hôm sau.
Trở về cung điện, Đường Lưu Vũ đến thẳng phòng tập chung để làm quen với thanh kiếm mới.

Tại đây hắn có gặp qua nhóm mười tên hộ vệ kia.

Lần này đối phương đều chủ động tránh né, không có ai tiến lên thách đấu Đường Lưu Vũ.

Bọn hắn đều biết tên này rất lợi hại lại được cửu công chúa đặc biệt ưu ái, dù thắng dù bại thì người thiệt vẫn sẽ là mình.

Đã có kẻ đi trước, không ai ngu ngốc đến mới bước vào vết xe đổ kia.
Đường Lưu Vũ dùng trường kiếm luyện tập cho đến tận sáng ngày hôm sau, liên tục diễn luyện lại tất cả các kiếm chiêu mà Cao Cần đã dạy, bao gồm cả chiêu mà lão nhân kia không dạy nhưng hắn học mót được từ trong trận đấu trước đó.

Càng sử dụng Đường Lưu Vũ lại càng cảm thấy thanh kiếm này thích hợp với mình.

Hắn vẫn chưa học được cách phóng năng lượng từ thân và kiếm, còn cường hóa đòn công kích thì có thể dùng sức mạnh và tốc độ của bản thân để bù đắp.

Cứng rắn là tốt, Đường Lưu Vũ chỉ cần bấy nhiêu mà thôi.
Vì là sản phẩm thất bại nên thanh kiếm này không có tên.

Đường Lưu Vũ vừa luyện tập vừa suy nghĩ, sau đó đặt tên cho nó là Hắc Thần.

Thế giới này tôn sùng thần linh nhiều hơn là tiên thánh, danh tự nào gắn thêm một chữ thần đều sẽ cảm thấy rất bá đạo.

Thanh kiếm này lại có màu đen, ghép lại chính là Hắc Thần, nghe có vẻ cũng không tệ lắm.
Tập luyện đến sáng nhưng Đường Lưu Vũ không có dấu hiệu mệt mỏi, trên người cũng không có bụi bẩn hay mồ hôi do công năng tự làm sạch của chiến giáp.


Hắn nhận được tin nhắn của Vương Nhã liền bỏ Hắc Thần vào bao rồi đeo lên lưng, cứ như vậy đi thẳng về phía cửa cung điện.

Đường Lưu Vũ không có thứ gì cần chuẩn bị, vật phẩm có giá trị nhất của hắn là kiếm, chiến giáp, điện thoại và thắt lưng thì luôn được mang trên người, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Lúc này trước cửa cung điện đã tập trung hơn mười cỗ xe.

Các vũ khí mà Vương Nhã đã chọn cũng như vật dụng của nàng đã chiếm đến ba chiếc.

Bảy chiếc còn lại là quân nhu yếu phẩm cũng như một ít quân lính tinh nhuệ mà Cao Cần đích thân tuyển chọn.

Đây chỉ là một tổ chức mới thành lập chưa đâu, không cần vận dụng đến đại quân nên Cao Cần mới chọn ra một nhóm tin nhuệ để hạn chế thương vong.

Sau màn chào hỏi làm quen theo lễ nghi cơ bản, đến đúng giờ tất cả đồng loạt lên xe, khởi hành về phía lãnh địa của tam công tước.
Cao Cần ngồi chung xe với những quân lính tinh nhuệ kia để căn dặn điều gì đó nên chỉ có Vương Nhã và Đường Lưu Vũ trong một chiếc xe riêng.

Xe vừa khởi hành được vài phút, nàng đã lên tiếng chất vấn:
- Tối qua ngươi không làm tròn nhiệm vụ.
Đường Lưu Vũ khẽ giật mình.

Hắn chỉ mải mê làm quen với vũ khí mới, đúng là đã quên mất nhiệm vụ mỗi đêm phải túc trực bên cạnh Vương Nhã.

Nhận tiền để thông báo vị trí của nàng cho Trần Kỳ thì cũng thôi, hiện tại còn làm sai thỏa thuận, Đường Lưu Vũ cảm thấy đạo đức nghề nghiệp của mình đang dần đi xuống.

Hắn nhất định phải chấn chỉnh lại, nếu không về sau đừng mong có phú hào thuê làm nữa.
- Là lỗi của ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi