ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Quản lý Đàm nghĩ cũng đúng, đảo tròng mắt vài lần, trong lòng đã có đối sách, vì vậy kéo Lưu Na Na lại gần, nói thầm vào tai cô ta.

Lưu Na Na vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng còn khoa trương kéo lỗ tai của quản lý Đàm, cười mắng:
- Anh thật xấu!

Lúc này, bọn Sở Thiên đang đi ra ngoài khách sạn Lệ Tinh, mỗi người đều có việc cần phải làm.

Nhiếp Vô Danh đi lấy hành lý được vận chuyển từ kinh thành đến, bên trong có vũ khí cần dùng, còn có năm cái áo chống đạn mà Lý Thần Châu tài trợ. Phong Vô Tình thì đi nghe ngóng tin tức gần đây của Hoang Nguyên, ở Vân Nam anh ta vẫn còn có mấy người chiến hữu đáng tin cậy.

Còn Sở Thiên thì mang theo Khả Nhi và Dương Phi Dương đi dạo xung quanh, đợi bọn Nhiếp Vô Danh sau khi làm xong việc thì cùng nhau ăn cơm!

Tuy không sợ bọn Lưu Na Na đối phó với mình một cách quang minh chính đại, nhưng vẫn lo lắng bọn họ cho độc vào thức ăn hoặc nước uống ở khách sạn. Cho nên suy đi nghĩ lại, Sở Thiên vẫn quyết định giải quyết vấn đề no ấm này ở bên ngoài!

 

Có hai người thanh niên lặng lẽ theo sau bọn Sở Thiên, đi được hơn mười mét, Sở Thiên liền cảm giác được có người đang theo dõi, nhưng không lật tẩybọn họ, nhẹ nhàng mỉm cười, bảo Dương Phi Dương và Khả Nhi cũng không cần để ý đến. Có người đi theo cũng tốt, mọi người đều được an tâm.

Không quen với cuộc sống nơi đây, cho nên bọn Sở Thiên chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh mà không có mục đích rõ ràng.

Sở Thiên đứng ở quầy bán trang sức bên đường, nhìn những cái phi tiêu có màu sắc sặc sỡ kia, cảm thấy rất hứng thú, vì vậy bỏ tiền ra mua hai hộp.

Dương Phi Dương cầm lấy hai hộp phi tiêu, tò mò hỏi:
- Thiếu soái, mua phi tiêu này làm gì vậy? Chúng ta làm gì có thời gian chơi?

Khả Nhi cũng nháy mắt mấy cái, làm động tác bắn súng, cười nói:
-Muốn chơi, chúng ta cũng nên chơi súng, pằng pằng chơi rất hay!

Sở Thiên giơ ra hai ngón tay,vuốt nhẹ lên phi tiêu, cười khẽ nói:
- Các cao thủ của Soái quân đều ngang sức ngang tài, nói về năng lực tác chiến của từng người thì Cô Kiếm và Thiên Dưỡng Sinh là có thân thủ tốt nhất, nói về khí thế cùng với trực giác nguy hiểm thì Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh lại thắng, nói về kinh nghiệm cùng sự nhẹ nhàng linh hoạt thì không ai qua được Lão Yêu. Nhưng hai người có biết về mặt sức mạnh quần chiến thì ai là người dũng mãnh nhất không?

Dương Phi Dương và Khả Nhi suy nghĩ một lát, vẫn là lắc đầu, thật sự không nhận ra.

 

Trên mặt Sở Thiên mang theo nụ cười, linh hoạt kẹp phi tiêu giữa hai ngón tay, nhàn nhạt nói:
- Lão Yêu!

Trong cuộc chiến Trần Cát Mộng làm phản, Sở Thiên đã từng tận mắt thấy sự lợi hại của Lão Yêu, chỉ cần một đao cắt thịt và phi tiêu trên người vẫn cứ giết được sạch sẽ hơn một trăm quân tinh nhuệ của Trần Cát Mộng, đao cắt thịt linh hoạt sắc sảo, phi tiêu cũng bắn ra bốn phía ánh hào quang.

Gần hai giờ, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình mới làm xong việc, chạy tới bên cạnh Sở Thiên.

Sở Thiên không hỏi tình hình của bọn họ, mà quay đầu nhìn bốn phía. Hiện tại vấn đề quan trọng là phải giải quyết vấn đề no ấm đã.

Bỗng nhiên, Sở Thiên nhìn thấy cuối phố có một cửa hàng cháo, biển hiệu phía trên viết “Cháo khoai lang”, trong gió đêm có chút lay động, Sở Thiên đối với cháo khoai lang không hiểu sao có sự ưa thích trời sinh, vì vậy nhất thời liền hứng khởi, vội vàng đi về phía cửa hàng cháo.

Vừa tới gần, trên mặt Sở Thiên lộ ra dáng tươi cười, cảm thấy thế giới này thật là nhỏ, người bán hàng đang bận rộn lại chính là Mai Tử.

Mai Tử đang bận rộn nấu cháo khoai lang!

 

Hiển nhiên Mai Tử cũng không ngờ sẽ gặp được bọn Sở Thiên, trên mặt cũng biểu lộ sự sợ hãi lẫn vui mừng, nhiệt tình hô:
- Sở Thiên, đến đây đến đây, ngồi tự nhiên đi, đêm nay gặp lại chính là duyên phận, muốn ăn gì cứ nói, bữa này em làm chủ, chỉ là hoàn cảnh xung quanh không tốt lắm mọi người phải chịu ủy khuất rồi!

Sở Thiên gật gật đầu, chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, cười nói:
- Không sao, chúng tôi đến là để nhét đầy dạ dày thôi!

Một cái bàn nhỏ lung lay, năm cái ghế nhựa plastic, còn có một ống đũa cùng với nửa cuộn khăn giấy!

Bọn Phong Vô Tình đã ngồi xuống cái bàn ở quán cháo khoai lang, Dương Phi Dương và Khả Nhi cũng chưa từng nếm thử món ăn ở những quán ăn ven đường, cho nên đều tỏ ra rất hưng phấn, đều vây quanh quầy bán hàng tự tay chọn lấy vài món ăn và hai nồi cháo khoai lang.

Không đầy mấy phút sau, cánh vịt sốt, dưa muối, rau cải khô chiên trứng, trứng kho, dầu hàng đậu phụ… bày đầy cả một bàn lớn.

Lúc Mai Tử mang cháo khoai lang đặt trên bàn, khẽ thở dài nói:
- Sở Thiên, không ngờ sức ăn của mọi người vẫn còn rất lớn.

Sở Thiên tuy cũng thấy da đầu tê dại nhưng vẫn mang theo nụ cười tự tin, nói:
- Mai Tử, em yên tâm, anh đảm bảo sẽ ăn hết chỗ này!

Sở Thiên đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Dương Phi Dương và Khả Nhi, bởi vì hai người các nàng gần như ăn hết cả một nồi cháo khoai lang, còn ăn hết bảy đĩa thức ăn, cho đến khi bụng no căng mới thôi, trên mặt là vẻ thỏa mãn.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh trợn mắt há hốc mồm!

Sở Thiên nhìn Mai Tử đang bận rộn tiếp khách, cũng muốn hỏi tình hình của Hoang Nguyên nhưng lại thôi.

Nhiếp Vô Danh vừa húp cháo vừa vỗ túi, nhàn nhạt nói:
- Đã lấy được đồ rồi!

Trên mặt Khả Nhi lộ ra vẻ hưng phấn, ánh mắt mang theo tia nóng bỏng, giống như hai tay đã được cầm súng ngắm rồi vậy.

Sở Thiên gật nhẹ đầu, cũng không quá để ý, đối với hắn mà nói, bất cứ đồ vật gì cũng có thể trở thành vũ khí để giết người.

Phong Vô Tình cuối cùng cũng đã ăn xong, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, hạ giọng nói:
- Thiếu soái, đã dò xét kỹ tình hình rồi!

 

Sở Thiên bê chén trà, tinh tế uống từng ngụm, gật đầu ý bảo Phong Vô Tình nói ra.

Sau khi Phong Vô Tình dùng khăn lau miệng xong, nói thật nhỏ:
- Thiên Lang năm ngoái mới bắt đầu nổi lên ở Hoang Nguyên, sở trường là sử dụng hai khẩu súng cùng lúc, là người cực kỳ hung hãn liều mạng, gã dẫn theo người thuộc bộ lạc gần như chinh phục toàn bộ các thế lực xung quanh Hoang Nguyên, hiện nay thủ hạ dưới tay có đến gần một nghìn người, trở thành bá chủ của Hoang Nguyên thời đại mới. Bất cứ người nào đi qua Hoang Nguyên đều phải nộp lộ phí, nếu không thì tuyệt đối sẽ không được an toàn!

Thiên Lang? Trong lòng Sở Thiên khẽ động, bỗng nhiên nhớ ra, nở nụ cười khổ nói:
- Em vẫn cảm thấy cái tên này rất quen, hiện tại mới nhớ ra, Phàm Gian đã từng nói qua, chính là Hoàng Thiên Hùng đã chạy đến Vân Nam tìm Thiên Lang làm chỗ nương tựa, hình như họ còn là anh em kết nghĩa nữa!

Trên mặt Nhiếp Vô Danh lộ ra vẻ ngưng trọng, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Vậy thì khả năng chúng ta đi qua đấy một cách an toàn là càng thấp hơn rồi?

Sở Thiên nhìn Mai Tử đang tiếp đón một người khách khác, nét mặt biểu lộ sự kiên nghị và nụ cười tự tin, nói:
- Vậy thì càng tốt với chúng ta, thật sự không có cánh nào có thể đi qua đó một cách an toàn, thì nghĩ cách đánh một trận long trời lở đất, nhân tiện giết chết Hoàng Thiên Hùng.

Khí thế “Coi một trăm vạn quân địch không là gì” này của Sở Thiên, lại khiến cho nội tâm của bọn Nhiếp Vô Danh có chút chấn động.

Cuối cùng Mai Tử cũng tiếp đón xong khách hàng, uống mấy ngụm trà, đi đến bên cạnh Sở Thiên, cười nói:
- Mọi người đang bàn luận xem có cách nào đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn không hả? Đừng nghĩ nhiều, sáng mai em đến tìm mọi người, em nói rồi, em có cách!

Sở Thiên cười không nói gì, chuyển chủ đề nói:
- Mai Tử, tại sao buổi tối lại đến đây bán hàng vậy? Không phải đi học sao?

Mai Tử lắc đầu, trên mặt luôn lộ ra vẻ lạc quan, nói:
- Mấy hôm nay, ở trường thi đấu thể thao, không phải đi học, nhân cơ hội này em tập hợp mấy người bạn học đi bán hàng quyên tiền từ thiện giúp đỡ người dân Tây Bắc, buổi tối thì đến đây bán hàng, kiếm ít tiền sinh hoạt.

Thật là một người có ý chí kiên cường, độc lập! Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, kính nể cô ấy, hơn nữa là kính nể từ trong nội tâm.

Lại có khách đến ăn cháo, Mai Tử lại bắt đầu bận rộn, Sở Thiên ý bảo Khả Nhi để lại tờ một trăm tệ, sau đó đi về khách sạn Lệ Tinh. Đợi đến khi Mai Tử phát hiện, bọn Sở Thiên đã đi xa, đành cầm một tờ tiền lớn nhẹ nhàng thở dài.

 

Gió đêm, nhẹ nhàng thổi vào người, cũng không hề rét lạnh mà ngược lại rất thoải mái.

Sở Thiên đi hơn mười bước, thì thấy hai ngươi theo dõi mình đã không thấy đâu nữa, việc này không hề làm cho hắn yên tâm, ngược lại khiến cho hắn càng đề cao cảnh giác.

Sở Thiên hạ giọng, nhàn nhạt nói:
- Tất cả mọi người cẩn thận!

Bọn Phong Vô Tình gật đầu, Nhiếp Vô Danh nhấc cái bao lên, rất nhanh lấy ra mấy khẩu súng.

Bọn Sở Thiên vừa mới bước vào ngõ nhỏ phía sau khách sạn, một tiếng còi vang lên.

Lập tức hai bên ngõ nhỏ tuôn ra không ít người, trong tay đều cần đao sáng loáng.

Khả Nhi nhìn qua vài lần, có một chút ngoài ý muốn nói:
- Bọn chúng vậy mà lại không dùng súng? Có chút bất ngờ!

Phong Vô Tình quét mắt nhìn qua mấy lần, sắc mặt có vẻ ngưng trọng, nhắc nhở:
- Nhìn bước chân của bọn chúng, và cả cách cầm đao, thì thấy có không ít người là xuất thân từ bộ đội. Mọi người nhất thiết phải cẩn thận, cần phải ra tay đả thương địch ngay!

 

Những người phía trước né ra tạo thành lối đi, một người vạm vỡ lắc lư đi đến, mắt to, mũi giống mũi chim ưng, trên cổ đeo một chuỗi vòng xích thô kệch bằng vàng. Người có tướng mạo như thế này ít người là người lương thiện. Bàn tay của gã đàn ông vuốt lên cái đầu trọc lốc bóng nhoáng, mu bàn tay có săm hình cánh chim ưng, mỗi một hành động đều có khí phái của một tên lưu manh.

Hắn quét ánh mắt qua bọn Sở Thiên, cuối cùng như cũ dừng lại trên người Dương Phi Dương và Khả Nhi, lộ ra bộ dáng tươi cười hèn mọn, rất lâu sau mới mở miệng nói:
- Hôm nay chúng mày vừa đến Côn Minh? Hôm nay mới vào nghỉ ở khách sạn Lệ Tinh?

Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mày nói thẳng ra mục đích là được rồi, đừng có nói nhảm!

Một tên trẻ tuổi tiến lên phía trước vài bước, dùng cây đao chỉ vào Sở Thiên, hung dữ nói:
- Tiểu tử, có phải mày không muốn sống nữa không? Dám nói chuyện với Báo ca như vậy?
Những tên cầm đao còn lại cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa, giống như lời nói của Sở Thiên là phạm vào tội chết vậy.

Báo ca phất tay, bảo thủ hạ yên tĩnh, tán dương nói:
- Không tồi, rất thú vị, dám nói chuyện với tao như vậy, tao sẽ đi thẳng vào vấn đề, nghe nói trong tay chúng mày có hàng tốt, mà Báo ca tao gần đây thiếu hàng không đủ bán, muốn mượn của lão đệ để quay vòng, thế nào?

 

Tại cái thành phố gần biên giới này, chữ “Hàng” thường thường là dùng để chỉ thuốc phiện!

Sở Thiên tất nhiên cũng hiểu rõ, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, hỏi lại:
- Trong tay của tao có hàng? Ai nói cho mày?

Báo ca cũng cầm lấy cây đao, chỉ vào Sở Thiên, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Tiểu tử, ai nói cho bọn tao, mày không cần biết. Các ngươi cũng đừng hòng giở thủ đoạn ra với ta, nếu không sẽ chết rất thảm đấy. Nhanh lên, mở ba lô của các ngươi ra!

Báo ca nhìn chằm chằm vào cái túi trên người Nhiếp Vô Danh, cho rằng ở đó có thứ mà gã muốn.

Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hiểu rõ là có người vu cáo hãm hại mình, rất có thể chính là bọn Lưu Na Na.

Vì vậy, Sở Thiên cười khẽ một tiếng, sờ sờ mũi, sau đó nói:
- Nếu bọn tao không đưa?

Báo ca giơ cây đao lên cao, hung dữ hô:
- Chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi