ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 51.

Hôm sau lúc thức dậy, Trình Uyên cảm thấy mình như vừa bỏ lỡ mấy trăm triệu vậy, vì thế mà hối hận không thôi.

Vịnh Ánh Trăng là một tiểu khu rất lớn, dù thế lái xe từ nhà mẹ vợ về nhà anh nhiều nhất cũng chỉ mất mấy phút, nhưng trong mấy phút đó, anh lại có thể vì say rượu mà ngủ mắt.

Lúc mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn âm u của Bạch An Tương.

“Ha hả, chào buổi sáng!” Anh chào hỏi cô.

Bạch An Tương trừng anh không nói một lời.

Trong lòng Trình Uyên hơi sợ hãi, lại cười ha hả: “Hôm qua… uống hơi nhiều” “Bớt nói nhảm đi” Bạch An Tương đột nhiên lạnh lùng nói: “Nói đi, tiền là từ đâu ra? Đừng nói với em là tiền lương của anh” Nghe Bạch An Tương khởi binh vấn tội, Trình Uyên lại thầm thở phào nhẹ nhõm, thật ra anh đã tính toán xong chuyện này từ lâu rồi.

“Anh kiếm ra” “Kiếm ra?” “Em còn nhớ cơn bão đổ bộ phía Nam nước ta mấy ngày.

trước không?” Trình Uyên cười nói.

“Ừm!” Bạch An Tương chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ gật đầu.

“Thật ra trước đó anh đã đánh hơi được cơ hội làm ăn về chuyện này, vì thế đã tích trữ chút hàng hoá nhập khẩu cần gấp, vì cơn bão lần trước mà tất cả bến cảng đều dừng hoạt động, giá của nhóm hàng kia tăng vọt, bán sang tay một cái đã kiếm được rất nhiều tiền rồi” Trình Uyên nói.

Anh cũng không phải nói dối hoàn toàn, ít nhất anh thật sự kiếm không ít tiền vì chuyện này.

Bạch An Tương nghi ngờ, còn muốn hỏi thêm gì nữa.

Lúc này, Trình Uyên đột nhiên phát hiện trên người mình lại chỉ còn một cái quần lót, không nhịn được hơi sửng sốt, vội vàng dùng chăn quấn lấy người mình.

Thấy hành động này của anh, Bạch An Tương đứng bên giường khoanh tay chất vấn Trình Uyên cũng đỏ bừng cả mặt.

“Đó là… anh nôn ra người.” Cô ngại ngùng nói.

Trình Uyên hơi thẹn thùng, nghe lời này của Bạch An Tương là cô đỡ anh vào, sau đó cởi quần áo giúp em.

“Có nôn lên người em không?” Trình Uyên áy náy hỏi.

“Sao có thể không có được, em phải tám mấy lần đấy..” Bạch An Tương u oán nói.

Bộ váy đi làm trắng tỉnh khiến dáng người uyển chuyển của Bạch An Tương càng quyến rũ hơn, làn da lộ bên ngoài trắng ngần như tuyết, cả người đều tản ra ánh sáng sạch sẽ, thánh khiết. Đặc biệt là hương thơm trên người cô bay vào mũi Trình Uyên, khiến anh cảm thấy cực kỳ áy náy.

Sao có thể nôn lên người cô được chứ.

“Ặc, xin lỗi” Bạch An Tương trợn trắng mắt, sau đó xoay người ra ngoài lấy một bộ đồ sạch sẽ cho anh, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Sau này có chút tiền đừng tiêu lung tung nữa: “Ừm” Thật ra trong lòng Bạch An Tương cũng rất vui, không phải vì Trình Uyên mua xe cho cô, mua xe cho ba cô, mà là vì Trình Uyên lại có đầu óc kinh doanh như thế, điều này khiến Bạch An Tương rất bất ngờ.

Xem sau này ai còn dám nói chồng tôi là đồ vô dụng nữa, cô thầm nghĩ.

Mãi đến khi Trình Uyên rời khỏi, Bạch An Tương mới chợt nhớ tới điều gì đó, nhíu mày: “Không đúng, này, tiền vốn của anh từ đâu ra?” Nhưng lúc này Trình Uyên đã ra khỏi cổng biệt thự từ lâu Tồi.

Vì sợ Bạch An Tương nhớ ra tiếp tục truy hỏi, Trình Uyên dùng tốc độ như chạy trốn chuồn ra khỏi cổng, sau đó đụng trúng một cái gì đó mềm mại.

“Ui da!” Một giọng nữ đột nhiên vang lên.

Trình Uyên làm một người phụ nữ ngã xuống đất, vì quán tính nên anh cũng đè lên người người ta, đầu cũng vùi vào ngực người ta, vì thế trên mặt chạm vào một nơi cực kỳ mềm mại.

“Trình Uyên, anh đi chết đi!” Mục Như Trăn kinh hãi thét chói tai.

Trình Uyên nghe thấy tiếng của Mục Như Trăn thì vội đứng dậy, cũng thuận tay kéo cô ta dậy: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu” Mục Như Trăn tức giận trừng anh một cái, đúng lúc này Bạch An Tương cũng nghe tiếng chạy ra: “Như Trăn..” Mục Như Trăn tức giận nói: “An Tương, chồng của cậu đụng tớ bị thương rồi, cậu nói làm sao đây?” FAC Hôm nay Mục Như Trăn ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt trang điểm nhạt, trên người là váy hoa màu xanh nhạt, dưới chân là giày bata cực kỳ trẻ trung, cùng với dáng vẻ loè loẹt trước đây thật sự giống như hai người.

“Tớ mặc kệ, hôm nay mượn chồng cậu dùng một chút, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu” “.” Trình Uyên, Bạch An Tương.

Sau đó, Mục Như Trăn giải thích một lúc mới khiến Bạch An Tương bình tĩnh lại.

Mục Như Trăn nói ba mẹ cô ta cứ thúc giục cô ta kết hôn, nhưng cô †a ngay cả đối tượng cũng không có, người già quá sốt ruột, vì thế đã nghĩ cách giới thiệu bạn trai cho cô ta.

Mục Như Trăn còn nói bạch mã hoàng tử của mình là Chủ tịch HĐQT của Tập đoàn Tuấn Phong, tương lai mình nhất định sẽ gả cho anh. Sao có thể đi xem mắt người đàn ông khác được? Nhưng ba mẹ cô ta lại khá khó đối phó, không còn cách nào, Mục Như Trăn bèn muốn để Trình Uyên giả làm bạn trai cô ta, trá hình để ba mẹ bỏ đi suy nghĩ giới thiệu đối tượng cho cô ta.

Nghe cô ta nói thế, Bạch An Tương đương nhiên không thể phản đối, dù sao hai người các cô cũng là bạn tốt mà.

Ngồi trong xe Cruze của Mục Như Trăn, Trình Uyên có vẻ rất không thoải mái, anh đau khổ cầu xin: “Thật mà, hôm nay tôi thật sự còn có việc, hay là hôm khác đi được.

không?” Mục Như Trăn lạnh lùng nói: “Không được! Người rảnh rỗi như anh có thể có chuyện gì?” “T … Trình Uyên.

Ở trong mát Mục Như Trăn, Trình Uyên vẫn là loại người cà lơ phất phơ, tuy cô ta biết bây giờ anh đi làm ở tập đoàn Tuấn Phong, nhưng cũng biết đó là vì anh được.

nhờ bởi “bạn học” Vương Tử Yên.

Từ trong xương cô ta vẫn luôn khinh thường Trình Uyên, cũng thấy không đáng vì Bạch An Tương.

Xe đỗ lại trước cửa quán ăn “Si Nhi”, Mục Như Trăn nói: “Tôi đi vào trước, lát nữa anh hẳn vào, vờ như tình cờ gặp mặt, sau đó tỏ tình với tôi, tôi giả vờ đồng ý là được” “Cái quỷ gì vậy?” Trình Uyên rất không hiểu cô ta làm vậy là có ý gì.

Mục Như Trăn giải thích: “Ba mẹ tôi quen ba mẹ anh ta, quan hệ của hai nhà không tệ, nếu ba mẹ người ta biết tôi có bạn trai còn đi xem mắt con trai người ta, chắc.

chắn sẽ oán trách ba mẹ tôi. Cho nên nếu làm vậy, ba mẹ tôi sẽ không bị sao.” Đợi Mục Như Trăn đi vào quán ăn Si Nhi, Trình Uyên không nhịn được bóp mũi: “Phụ nữ ấy, thật đúng là động vật nói dối trời dinh” Châm điếu thuốc, xuống xe ngồi xổm trước cửa quán một lát, hút xong điếu thuốc, anh bèn đứng lên đi vào quán ăn.

Sau khi đi vào thì đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ chốc lát đã tìm thấy chỗ của Mục Như Trăn.

Mục Như Trăn ngồi cùng mẹ cô ta, mà đối diện cô ta là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên, có.

lẽ là đối tượng xem mát của cô ta và mẹ của đối tượng.

Mục Như Trăn cũng nhìn thấy Trình Uyên, vội trừng anh, ra hiệu anh bắt đầu nhanh lên.

Trình Uyên lắc đầu cười khổ, sau đó hít sâu một hơi đi về phía Mục Như Trăn.

Nhưng vào lúc anh đến gần Mục Như Trăn, giọng nói của người đàn ông kia truyền vào tai anh.

“Bình thường Như Trăn có sở thích gì không?” Những lời này rất bình thường, nhưng giọng nói này lại không bình thường chút nào, Trình Uyên cảm thấy cực kỳ quen tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi