DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiếng đóng cửa phòng vang vọng.

Liễu Thanh Giang đứng nhìn một lớn một nhỏ đã biến mất khỏi căn phòng, miễn cưỡng nuốt nước miếng “Tức, tức giận sao?”
Băng Tân Đồ liếc anh ta một cái “Cậu nói xem?”
“Ôi trời tôi thật sự không biết Ninh Giai Kỳ sẽ đột nhiên đi vào, shh, trước kia chúng ta cũng đầu phải chưa từng coi phim trong phòng cậu, anh Cảnh cũng từng xem cùng nữa mà.” Liễu Thanh Giang da mặt dày vừa nói vừa tự an ủi mình, “Bình thường mà, cậu nói xem đúng không, dù sao việc này cũng không liên quan đến tôi.”
1
-
Một người khác góp lời “Chuyện này vốn không có gì, nếu không có Ninh Giai Kỳ nói không chừng anh Cảnh còn lại đây liếc mắt một cái rồi đánh giá nữa đấy, nhưng vấn đề chính là ở đấy, Ninh Giai Kỳ có mặt ở đây, con gái người ta còn nhỏ, cậu muốn dọa chết ai vậy hả?”
Liễu Thanh Giang “Này, giọng điệu này của cậu thế là sao, tại tôi sao? Rõ ràng cũng có phần của các cậu đấy!”
“Mũ này tôi không đội đầu! Cơ mà, tôi về nhà ăn cơm đây”.

“Mẹ nó, cậu quay lại nói rõ ràng cho tôi...” Bên ngoài cửa phòng, Ninh Giai Kỳ bị Cảnh Nhược Đông nắm chặt tay, đôi mắt bị anh che lại.

Trong tư thế này, cô hoàn toàn bị anh ôm vào ngực, cả người dựa sát vào anh.


Hơi thở ấm áp của phái nam bao lấy cả người Ninh Giai Kỳ, nhưng giờ phút này cô lại không còn tâm tư nào để chú ý việc này nữa, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị hình ảnh ban nãy dọa cho kinh hồn rồi, bất luận là tư thế...hoặc là bộ phận.

“Sao em lại tới đây?” Cảnh Nhược Đông thả lỏng tay ra, vừa lúng túng vừa bực bội hỏi.

Ninh Giai Kỳ hơi há miệng, giọng nói vẫn còn run rẩy “Gọi anh về nhà, ăn cơm...”.

Cảnh Nhược Đông nhìn cô gái nhỏ bị dọa đến
ngây ngốc trước mắt mình, bất đắc dĩ nhíu mày lại, trong lòng thầm mắng đám người Liễu Thanh Giang một trận
Cảnh Nhược Đông “Vừa rồi......”
Ninh Giai Kỳ “Vừa rồi em không nhìn thấy gì hết!”
Cảnh Nhược Đông khẽ nhếch khóe miệng lên
Không nhìn thấy gì à?
Dáng vẻ này cũng không phải là dáng vẻ không nhìn thấy gì đâu.

Vừa ra khỏi cửa nhà họ Tân, một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, Ninh Giai Kỳ khẽ run lên, suy nghĩ cũng dần ổn định lại.


Hai người một trước một sau đi về nhà, Ninh Giai Kỳ hơi ngẩng đầu lên liền thấy được bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Cảnh Nhược Đông đang đi trước mặt cô, chợt nhớ tới hình ảnh anh che mắt cô kéo cô rời khỏi căn phòng ban nãy, vừa nhớ đến cô lại xấu hổ không biết phải làm sao.

Nhưng cô vừa xấu hổ lại vừa tò mò nghĩ, chắc anh...cũng từng xem rồi nhỉ.

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Ninh Giai Kỳ gắng sức xua đi, thế những ấn tượng quá sâu, cổ càng không muốn nghĩ thì lại càng dễ dàng nghĩ đến..

Thôi rồi, sao cứ phải nghĩ đến mấy việc có
hay không này chứ.Anh lại không phải loại người không đứng đắn
Thôi rồi, sao cứ phải nghĩ đến mấy việc có hay không này chứ.

Anh lại không phải loại người không đúng đắn như đám người Liễu Thanh Giang, anh không xem đâu, không phải lúc nãy anh cũng không có mặt trong phòng sao!
Đúng đúng, chính là như vậy!
“Em nghĩ gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Nhược Đông bỗng nhiên vang lên.

Ninh Giai Kỳ luống cuống, vội vàng lắc đầu “Không có! Em không nghĩ gì cả!”.

Thế nào gọi là giấu đầu lòi đuôi? Chính là như thế này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi