Đèn được thắp lên, tuyết trắng xóa khắp nơi, khí lạnh cú lùa vào phòng qua từng khe hở. Lạnh buốt.
Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình, cùng chị Mị ngồi trên chiếc xe Audi chống đạn, bồn chồn đi về hướng tòa nhà Thanh Tùng.
Đó là tòa nhà có chừng trăm hộ là cán bộ các ban ngành sinh sống, những người có cống hiến cho đất nước. Vì thế tòa nhà này tuy không xe hoa choáng lệ nhưng cũng không thể xem thường. Toàn bộ người dân trong kinh thành đều biết họ. Mỗi người trong tòa nhà này đều có ảnh hưởng ít nhiều đến sự yên ổn trong kinh thành.
Phong Vô Tình đi mấy vòng nhưng vẫn không tìm được chỗ đỗ xe. Điều này cũng là lẽ bình thường, trong cái thời tiết rét cắt da cắt thịt này thì ở trong nhà là lựa chọn sáng suốt nhất.
Mười lăm phút sau, Phong Vô Tình không thể chờ được nữa bèn lái xe đến khu đất trống ở bên đường bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, chỉ có thể đỗ xe ở đây thôi, xung quanh đây không còn chỗ nào để đỗ cả, kể cả có phải nhận vé phạt thì cũng hết cách.
Sở Thiên mở cửa xe, kéo chị Mị xuống, vỗ thật mạnh đôi bàn tay lạnh như băng lên má, như thể đang xả giận, quay đầu lại nói với Phong Vô Tình:
- Không sao đâu, cứ đỗ xe ở đây đi, ở đây cách tòa nhà Thanh Tùng có hơn trăm mét, đi bộ vào cũng được.
Nói xong, Sở Thiên kéo chị Mỵ vào trong. Phong Vô Tình cũng rút chìa khóa, đóng chặt cửa vào rồi theo sau. Vết thương của Sở Thiên vẫn chưa lành, nên cần người đi theo giúp đỡ để tránh gặp phải tình huống khó xử.
Chị Mỵ đêm nay ăn mặc rất thoải mái. Bộ váy màu tím bó sát làm hiện lên những đường cong quyến rũ, đầu đội một chiếc mũ vải bông thanh tú. Nụ cười của chị tươi tắn, sáng lạn. Cả người chị giống như bông mẫu đơn tím, vừa cao quý nhưng lại đượm một ánh buồn lặng lẽ.
Sở Thiên trong lòng thầm than, đàn ông hy sinh cho những người họ trân trọng, phụ nữ lại vì người họ yêu mà chăm chút bản thân
Phòng 303 tòa nhà Thanh Tùng. Chị Mỵ bước trước Sở Thiên, đưa tay gõ cửa.
Lát sau, tiếng bước chân đi đến, cánh cửa lập tức mở ra. Cửa mở là Lâm Ngọc Đình lâu rồi chưa gặp.
Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên, ngây người ra, ánh mắt hiện lên vẻ nhu mì, nhìn Sở Thiên một cách ngốc nghếch.
Sở Thiên có chút xấu hổ nhưng vẫn tươi cười, chủ động nói trước:
- Lâm nha đầu, lâu lắm rồi mới gặp em, hình như gầy đi thì phải.
Lâm nha đầu? Sở Thiên vẫn nhớ gọi là Lâm nha đầu, đây đang là mơ sao? Lâm Ngọc Đình vẫn không có phản ứng gì, muốn cố gắng quên con người trước mặt kia đi nhưng lúc này những kỉ niệm lại gợn lên trong lòng cô.
Hai mắt Lâm Ngọc Đình đã ướt đẫm, hỏi một cách ngốc nghếch:
- Thiếu soái, anh vẫn ổn chứ?
Chị Mỵ đúng là cô gái thông minh, biết rõ Lâm Ngọc Đình nhìn thấy Sở Thiên sẽ nhớ lại tình cảm cũ, vội vã bước vào, đứng trước mặt hai người họ, kéo tay Lâm Ngọc Đình nói:
- Ngọc Đình, em về nhà lúc nào vậy?
Lâm Ngọc Đình giật mình tỉnh lại, lại nghĩ đến lời chị Mỵ dặn, muốn bản thân quân đi Sở Thiên, nên vội vàng thu lại cảm xúc, cười nói:
- Em mới về được chừng nửa tiếng, hôm nay tuyết rơi nặng hạt quá nên bị kẹt xe. Chị Mỵ, Sở Thiên, hai người vào trong ngồi đi!
Chị Mỵ kéo Sở Thiên vào trong đại sảnh. Phong Vô tình muốn ở ngoài nhưng cũng bị chị Mỵ lôi vào. Vì để giảm bớt sự ngại ngùng thì đông người là lựa chọn không tệ, ít nhất cũng sẽ khiến mọi người thấy tình cảm hơn.
Sở Thiên bước vào đại sảnh, mắt vẫn nhìn khắp ngôi nhà mới của Lâm Ngọc Thanh, thấy ông ta thật là người nho nhã, căn phòng nhỏ mà họa tiết trang trí vô cùng tinh xáo. Cửa hiên, cửa đại sảnh phía am bắc rộng, phòng khách, phòng ngủ đều có hình lục giác để nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài, nhà ăn thông từ đầu này sang đầu kia căn nhà, nội thất trong ngoài đều vô cùng hài hòa đẹp đẽ.
Sở Thiên vừa bước được vài bước thấy phía trong bếp vang lên hai tiếng ‘bang bang’ khiến Sở Thiên nghĩ tới buổi tối ba mươi tết.Thấy Lâm Ngọc Thanh từ trong bếp đi ra, gương mặt tươi cười thân mật:
- Lâm nha đầu, sao lại để chú Lâm đích thân vào bếp thế?
Vẻ mặt Lâm Ngọc Đình cũng tươi tỉnh trở lại, hình như vừa nhớ lại chuyện cũ, tươi tỉnh trả lời:
- À, đích thân bố em muốn làm cơm tiếp đãi mọi người!
Trong lúc nói chuyện, Lâm Ngọc Thanh từ trong bếp đi ra, quàng khăn lên cổ, nhìn Sở Thiên và chị Mỵ tươi cười:
- Sở Thiên, các cháu đến rồi à? Ngồi đi, chú sắp xong rồi, chỉ nửa tiếng nữa là được ăn rồi!
Rồi quay sang nói với Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, tiếp đón mọi người cẩn thận nhé!
Lâm Ngọc Thanh nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào bếp, lại băm băm chát chát không ngừng.
Sở Thiên không đoán được vật gì đang nằm dưới lưỡi dao đó nữa.
Sở Thiên thở dài nhẹ nhẹ, quay đầu nhìn chị Mỵ nói:
- Chị, thật sự em đang lo lắng, mình đi giúp chú Lâm nấu cơm đi, nếu không không biết đến khi nào mới được ăn nữa.
Lâm Ngọc Đình bước đến gần Sở Thiên cười:
- Được đấy. Lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn Thiếu soái làm rồi!
Sở Thiên vừa định bước đi thì bị chị Mỵ kéo lại, nhẹ nhàng:
- Này em, vết thương của em vẫn chưa lành, một mình làm đồ ăn sao được, hay để chị giúp nhé!
Chị Mỵ không chỉ lo lắng cho vết thương của Sở Thiên mà còn không muốn đế Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình gần nhau. Có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ trốn tránh mãi cũng không tốt.
Sở Thiên hiểu ý chị nên ngồi xuống nhìn chị đi vào bếp. Phong Vô Tình vẫn đứng ngoài cửa xem xét, nghiên cứu hơn chục bức tranh.
Lâm Ngọc Đình mang cho Sở Thiên một tách trà thơm lừng khắp phòng, đôi mắt không khỏi chờ đợi quan tâm:
- Thiếu soái, chị Mỵ vừa bảo anh bị thương, miệng vết thương ở đâu, có nghiêm trọng không, để em xem nào!
Sở Thiên nghĩ một chút, không phản đối, kéo ống tay trái lên. Tuy miệng vết thương đã khép lại nhưng vết sẹo vẫn còn khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình, ai cũng cảm thấy đau đớn thay.
Lâm Ngọc Đình cũng vậy, nước mắt lập tức ứa ra, nhào vào gần Sở Thiên, tay xoa xoa vết sẹo, mếu máo:
- Thiếu soái, kẻ nào dã làm anh bị thương đến mức này? Là ai? Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?
Sở Thiên xoa đầu Lâm Ngọc Đình, khẽ mỉm cười:
- Nha đầu ngốc, đừng có khóc. Việc qua rồi, anh vẫn còn sống mà, người đó cũng bị anh cho một bài học rồi. Này nhóc, sau khi anh rời khỏi kinh thành, nhất định không được tìm nguyên nhân đâu đấy.
Lâm Ngọc Đình muốn trách Sở Thiên đã quên mình nhưng thấy Sở Thiên thế này thật không nỡ.
Sở Thiên thở dài, ánh mắt lúng túng, nói:
- Anh đến kinh thành không chủ động gặp Diêu Tân Nhu và chú Ba, nhưng họ đều vì anh mà bị liên lụy, Tân Nhu vì anh mà bị trúng hai phát đạn, đã đi nước ngoài điều trị rồi, may là không có chuyện gì nếu không cả đời này anh sẽ phải áy náy.
Ánh mắt Lâm Ngọc Đình toát lên sự sợ hãi, cô không ngờ giang hồ lại nguy hiểm đến vậy. Đến giờ mới biết là bố đã cố gắng bảo vệ mình đến mức nào.
Sở Thiên nói được những lời đó trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nỗi lòng cuối cùng cũng vơi đi một nửa.
- Ngọc Đình, ăn cơm thôi!
Chị Mỵ bưng khay đồ ăn đi về phía bàn ăn, Lâm Ngọc Thanh bưng tô súp đi sau cũng hô theo:
- Sở Thiên, nhanh qua đây dùng cơm đi. Trời lạnh thế này đồ ăn sẽ nhanh nguội lắm!
Mấy người cùng Sở Thiên vội vàng đứng dậy đi về bàn ăn. Phong Vô Tình chần chừ một lát rồi cũng đi theo.
Lâm Ngọc Thanh nhiệt tình mời Phong Vô Tình, còn lấy ra chai rượu rất lâu năm.
Gà nấm hầm cách thủy, hải sâm xào, chân giò, bánh đậu, giò, tôm chiên, còn có cả bát súp Tô Long nữa. Món ăn bày ra khắp bàn, lại để riêng cho từng người, thật là bữa ăn tuyệt vời.
Thật vô cùng công phu.
Sở Thiên nhìn mọi người tươi cười thấy vô cùng ấm áp, một cảm giác không diễn tả được bằng lời. Được hưởng thụ một bữa ăn thịnh soạn, lại cảm nhận cái không khí ấm áp này. Nếu không khí này kéo dài mãi thì thật là tốt.
Gió thổi rất mạnh, tuyết như xe tan những đám mây rồi nhảy múa trong không trung, bay khắp nơi không có định hướng.
Ăn bữa cơm mất cả tiếng đồng hồ. Mọi người dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ. Phong Vô Tình uống được ba chén rượu thì làm cách nào cũng không chịu uống thêm nữa. Anh ta biết ai cũng có thể uống thỏa thích nhưng riêng anh thì không thể, bởi anh còn phải bảo vệ cho Sở Thiên.
Lâm Ngọc Thanh nhân lúc chị Mỵ và Lâm Ngọc Đình dọn dẹp vỗ vai Sở Thiên nói nhỏ:
- Sở Thiên, theo chú vào thư phòng, chú có chuyện muốn nói với cháu.
Sở Thiên gật đầu, trong đầu vẫn còn tỉnh táo.
Chị Mỵ thấy hai người đi vào phòng đọc, đôi lông mày buồn bã cau lại, khẽ thở dài không nói gì.
Trong thư phòng, Lâm Ngọc Thanh tự rót cho mình một cốc trà thật đặc rồi cũng rót cho Sở Thiên nửa chén.
Sở Thiên đỡ cốc trà chờ đợi Lâm Ngọc Thanh mở miệng.
Lâm Ngọc Thanh uống liên tục ba chén mới ngẩng đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, từ khi cháu đến kinh thành, chú vẫn để ý đến cháu. Ở nơi kinh thành chật chẹp, nếu muốn biết cháu đang làm gì thì không khó.
Sở Thiên không nói gì, vì hắn biết Lâm Ngọc Thanh vẫn chưa nói vào việc chính.
- Chú Lâm, thật không thể không bội phục chú, khi cháu còn ở Nghi Tân, chú cũng sắp xếp cho cháu vào được trường tốt.
Lâm Ngọc Thanh cầm lấy chén trà, ánh mắt có phần khen ngợi:
- Từ khi đến kinh thành, cháu đã bắt đầu một kế hoạch, dần dần tiêu diệt bọn xã hội đen. Đến sau cuộc chiến ở núi Phượng Hoàng, cháu đã tiêu diệt các bá chủ xã hội đen ở phương bắc.
Sở Thiên khẽ thở dài, đặt chén trà xuồng, nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Thanh nói:
- Chú Lâm, có phải cháu đã khiên chú thất vọng không?
Lâm Ngọc Thanh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Sở Thiên, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ tức giận:
- Sở Thiên, bằng trí thông minh của bản thân, sao cháu phải chọn con đường đó? Còn nhớ năm ba mươi, cháu nói cháu muốn trở thành ‘Niềm tự hào của thế giới’, chẳng lẽ cháu muốn hoàn thành bằng cách chém giết à? Cháu không thể trở thành trụ cột của đất nước bằng cách đó được.
-
Sở Thiên cười khẩy, hắn biết không thể nói chuyện tiêu diệt xã hội đen là làm cho đất nước ra được. Dù có nói ra thì Lâm Ngọc Thanh cũng sẽ không tin tưởng vào đội quân đó, chỉ cho là hắn đang nói dối.
Sở Thiên thở dài bất lực, nói nhỏ:
- Chú Lâm, trong thế giới của cháu không có trắng đen, thứ duy nhất có là thiện ác. Vì thế cháu tin vào những việc cháu đang làm. Cho đến giờ cháu chưa từng hổ thẹn và hối hận vì những gì mình đã làm.
Lâm Ngọc Thanh như bị kích động, nói to:
- Quốc có quốc pháp, trắng đen phải phân biệt rõ ràng, sao có thể phân biệt như cháu được. Nói như vậy thì pháp luật để làm gì nữa, còn muốn gì nữa? Đạo đức thiện ác chỉ là ẩn tính, lúc này không thể sử dụng bọn tội phạm được, sau này càng không.
Sở Thiên biết cách nghĩ của mình và Lâm Ngọc Thanh không giống nhau. Tuy sớm biết kết quả sẽ như vậy nhưng lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu,
Dù sao ông ấy cũng là Lâm Ngọc Thanh, bố của Lâm Ngọc Đình, trước đây là Kiểm sát trưởng công tư phân minh, sao giờ lại thành như vậy?
Lâm Ngọc Thanh biết mình đang hơi to tiếng nên tự kiềm chế lại, cười áy náy nói:
- Sở Thiên, nếu không còn cách nào khác, hãy nghe chú đừng lấn quá sâu, tốt nhất là trở về đại học Thiên Kinh học tập, như vậy thì chú rất đồng ý.
Sở Thiên biết đó là thiện ý nhưng giờ hắn không còn đường rút nữa, rửa tay gác kiếm, không chỉ là mấy ngàn quân lính mà còn cả Chu Long Kiếm, bọn Tô gia lão sẽ tự giết lẫn nhau. Huống hồ cả Thiên Dưỡng Sinh còn đang bất tỉnh nữa.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Thanh nói:
- Chú Lâm, cảm ơn ý tốt của chú, chú là người mà cháu kính trọng, nhưng bất đắc dĩ cháu không còn cách nào khác. Có lẽ ngày hôm nay, sau khi ra khỏi nơi này sẽ khó có dịp gặp lại chú!
Lâm Ngọc Thanh vẫn rất bình tĩnh, biết chắc Sở Thiên sẽ trả lời như thế, nói:
- Nếu như bất đắc dĩ phải như vậy, thì từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, chú không muốn đứng trước tòa để phán tội cháu.
Sở Thiên gật đầu, bưng chén trà nóng lên ngửa đầu uống một hơi, nóng đến mức bỏng cả cổ họng nhưng hắn không cảm thấy đau. Đặt chén xuống, Sở Thiên đứng dậy nói:
- Chú Lâm, bất luận như thế nào thì cháu vẫn cảm ơn gia đình chú rất nhiều!
Lâm Ngọc Thanh thở dài, ánh mắt do dự một chút, hay là nói ra:
- Chú không có cách nào để cháu thay đổi, cũng không ép cháu nữa. Trước khi đi, hãy coi lời này của chú vừa là lời khuyên, vừa để cảnh cáo.
Sở Thiên cung kính nói:
- Chú cứ nói đi ạ!
Lâm Ngọc Thanh lấy lại ánh mắt uy nghiêm, bình tĩnh nói:
- Không được quá thân cận, tin tưởng Chu Long Kiếm, ông ta sắp không được rồi!
Sở Thiên rất bất ngờ, một tia sáng vụt lên, như vậy cũng đúng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bật tiếng hỏi:
- Chẳng lẽ Chu Triệu Sâm ở trong tay chú?
Sự phỏng đoán của Sở Thiên có lý. Sở Thiên nghĩ đến Chu Chí Minh đã từng là người của Chu Long Kiếm và Lý Thấn Châu, về sau Chu Chí Minh chính là chú của Chu Triệu Sâm, tuy nhiên Lý Thần Chau đã hạ độc Chu Chí Minh. Cái khó là khi còn sống Chu Chí Minh lại đem toàn bộ sổ sách cho Chu Triệu Sâm chứ không phải Chu Long Kiếm.
Nếu như Chu Triệu Sâm nắm giữ bằng chứng phạm tội của Chu Long Kiếm, thì trong lúc đó Chu Triệu Sâm cũng không cho là đúng. Phải đối phó với Chu Long Kiếm, mà Chu Triệu Sâm lại là kẻ thù của quốc gia, bị quân đội đuổi giết, căn bản sẽ không trốn khỏi kinh thành. Vì mạng sống, Chu Triệu Sâm chỉ còn cách nói ra sự thật quan trọng đó.
Mà toàn bộ kinh thành, người duy nhất Chu Triệu Sâm tín nhiệm thì chỉ có ‘Thiên Triều Bao Công’-Lâm Ngọc Thanh mà thôi.
- Có một số việc cháu không nên biết!
Lâm Ngọc Thanh không trả lời câu hỏi của Sở Thiên nhưng cũng có chút sợ hãi lạ thường. Sở Thiên thông minh hơn người, chỉ một câu nói của mình mà hắn đã đoán được sự việc.
Sở Thiên cười, hắn đã chắc chắn là Chu Triếu Sâm đã ở trong tay Lâm Ngọc Thanh, còn được bảo vệ cẩn thận. Chắc chắn sau lưng Lâm Ngọc Thanh có chỗ dựa rất lớn. Sở Thiên cũng biết Chu Long Kiếm là một kẻ rất thủ đoạn, nếu Lâm Ngọc Thanh muốn đem Chu Long Kiếm ra chịu tội thì chắc chắn ông ta sẽ bí quá hóa liều, sẽ không hề nể nang người như Lâm Ngọc Thanh mà cũng xử lý ông như đã làm với Lý Tử Phong.
Sở Thiên hít một hơi thật sâu, thành khẩn:
- Chú Lâm, cháu cũng có một lời khuyên và cảnh cáo cho chú là không được trêu chọc Chu Long Kiếm.
Sắc mặt Lâm Ngọc Thanh vẫn bĩnh tĩnh nói:
- Thân là quan tòa, chú tự biết những việc mình làm, cách chắc là công chính nghiêm minh, không làm cho người tốt chịu oan. Những kẻ xấu, phần tử nguy hiểm trong xã hội chú cũng không ngại.
- Chu Triệu Sâm phải chết!
Sở Thiên cũng nói:
- Nếu anh ta không chết thì sẽ có nhiều kẻ phải chết!
Lâm Ngọc Thanh nhìn Sở Thiên, trầm ngâm:
- Sở Thiên, cháu rất muốn Chu Triệu Sâm chết?
Sở Thiên có chút bực bội, nói nghiêm túc:
- Cháu thật sự muốn mang đầu Chu Triệu Sâm về để cúng tế các anh em đã chết.
Lâm Ngọc Thanh bưng chén trà lên, uống hết nửa chén nói:
- Anh ta chết hay không cũng do pháp luật quyết định, huống chi nếu Chu Long Kiếm không chết thì bất luận Chu Triệu Sâm có nặng tội đến đâu cũng sẽ được pháp luật bảo vệ.
Sở Thiên cảm thấy bực tức, hắn cảm thấy được sự thống khổ, mắt thấy Lâm Ngọc Thanh đang đạp vào quỹ đạo nguy hiểm của chính mình mà không cách nào ngăn cản.
- Chẳng lẽ chú Lâm không suy nghĩ cho Ngọc Đình và chị Mỵ sao?
Sở Thiên cố kìm nén, hạ giọng:
- Chẳng lẽ chú không biết bọn Chu Long Kiếm làm những việc náo động trời đất. Chú nhẫn tâm nhìn Ngọc Đình và chị Mỵ mất đi người mà họ yêu thương nhất sao?
Ánh mắt Lâm Ngọc Thanh chùng xuống, suy nghĩ một lát, kiên định:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy!
Sở Thiên không nói gì, mở cửa phòng đi ra. Chị Mỵ thấy sắc mặt khó coi của Sở Thiên biết là vừa xảy ra một trận khẩu chiến nhưng không thể nghĩ Sở Thiên lại thất hồn lạc phách đến mức như vậy.
Chị Mỵ chặn đường, quan tâm hỏi:
- Em trai, em làm sao vậy?
Sở Thiên miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Em không sao đâu chị, chúng ta về đi!
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình:
- Lâm nha đầu, bọn anh về đây, hôm khác sẽ đến trường học thăm em.
Lâm Ngọc Đình không biết sở Thiên nói dối, cười thích thú:
- Được, được, anh nhớ nha!
Sở Thiên gật nhẹ rồi dẫn chị Mỵ đi. Lâm Ngọc Đình tiễn họ đến thang máy, lưu luyến không muốn về.
Sở Thiên cố nén tức giận. Từng bước chân in trên tuyết hướng về phía xe đỗ.
Chị Mỵ và Phong Vô Tình biết việc vừa xảy ra nhưng không nói gì, lặng lẽ đuổi theo Sở Thiên, đến lúc nên nói Sở Thiên tự nhiên sẽ mở miệng.
Sở Thiên hiểu rõ thủ đoạn của Chu Long Kiếm, dường như đã thấy rõ ràng Lâm Ngọc Thanh nằm trong vũng máu, vẻ mặt Lâm Ngọc Đình và chị Mỵ thì vô cùng bi thương. Sở Thiên đột nhiên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi, bắn khắp mặt đất. Màu đỏ kinh người.
Chị Mỵ và Phong Vô Tình sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ lấy Sở Thiên, lo lắng hỏi:
- Thiếu soái làm sao vậy?
Sở Thiên phấy phẩy tay, lau sạch máu tươi trên miệng nói:
- Không sao!
Phong Vô Tình không để ý, nâng Sở Thiên dậy đi về phía trước.
Bỗng nhiên những bông tuyết nặng rơi xuống quanh họ như mang đầy sát khí.