- Núi rộng mênh mông, hoàn cảnh hiểm ác, e rằng còn cần vài ngày.
Chu Vinh Phát cẩn thận nói:
- Đường gia cứ yên tâm, mấy cô nàng đó đều là người có kinh nghiệm phong phú, làm chút chuyện nhỏ này nhất định sẽ không xảy ra sai lầm.
Đường Đại Long gật đầu, cầm một mũi phi tiêu trên kệ xuống, tay phải trầm xuống phi tiêu bắn ra ngoài, đâm trúng vào hồng tâm giữa cửa.
- Hi vọng là như vậy. Nhưng tuyệt đối không thể chủ quan, Vinh Phát, thông báo với anh em Đường gia...
Đường Đại Long là người từng trải, biết rõ cẩn thận sẽ sống lâu, thản nhiên nói:
- Bảo bọn họ tăng cường hành động ở Thượng Hải, nhanh chóng làm cho Hà gia đấu với Soái quân. Cho dù Sở Thiên có thể trở về từ núi lớn, nhưng tình hình ở Thượng Hải cũng đã thay đổi, mình hắn không uy hiếp được lợi ích của chúng ta tại Thượng Hải!
- Đúng vậy, tiểu tử kia đã hoàn toàn chặt đứt một con đường phát tài của chúng ta, khiến cho thành phẩm hàng buôn lậu cao hơn không ít.
Chi Vinh Hoa phụ họa. Đường Đại Long, sau đó chần chừ một chút, mở miệng nói:
- Chỉ là chúng ta không báo cho lão gia sẽ giết chết Sở Thiên, liệu ông ấy có ý kiến gì hay không?
Đường Đại Long sờ sờ đầu, đi vài bước, mở miệng nói:
- Chỉ cần cho mấy người Dư Sở Trường làm gọn gàng một chút, anh em Đường gia cẩn thận một chút, không lưu lại chứng cứ gì, lão gia cũng sẽ chỉ đành giận chó đánh mèo, trút giận lên Hà gia, sao có thể biết rõ chúng ta đã động tay. Cho dù có biết, chúng ta chết cũng không thừa nhận, lão gia cũng không thể giết chúng ta, đúng không?
- Đúng vậy!
Chu Vinh Phát gật gật đầu. Hồ ly quả nhiên càng già càng giảo hoạt, sư gia như mình ở cạnh nhiều lắm cũng chỉ phụ họa theo, thủ đoạn của Đường Đại Long đều hơn người, chỉ cần tùy ý bày mấy con cờ đã có thể khiến Sở Thiên gây sóng gió tại Thượng Hải sống không bằng chết, chỉ một người phụ nữ đã khiến Soái quân và Hà gia xung đột. Phần tâm cơ này ai có thể sánh bằng?
Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa! Sư gia Chu Vinh Phát khẽ than một câu trong lòng.
Đường Đại Long ngồi trên ghế sa lon, cầm một quyển
"Ba mươi sáu kế" xem.
Chu Vinh Phát biết ý lui ra ngoài.
Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên nhìn bác sĩ băng bó cho anh Thành chẳng khác cái bánh chưng. Hà Hãn Dũng ra tay quả nhiên độc ác, đánh anh Thành tứ chi bị gãy, thương tích đầy mình, không chừng mấy tháng cũng khó mà lành được. Cũng may, như vậy có thể khiến anh ta an phận mấy ngày này, tránh cho bốn phía liều lĩnh.
Điều thần kỳ chính là dù chỉ còn nửa cái mạng nhưng anh Thành vẫn có thể nói, hơn nữa nói rất rõ ràng. Vừa thấy Sở Thiên, anh ta cuồng loạn hô:
- Thiếu soái, anh bị oan…
Anh Thành hét lên câu này khiến không khí có chút áp lực lập tức biến mất. Mọi người nở nụ cười, bởi vì câu này rất thường thấy trong
"Bao Thanh Thiên":
- Đại nhân, ta bị oan…
Quang Tử mang vẻ mặt tươi cười, đi tới trước mặt anh Thành, ngồi xuống, nhìn thứ duy nhất có thể chuyển động của Thành ca là tròng mắt:
- Đồ chó hoang, bị đánh thành như vậy mà vẫn rất sung sức, rất có phong phạm nha. Từ nay về sau chớ có trêu chọc phụ nữ, tôi đoán là Hà Hãn Dũng đã hạ thủ lưu tình rồi! Nếu đổi lại là tôi thì sớm đã quăng cậu xuống sông Hoàng Phổ làm mồi cho cá!
Anh Thành định lớn tiếng cãi lý cho bản thân, nhưng phát hiện ra không còn chút sức lực, đành chán nản nghiêng đầu nhìn Sở Thiên, cười khổ một tiếng:
- Lần này anh thật sự bị oan! Thiếu soái, lần này bị ngã đúng là không rõ ràng!
Sở Thiên tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Đương nhiên em biết anh bị kẻ khác tính kế. Nếu như không phải là bị oan, em sẽ chẳng cứu anh trở về, khẳng định còn bảo Hà Hãn Dũng lập tức chôn sống tại chỗ, miễn cho ô danh anh hùng của Soái quân. Nên nhớ, nơi nào ở Thượng Hải không chôn xác?!!
Bác sĩ đã bó thạch cao, nẹp xong, giống như hoàn toàn không nghe thấy mấy người Sở Thiên nói gì, quay đầu nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, người bị thương cầb nghỉ ngơi và khôi phục trong ba tháng là không có chuyện gì. Trong thời gian đó tốt nhất không nên cử động mạnh, tránh tạo thành di chứng, khiến cho bại liệt.
Sở Thiên gật gật đầu, nói với Quang Tử:
- Cảm ơn bác sĩ, anh Quang, tiễn bác sĩ về!
Quang Tử gật gật đầu, đứng dậy, lẽ phép đưa bác sĩ ra khỏi cửa.
Sở Thiên kéo một cái ghế tới trước mặt anh Thành, ngồi xuống, nói:
- Anh Thành nói thật mọi chuyện cho em nghe một lần, tuyệt đối không được thêm mắm thêm muối, không được bịa đặt, nếu không, xử lí theo bang pháp!
Anh Thành thấy sắc mặt Sở Thiên không giống như đang nói đùa, trong lòng khẽ run rẩy, cố trấn tĩnh tinh thần rồi kể lại mọi chuyện đêm đó cho Sở Thiên nghe.
Đêm đó, anh Thành mang theo mấy anh em tới quán bar
"Căn cứ địa cách mạng" tìm vui. Tới khoảng mười rưỡi anh Thành đi toilet, không cẩn thân xô ngã một người phụ nữ. Người phụ nữ này tràn đầy sức sống, mang theo cả vài phần vũ mị, sau khi ngã sấp không chỉ không mở miệng mắng anh Thành, ngược lại còn vươn tay để anh Thành kéo cô ta dậy. Anh Thành là người lão luyện, tự nhiên hiểu rõ đây là tín hiệu câu dẫn của đối phương, vì vậy nhân cơ hội mở miệng thăm dò khiêu khích, không ngờ người phụ nữ này không chỉ không nổi giận, ngược lại còn hỏi anh Thành ở sương phòng nào để tới đó uống vài chén rượu. Anh Thành mừng rỡ như điên, vội vàng nói số phòng cho cô nàng xinh đẹp, sau đó trở về gặp các anh em, kể lại lần diễm ngộ này.
Đợi hơn nửa giờ sau, anh Thành chờ mãi chưa thấy mỹ nhân đâu, lại bị các anh em khác giễu cợt, không kìm nén được đứng dậy đi tìm người phụ nữ kia, lại phát hiện cô ta lén lén lút lút vọt ra từ phía trong một sương phòng, một người trung niên cũng lập tức đi theo sau. Khi đó anh Thành cũng không lưu ý nhiều, tại quán bar đều là người phóng túng, chỉ cần cao hứng là có thể, không cần quan tâm quá nhiều!
Cô gái xinh đẹp kia sau khi thấy anh Thành hơi sững sờ một chút, nói với anh Thành rằng sau khi cô múa xong thì hãy tới tìm cô. Anh Thành thỏa mãn, nhìn khi nhìn người phụ nữ này múa xong, ôm cô ta đi vào phòng khoe với các anh em. Khi đi về phòng, anh Thành lại thấy người trung niên kia xuất hiện, cô nàng xinh đẹp lập tức mỉm cười, đi vào phòng, không nói hai lời, rót một ly XO, uống xong, nói là bồi tội. Ai ngờ sau khi uống xong, cô gái này lảo đảo, ngã vào trong lồng ngực anh Thành. Anh Thành đương nhiên thuận buồm xuôi gió ôm cô ngồi xuống, cô gái này còn kéo tay anh Thành tới vị trí ngực mình. Anh Thành hiểu ý, bắt đầu sờ soạng. Người phụ nữ này đột nhiên phát ra mấy tiếng giãy dụa không hiểu thấu, mọi người còn tưởng do anh Thành tay nghề cao, tất cả cười ồ lên!
Đúng lúc này, cửa bị đá văng ra, một đại hán khôi ngô xông vào, các anh em vây quanh đều bị đánh ngã, anh Thành cũng chịu đòn đau, người phụ nữ này lập tức bị đại hán mang đi. Anh Thành tức giận trong lòng, chuẩn bị sau khi trở lại đường khẩu sẽ kêu người đi tìm anh ta. Ai ngờ vừa về tới nơi, ngồi còn chưa nóng đít thì người đó đã mang theo một xe tải lính xông vào, bắt lấy anh Thành, đập phá đường khẩu. Anh Thành bị bắt, chịu không ít đau khổ mới biết đại hán kia chính là con trưởng của Hà gia. Hà Hãn Dũng một mực mắng anh Thành vô sỉ hạ lưu, dám làm nhục người phụ nữ của mình. Anh Thành một mực hô oan uổng nhưng Hà Hãn Dũng không cho anh ta cơ hội nói chuyện, cũng không tin lời anh ta, sau khi đánh xong liền quăng vào một gian hầm ngầm. Sau đó anh Thành hôn mê bất tỉnh cho tới lúc được Sở Thiên cứu về.
- Có phải là người phụ nữ này hay không?
Sở Thiên thần kỳ đưa ra ảnh chụp Hứa Bán Hạ cho anh Thành nhận dạng.
Anh Thành nhìn lướt qua, lập tức hô lên:
- Chính là cô ta, chính là cô ta!
Sở Thiên thấy anh Thành nói tới miệng đắng lưỡi khô, cầm chén nước bên cạnh đặt lên miệng, để anh ta uống vài ngụm cho nhuận giọng, lập tức nói:
- Anh khẳng định những điều anh nói đều là sự thật? Là cô ta câu dẫn anh? Mà không phải là anh dùng thuốc đối phó cô ta?
- Anh thề là bị cô ta câu dẫn!
Anh Thành hận không thể đưa tay chỉ lên trời để thề, nhưng đáng tiếc là tứ chi đều gãy, muốn nhúc nhích ngón tay cũng khó, chỉ cười khổ nói:
- Thiếu soái, sao anh dám hạ thuốc cô ta? Chúng ta là xã hội đen có tố chất, hơn nữa bang quy do Đặng đường chủ ban bố nghiêm khắc như vậy, ông ta chấp pháp vô tình, anh sao dám làm xằng làm bậy ở bên ngoài?!!
Sở Thiên gật gật đầu, tuy anh Thành đôi lúc hơi vô sỉ, nhưng hắn tin anh Thành rất sợ mình, tuyệt không dám nói dối lừa gạt. Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, chợt nhớ tới một vấn đề:
- Người trung niên kia có bộ dạng như thế nào?
Anh Thành suy nghĩ cẩn thận một hồi, lắc đầu:
- Không có chút ấn tượng, chỉ cảm thấy có vài phần hèn mọn bị ổi, ngu ngốc, nếu gặp lại anh có thể nhận ra!
Sở Thiên mỉm cười, đi về phía cửa, vọng lại một câu:
- Anh mới là đồ ngu, bị người ta bẫy mà cũng không biết, nhớ nghỉ ngơi cho tốt!
Sở Thiên đi xuống đại lầu, đám người Phương Tình đều chờ ở đại sảnh. Sở Thiên mỉm cười, quay đầu nói với Trương Nhã Phong:
- Ông chủ quán bar Cựu Hoan Như Mộng và người anh em của anh ta tên gọi là gì?
Trương Nhã Phong thấy Sở Thiên hỏi cô, lập tức cảm thấy mình có giá trị, vội vàng mở miệng:
- Ông chủ là Đường Hùng Kiệt, người anh em của anh ta gọi là Đường Chí Cường.
Lập tức, cô giơ điện thoại di động của mình lên, đắc ý nói:
- Thấy anh lần trước hỏi về bọn họ, em mượn cơ hội đi thăm bạn, vụng trộm chụp khắp nhà, thầm nghĩ có thể nó có hữu dụng với anh!
Sở Thiên ngạc nhiên nhìn Trương Nhã Phong, người con gái điên điên khùng khùng này từ lúc nào biết suy nghĩ chu toàn, cẩn thận như vậy?
Trương Nhã Phong thấy Sở Thiên hiện lên vẻ tán thưởng, nét mặt tươi cười như một cái bình hoa, mình cuối cùng cũng giúp được Sở Thiên chút việc, sau này làm cho bộ ngực lớn hơn thì càng hoàn mỹ!
Sở Thiên quay đầu nói với Hải Tử và Quang Tử:
- Phiền hai anh sao chép ảnh chụp Đường Chí Cường từ trong điện thoại ra, đêm nay lệnh cho giới hắc đạo ở Thượng Hải truy tìm bọn họ, cho dù đào tung Thượng Hải cũng phải tìm cho ra Đường Chí Cường. Người cung cấp hành tung, manh mối chính xác thưởng một trăm vạn, người bắt sống thưởng công hai trăm vạn!
Thủ bút lớn như vậy? Hải Tử và Quang Tử kinh ngạc nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trọng thưởng mới có dũng phu. Huống chi số tiền kia không cần do Soái quân bỏ ra, đương nhiên do anh anh ta bỏ. Sau khi lợi dụng Đường Chí Cường xong, chẳng lẽ Đường Hùng Kiệt không cần mấy trăm vạn tới cứu em mình?
Hải Tử và Quang Tử đều nở nụ cười, Phương Tình và Trương Nhã Phong đều cười mắng trong lòng: đúng là một tiểu bại hoại đáng yêu!
Hải Tử và Quang Tử đi sắp tới cửa thì Sở Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Anh Hải, tuyệt đối không thể để cho Đường Hùng Kiệt nhàn rỗi. Gây náo loạn ở các nơi của anh ta, như vậy Đường Chí Cường sẽ tứ cố vô thân, càng dễ tìm được hơn!
Đúng là một tiểu bại hoại vừa đáng yêu vừa thông minh!
Trong lòng Trương Nhã Phong và Phương Tình đồng thời thốt lên một câu.
Một giờ sau, toàn bộ các ngõ ngách của hắc đạo ở Thượng Hải đều biết Soái quân đang treo giải thưởng, mỗi người đều cực kỳ hưng phấn, ai cũng mơ tưởng chiếm được hai trăm vạn, không thì cung cấp manh mối để cầm được một trăm vạn kia, nghĩa khí giang hồ đều không có lợi ích thực tế giống như tiền, huống chi là số tiền lớn như vậy!
Cùng lúc đó, tất cả các địa bàn của Đường Hùng Kiệt đều bị tấn công, quán bar Cựu Hoan Như Mộng bị đập phá biến dạng. Suốt đêm Đường Hùng Kiệt chạy tới gặp cục trưởng cục công an Trương Vinh Quý, gần đây anh ta vô cùng thông minh, không giao địa bàn cho người thuộc hắc bang trông giữ mà thành lập hiệp nghị với cục trưởng cục công an, mỗi tháng anh ta chia cho cục trưởng hai phần thu nhập
"sạch", vì vậy đã bớt đi được không ít phiền toái, đỡ tốn tâm tư. Đây chính là dùng tiền mua bình an! Nhưng giờ lại bị người khác đập phá rối tung rối bời, anh ta đương nhiên muốn đi tìm cục trưởng cục công an tới chủ trì công đạo.
Nhưng điều khiến Đường Hùng Kiệt cảm thấy bất an chính là Trương Vinh Quý tắt máy, tới nhà tìm cũng không có người, tới cục công an cũng không có mặt, hỏi thăm thì được bảo là đã đi công tác. Trong lòng Đường Hùng Kiệt có cảm giác xấu, anh ta cảm thấy Trương Vinh Quý đang trốn tránh mình, chứng tỏ người tới đập phá đêm nay có lai lịch rất lớn. Có lai lịch lớn ở Thượng Hải cũng chỉ có Soái quân!
Chẳng lẽ đúng là Soái quân? Đường Hùng Kiệt cả kinh trong lòng, chẳng lẽ Soái quân biết sự tình ở Căn cứ địa cách mạng là do bọn họ sắp xếp. Nếu đúng như thế, vậy em anh ta gặp nguy hiểm rồi, phải mau báo cho nó nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải, trở về Hàng Châu mới là thượng sách.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLLúc này Đường Chí Cường đang uống rượu trong phòng với Mặt rỗ, mơ tưởng sau khi Soái quân giải tán, Đường Chí Cường trở thành người đắc lực bên cạnh Đường Đại Long, hô phong hoán vũ tại Thượng Hải, phong vân một cõi, cũng không cần dựa vào anh trai sống khổ sở qua ngày.
- Tới đây, anh Cường, ăn đùi gà.
Mặt rỗ xé một cái đùi gà béo ngậy đưa cho Đường Chí Cường.
Đường Chí Cường thỏa mãn gật đầu, nhận lấy, có chút say, nói:
- Mặt rỗ, thời tiết ở Thượng Hải không lâu nữa sẽ thay đổi, đợi sau khi anh phát đạt, nhất định mày cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Mặt rỗ cầm chai bia đi tới, miệng mắng chửi:
- Nửa đêm canh ba, thằng chó chết nào tới làm phiền ông nội?!!
Mặt rỗ mở cửa ra xem, đó là Kim Ngư nhãn Chu Lục, không kiên nhẫn nói:
- Mày điên à, nửa đêm tới đây làm rắm gì? Có biết như vậy làm phiền tao hay không?
Chu Lục dùng Kim Ngư nhãn liếc vào bên trong, thấy Đường Chí Cường ngồi đó, vội vàng cười nói:
- Ai da, anh Cường có mặt ở đây nha, quả đúng là quý nhân!
Đường Chí Cường bảo trì thân phận, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục gặm đùi gà.
- Nói mau, có việc gì?
Mặt rỗ dùng tay gõ lên đầu Chu Lục.
Chu Lục nhìn bốn phía vài lần, kéo Mặt rỗ ra ngoài, ghé tai nói thầm vài câu. Mặt rỗ nghe xong, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Chu Lục nói:
- Mày nói là thật chứ?
Chu Lục gật đầu. Trong mắt Ma Lục hiện lên vẻ điên cuồng, nói với Chu Lục:
- Mày đứng ở cửa đợi, nghe thấy tao gọi thì lập tức xông vào!
Mặt rỗ trở về bàn, lầu bầu nói:
- Mẹ thằng oắt con, nửa đêm còn tới vay tiền đi chơi gái, đúng là xui tận mạng mà!
Đường Chí Cường cười ha hả, nói:
- Đừng nóng, núi cao rừng lớn, loại chim gì chả có! Mặt rỗ, chúng ta tiếp tục uống rượu!
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Đường Chí Cường cáu bẳn nhấc lên xem, hóa ra là anh trai anh ta, vội vàng nghe máy, sau đó mặt lập tức biến sắc, đùi gà trong tay ném sang một bên:
- Mặt rỗ, rượu này uống không trôi rồi, có người muốn tìm tao gây phiền phức, tao phải mau chóng trở về Hàng Châu né tránh một thời gian!
- Hả, anh Cường, anh làm rơi thứ gì trên đất kìa?
Mặt rỗ đột nhiên chỉ xuống đất, kinh ngạc quát lên.
Đường Chí Cường cho là thật, vội vàng cúi xuống tìm kiếm, đúng lúc đó, chai bia trong tay Mặt rỗ phang xuống, chính xác nện vào ót của Đường Chí Cường.