ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Ánh mắt Sở Thiên lập tức bị thu hút, bởi vì người bước lên sàn đấu không phải ai khác mà chín là người trung niên Đông Doanh kia.
Sở Thiên thấy thân hình chớp động của anh ta, trong lòng khẽ động, đây dường như là thân pháp trong "Ninja" Nhật Bản. Thảo nào khí thế trên người lúc có lúc không, lay động bất định.
Các quan binh khu cảnh bị không khỏi thầm thán phục, trong đoàn giao lưu Đông Doanh lại thật sự có ngọa hổ tang long, thực lực hùng hậu. Nhìn người trung niên Đông Doanh này thân thủ linh hoạt, nhanh nhẹn như vậy, động tác lại dứt khoát, linh hoạt như thế cũng không phải là thiện chủ, mọi người lập tực trở nên hưng phấn, muốn biết Nhiếp Vô Danh và người trung niên này ai lợi hại hơn. Nếu không phải lãnh đạo cũng ở sân đấu họ sớm đã xúi giục khai chiến rồi.
Người trung niên Đông Doanh lên đến đài thi đấu, bước đến bên cạnh Sơn Bản Nghĩa Thanh, vỗ vỗ vai hắn, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Sơn Bản Quân vất vả rồi, trận tiếp theo để tôi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh rất tôn kính với người trung niên này, nghe thấy lời hắn ta, lập tức cung kính nói:
- Làm phiền Anh Danh Thần Vũ Quân rồi.
Thái độ của Sơn Bản Nghĩa Thanh rất cung kính, dù là ai nhìn thấy thái độ cung kính của anh ta như vậy đều khó mà tin anh ta lại là pháp sư hành hương trăm dặm khiêu chiến năm đó, một chiêu đánh bại võ sĩ Đông Doanh Vạn Kiếm Phong.
Anh Danh Thần Vũ? Anh Danh Thần Vũ? Sao lại có cái tên kì cục như vậy? Quan binh khu cảnh bị đầu tiên sững sờ rồi lập tức cố nén cười, làm bụng đau muốn chết. Nếu mà cười thì thật sự rất bất lịch sự. Cha mẹ người trung niên Đông Doanh thật dám đặt tên, không những muốn anh minh mà còn muốn thần võ.
Anh Danh Thần Vũ khẽ gật đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa quay người rời đi thì một âm nhàn nhạt truyền tới:
- Nếu Thần Vũ Quân lên sàn đấu, vậy trận này để tôi lên.
Hà Ngạo Vi nghe thấy âm thanh này lập tức bắt đầu tức giận, hận một nỗi lần trước không cho hắn hai bạt tai vào miệng, tên này chỉ làm người ta thấy phiền phức. Người bên cạnh mình thắng trận vừa rồi thì liền tưởng rằng mình cũng là thiên hạ vô định, muốn lên khoe khoang, cũng không xem đây là lúc nào thời khắc nào rồi còn tự cảm thấy hài lòng. Thực sự nghĩ không ra sao lại có loại người tự cao tự đại như vậy trên đời.
Người trên sân huấn luyện đều hơi sững người, lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra chỉ là nhìn thấy một tiểu tử trẻ tuẩn đang chậm chạp bước về phía sàn đầu, đúng vậy, là đi bộ lên, không phải là Nhiếp Vô Danh. Động tác lên sàn đấu đầy hoa lệ của Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Anh Danh Thần Vũ ngay cả một bậc thang cũng không bước lên mà tên này chỉ bước từng bước một lên đài thi đấu.
Nhiếp Vô Danh thấy Sở Thiên chậm rãi bước lên, nhẹ nhàng gật đầu, rồi lập tức rời sân đấu. Anh ta biết thực lực của Anh Danh Thần Vũ còn hơn cả mình, Sở Thiên không muốn mình bị thua trước mặt mọi người vì vậy mới cướp trận đại chiến này.
Trọng tài thấy Sở Thiên bước lên, đầu tiên sững sờ rồi lập tức thấy Nhiếp Vô Danh đi xuống lại càng ngạc nhiên, lẽ nào thực sự để cậu thanh niên trẻ này đối phó với Anh Danh Thần Vũ lợi hại hơn cả Sơn Bản Nghĩa Thanh sao?
Trọng tài không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn lãnh đạo đang ngồi dưới khán đài, lãnh đạo ngồi ở dưới khán đài cũng không biết phải làm gì. Tất cả chỉ nhìn chằm chằm vào người lãnh đạo trực tiếp Hà Đại Đảm. Hà Đại Đảm dù không biết thân thủ Sở Thiên thế nào, nhưng biết Sở Thiên là người làm việc có chừng mực, thế là gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Vậy để cậu ấy lên đi, anh hùng xuất thiếu niên.
Mấy vị lãnh đạo ngồi ở khán đài thấy Hà Đại Đảm nói vậy liền phất phất tay về hướng trọng tài. Trọng trài chỉ đành chấp nhận tên tiểu tốt vô danh lên thay thế Nhiếp Vô Danh thân thủ trác tuyệt thi đấu.
Quan binh khu cảnh bị trong lòng có vài phần không thoảng mái, cứ tưởng rằng có thể thấy Nhiếp Vô Danh cùng "Anh Danh Thần Vũ" sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một trận đấu kinh người, giờ lại là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì lên sân đấu, tất cả đều lén lắc đầu, trận đấu này không có hi vọng gì rồi.
Sở Thiên bước lên đài thi đấu, quay người nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đang đánh giá mình, sờ sờ cái mũi, cười cười nói:
- Sơn Bản Quân, vừa mới từ biệt ở Thiên Pháp tự mà giờ đã gần gần một năm rồi, xem ra anh vẫn vậy.
- Sở Thiên? Cậu là Sở Thiên?
Sơn Bản Nghĩa Thanh cuối cùng cũng nhận ra cậu thanh niên này là Sở Thiên, hắn kinh ngạc, rồi lập tức than một tiếng:
- Trận đấu ở Thiên Pháp tự Sơn Bản Nghĩa Thanh thua tâm phục khẩu phục, một năm nay luôn phấn đấu luyện võ, vốn muốn có cơ hội đấu với Sở Quân một trận nữa, nhưng tiếc rằng hôm nay Sơn Bản Nghĩa Thanh thành thua, không có cơ hội đối diện cùng đối chiến với Sở Thiên, hi vọng sau này sẽ có duyên.
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, tôi nhất định sẽ đợi Sơn Bản Quân.
Rồi Sở Thiên lập tức quay lại đối diện với Anh Danh Thần Vũ, lạnh nhạt nói:
- Tôi vẫn luôn muốn được gặp Ninja cao siêu của Đông Danh, không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp ở đây.
Sơn Bản Nghĩa Thanh biết đây không còn là sân khấu của mình nữa, hơi cúi đầu cung kính với hai người rồi từ từ đi xuống.
- Cậu có thể nhìn ra thân pháp lên đài vừa rồi của tôi?
Anh Danh Thần Vũ trong lòng thầm kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi, bình tĩnh nói:
- Không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà có thể có kiến thức và tài nghệ như vậy, thật sự vượt quá sự dự liệu của tôi.
Cuộc đối thoại trên sàn đấu của hai người, tất cả mọi người ở khán đài đều nghe rất rõ. Hà Ngạo Vi vốn vì ghét Sở Thiên, không có chút hứng thú xem trận đấu ở trên sàn đấu nhưng nghe thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh tự nhận một năm trước đã từng thua Sở Thiên, trong lòng cô ta rất ngạc nhiên, lẽ nào tên tiểu tử này thật sự lại có khả năng như vậy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một cao thủ võ lâm? Người ta lên sàn đấu thì toàn nhảy một bước là lên tới nơi, đằng này Sở Thiên lại đi từng bước từng bước một lên, không hề hành vân lưu thủy giống cao thủ. Rồi cô lại lập tức nghe thấy Anh Danh Thần Vũ khen Sơ Thiên nhìn ra hắn là Ninja trong lòng lại càng kinh ngạc, con mắt không khỏi nhìn lên sàn đấu, xem kẻ tự cho mình là đúng như Sở Thiên sẽ có biểu hiện kinh người gì.
Ai mà biết, câu mà Sở Thiên than lại làm tất cả mọi người chỉ cười khổ không thôi.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thành thật nói:
- Thật ra, trận này tôi cũng không nắm chắc bất cứ điều gì.
Theo truyền thuyết, cái Ninja kia là một cách có thể làm thân hình của mình đột nhiên mất đi trước mắt đối thủ, để học được võ công thần bí này phải đoạn tuyệt tất cả, để mình hoàn toàn kính dâng cho Ninja, vượt qua quá trình khó khăn gian khổ, thậm chí rất ít người có thể chịu đựng được, chỉ tính trong võ lâm Đông Doanh có thể là Ninja tinh thông Ninjutsu và thường cũng bị coi là nhân vật thần bí quỷ quái.
Sở Thiên biết, Anh Danh Thần Vũ trước mắt mình không thể dùng từ "thành thạo" để hình dùng nên dùng từ "tinh thông" để đối diện với người như thế này, Sở Thiên thực sự không có gì nắm chắc sẽ thắng anh ta.
- Không chắc vậy mà cậu vẫn lên ứng chiến?
Anh Danh Thần Vũ lẳng lặng nhìn cậu thanh niên thành thật này, ánh mắt không ngạc nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.
Sở Thiên khẽ thở dài, lạnh nhạt nói:
- Không nắm chắc lại không đi làm vậy sẽ rất tiếc nuối vì vậy rất nhiều việc dù không có một phần chắc chắn tôi vẫn sẽ phải thử xem sao.
Hà Ngạo Vi vừa thấy hứng thú thì ngay lập tức lại bị Sở Thiên làm cho tiêu tan không còn chút hứng thú gì, tên khốn kiếp này không nắm chắc còn lên sàn đấu làm gì chứ? Phần thắng của Nhiếp Vô Danh ít cũng cao hơn một nửa, tên khốn kiếp này lại nhất định muốn làm to lên. Hà Ngạo Vi càng nghĩ càng tức, bàn tay ngọc ngà hung hăng dùng lực bóp chặt bàn tay Hà Hãn Dũng. Thân thể Hà Hãn Dũng cao lớn như vẫn cũng cảm thấy đau đớn, quay đầu nhìn Hà Ngạo Vi, liền thấy sắc mặt căm tức của em gái mình vội vàng thấp giọng nói:
- Anh không phải Sở Thiên, đừng mạnh tay như vậy với anh chứ.
Hà Ngạo Vi thấy vẻ đau đớn của anh trai biết là mình đã không cẩn thận trút cơn tức giận lên người anh trai, vội vàng thè lười rồi buông tay ra.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, thấp giọng:
- Yên tâm đi, Thiếu soái không phải thùng cơm, không phải người không có năng lực, thân thủ của anh ta lại càng hơn người.
Hà Ngạo Vi kinh thường nhìn Sở Thiên đang ở trên sàn đấu, cong miệng lên lạnh lùng nói:
- Thân thủ hơn người?Em lại nhìn không ra, ngay cả lên sàn đấu cũng phải bước từng bước bước lên bậc thang mấy chục năm không dùng mà dù chỉ là binh sĩ khu cảnh bị bình thường cũng đủ sức để nhảy lên.
Nhiếp Vô Danh nghe thấy lời Hà Ngạo Vi nói, không hề có biểu hiện gì chỉ thốt ra mấy chữ:
- Giữ lại một phần sức lực.
Trên sàn thi đấu.
Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ hai người lẳng lặng đứng đối diện nhau, hoàn toàn không nhìn hơn mấy trăm người đang tồn tại ở dưới khán đài, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Hai mắt của Anh Danh Thần Vũ không hề mang vẻ bức ép người khác mà lại bình thản, lẳng lặng nhìn Sở Thiên.
Dù Sở Thiên nhìn không ra nội tâm của Anh Danh Thần Vũ nhưng lại nhìn ra vẻ cô đơn tĩnh mịch của anh ta, anh ta dường như đã để mình ngăn cách hoàn toàn với thế giới hồng trần bên ngoài, không có buồn vui, có phải vì luyện "Ninja", tháng ngày gian khổ dài đằng đẵng đã làm tiêu mòn sự sắc xảo của anh ta? Hay là vì đã sớm đã học được cách làm tiêu mòn sự sắc xảo trước mặt người khác.
Hơn một trăm quan binh đang xem trận đấu, bao gồm cả Hà Đại Đảm đều cảm thấy một hồi khí bức người tràn ngập ra, đây chính là khí thế.
Sở Thiên đối mặt với đối thủ như Anh Danh Thần Vũ, nhất định phải thả lỏng mình, vì vậy tinh thần luôn giữ trong cảnh không người không ta, bỏ qua sự thắng bại, viên mãn mà linh thông, không có chướng ngại.
Anh Danh Thần Vũ gật đầu khen ngợi, đột nhiên bay lên trời nhanh chóng, ác liệt nhảy về hướng đỉnh đầu Sở Thiên. Hai chân hướng về đỉnh đầu Sở Thiên mà đạp thẳng xuống, phân thân kì dị lạ thường nhưng lại làm người ta tìm không ra có gì không đúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tư thế công kích như vậy không những làm các quan binh đang xem trận đấu cảm thấy rất phi thường mà ngay cả Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng hơi kinh ngạc.
Sở Thiên cảm thấy toàn thân bị khí lực của Anh Danh Thần Vũ khóa lại, bình tĩnh cười, khí quan toàn thân đồng thời vây lấy hắn làm trung tâm bộc phát ra tứ phía, bỗng thấy toàn thân chợt nhẹ nhàng thoát khỏi nội lực của Anh Danh Thần Vũ, cũng thuận thế vận chân khí. Nhảy thoát khỏi nội lực của Anh Danh Thần Vũ, tránh sang một bên chỉ trong gang tấc trước đòn tấn công đúng với thực tế không thể đoán trước được.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thầm kinh ngạc, như vậy mà Sở Thiên cũng có thể dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của Anh Danh Thần Vũ, không biết so với khi ở Thiên Pháp tự thì thân thủ tiến bộ bao nhiêu. Tên tiểu tử này có phải người không đây?
Anh Danh Thần Vũ khẽ thở dài nói:
- Thật là hiếm thấy.
Anh Danh Thần Vũ vừa than vừa mượn phương hướng Sở Thiên phá vỡ nội lực của hắn giống như một chiếc lá đang rơi theo làn điệu của gió, giống như cái bóng đang đuổi theo Sở Thiên, không cho Sở Thiên dưới làn gió có cơ hội hít thở hay san bằng tỉ số.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, nhảy ra vài bước, định tránh khỏi thế công ác liệt của Anh Danh Thần Vũ.
Ai biết đươc, Anh Danh Thần Vũ trong lúc tốc độ nhanh như vậy vẫn có thể quay thân, chuyển đổi phương hướng. Cánh tay tụ đầy chân khí, giống như sát thép vọt về hướng Sở Thiên, một lát sau đã tới trước mặt Sở Thiên.
Khu cảnh bị còn có Hà Ngạo Vi bắt đầu lo lắng cho Sở Thiên, không biết cậu ta có thể tránh cú công kính của Anh Danh Thần Vũ một lần nữa không, dù sao Sở Thiên vẫn là đại diện cho khu cảnh bị thi đấu.
Anh Danh Thần Vũ thế tới hung mãnh, hùng hổ dọa người. Sở Thiên quyết định lấy công làm thủ nếu không sẽ bị Anh Danh Thần Vũ cuốn lấy cho đến khi sức cùng lực kiệt, không đánh mà tự bại.
Sở Thiên hơi nghiêng người, thân thể cấp tốc xoay 45 độ, hai tay huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh, tinh thần cùng kết hợp với mỗi quyền ảnh, hợp thành một thể thiên biến vạn hóa.
Hà Ngạo Vi giờ mới biết Sở Thiên tự cho mình là đúng, tự cao tự đại kia cũng có bản lĩnh của mình. Thân thủ như thế này thì còn cao hơn anh cô mấy lần.
Hơn trăm quan binh xem trận đấu nếu không phải tự nhéo mình cảm thấy đau thì có lẽ họ vẫn còn tưởng như đang xem phim "Truyền thuyết Lý Tử Long" vậy.
Trong lòng Hà Đại Đảm khẽ thở dài:
Loại người như Sở Thiên nếu không thể lôi kéo hắn làm việc cho mình thì làm bạn với hắn cũng tốt.
Giả trưởng chưởng pháp lấy công làm thủ của Sở Thiên nhất thời làm Anh Danh Thần Vũ không có cách nào tiếp cận thân hình biến hóa của hắn. Thân hình của Anh Danh Thần Vũ dừng một chút, hai tay vận khí, rồi lập tức tiếp cận Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt, đạp hai bước, đồng thời một quyềntấn công đầy mãnh liệt tới trước mặt Anh Danh Thần Vũ.
Hai mắt Anh Danh Thần Vũ đột nhiên chớp lên, anh ta nhảy lên một bước. Hai tay giữ phía trước nghênh tiếp một quyền toàn lực của Sở Thiên.
Bang!
Thời gian dường như dừng lại, lại một lần nữa yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng đồng hồ kêu "tích ta tích tắc".
Khí thế ngạnh bính làm các quan binh xem trận đấu trong lòng chấn động, cảm thấy vô cùng khó thở. Hà Ngạo Vi lại nắm chặt cánh tay cường tráng của anh trai mình Hà Hãn Dũng, mắt lén nhìn Sở Thiên đang thi đấu. Bỗng cô phát hiện nếu như Sở Thiên không tự cao tự đại như vậy, thì dường như không hề đáng ghét, thậm chí còn có chút mùi vị đàn ông.
Anh Danh Thần Vũ ứng quyền lộn một vòng, rơi xuống cách Sở Thiên 3m. Đây là ngạnh bính không hề hoa giả. Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ đều cảm thấy khí huyết ở ngực sôi trào, vội vàng vận chân khí trong cơ thể mới có thể từ từ bình thường trở lại.
Anh Danh Thần Vũ không tấn công lần nữa ngay lập tức nhìn Sở Thiên, thở dài một tiếng:
- Kỳ tài.
Lúc Anh Danh Thần Vũ dùng ánh mắt, xa hơn so với lúc dùng đầu lưỡi vì hắn cũng hiểu, quan sát nhiều có thể làm con người tăng thêm trí tuệ, nói nhiều lại chỉ có thể làm người gia tăng tai họa.
Anh Danh Thần Vũ thật sự nghĩ không ra thân thủ như vậy của Sở Thiên làm sao có thể luyện được, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng cười khổ ở dưới khán đài, anh ta cũng biết thân thủ của Sở Thiên nếu không phải dùng thời gian luyện thành thì chính là trời sinh kì tài võ học.
Anh Danh Thần Vũ học võ lúc 6 tuổi, đến bây giờ đã hơn 31 năm. Trong 31 năm này, bất luận mưa to gió lớn, nóng bức hay giá lạnh, việc tập võ của cũng anh ta chưa bao giờ gián đoạn, bao nhiêu tia nắng ban mai của ngày đông chém giết từng chiêu từng thức trong đống tuyết, bao nhiêu buổi tối mùa hè chạy trong rừng núi. Có thể nói, mồ hôi của anh ta đã ngấm đầy vào mỗi tấc đất gần nơi anh ta sống, anh ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Vì tự tin về thân thủ của mình sau quãng thời gian gian khổ tập luyện, Anh Danh Thần Vũ mới ra sức vì đất nước trở thành giáo quan của đội đặc chủng tinh anh Đông Doanh Quốc, đồng thời lần này đi theo đoàn giao lưu Đông Doanh đến Thiên Triều.
Sở Thiên linh hợp với ánh sáng đèn, tiến vào cảnh giới lạnh nhạt phiêu dạt, không thắng cũng không thua chỉ có thể toàn lực ứng phó.
- Ra tay đi.
Sở Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí bình tĩnh thấu triệt tâm của mỗi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi