ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Trong nội tâm Lưu Na Na hơi kinh ngạc, chẳng lẽ bọn Sở Thiên thực sự có hàng? Còn trị giá hơn một nghìn vạn, đây chẳng phải là quá lợi cho bọn Báo ca rồi sao, trong lòng cô ta bắt đầu hối hận, tiếc nuối không thôi. Nếu sớm biết như vậy thì để cho người của mình tự ra tay, việc gì phải nhờ lực lượng của bọn Báo ca, hiện tại người thì không giết được, hàng hóa lại rơi vào tay của Báo ca.

Lúc này, Báo ca cố nhịn xuống mấy tiếng cười gian, nhẹ nhàng nói:
- Na Na, cảm ơn em đã cung cấp tin tức nhé!

Tròng mắt Lưu Na Na bắt đầu chuyển động, ý vị thâm trường nhắc nhở:
- Báo ca, vậy mà cũng biết em cung cấp tin tức, có phải cũng nên chia cho em một phần hay không?

Báo ca đang chờ những lời này của cô ta, giả vờ suy nghĩ một lát, nói:
- Được, Na Na, bây giờ ngươi đến đây, anh chia cho em hai phần!

Lưu Na Na nghe thấy được hai phần, trong lòng có chút vui mừng, nhưng cản thấy vẫn ít, nói:
- Hai phần có phải là vẫn ít hay không? Báo ca.

Thanh âm của Báo ca lập tức trở nên lạnh như băng, mang theo chút không kiên nhẫn nói:
- Vậy có phải cô không muốn hay không? Tôi nói cho cô biết, muốn thì đến đây ngay bây giờ, cũng đừng nghĩ mang người của Đường gia đến giết chúng tôi, cho dù thực sự giết chúng tôi, cô cũng không được chia đến hai phần đâu!

Lưu Na Na hiển nhiên cũng hiểu rõ, vì vậy sảng khoái trả lời:
- Tất nhiên là muốn rồi, bây giờ em sẽ đến tìm anh!

Khi trên trời tự nhiên rơi xuống lợi ích cực lớn, cho dù vốn là người thông minh cũng bắt đầu trở nên ngu xuẩn. Lưu Na Na hoàn toàn quên Báo ca chính là loại người thấy lợi quên nghĩa, đêm nay làm sao lại hào phóng đem thuốc phiện trị giá nghìn vạn đồng chia cho mình hai phần, đây là cái bẫy cực lớn, là cái bẫy đòi mạng sống.

Báo ca để điện thoại xuống, trong lòng nổi lên vài kế hoạnh ác độc.

Lúc này, Sở Thiên đang ôm Khả Nhi chìm vào giấc ngủ!

….

Phía đông chuyển sang màu trắng, sắc trời vừa sáng.

Quản lý Đàm mang theo hơn mười thuộc hạ xông lên tầng cao nhất, sau đó đi đến trước cửa gian phòng của Sở Thiên, dùng chân phải đá văng cửa ra.

Cách cửa lập tức bật mở, quản lý Đàm đang đắc ý vì sức lực hung mãnh của mình, tự nhiên sắc mặt bỗng trở nên khó coi giống như nuốt phải ruồi vậy.

Bởi vì có một cây đao sáng loáng mỏng manh đang kề trên cổ của gã, mũi đao lạnh lẽo làm cho đáy lòng của hắn run sợ.

Thủ hạ của gã ầm ầm lao tới, vây quanh Khả Nhi - cô gái xinh đẹp say lòng người.

Một lát sau, Sở Thiên bước ra đứng trước mặt quản lý Đàm, nhàn nhạt nói:
- Anh là ai? Sáng sớm đã đá cửa phòng người khác hình như là không được lịch sự cho lắm!

Đáy lòng quản lý Đàm dấy lên lửa giận, nhưng lại sợ cây đao sắc bén trên cổ mình, nên chỉ có thể dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói:
- Các người, các người mang Lưu Na Na đi đâu rồi? Các người đã giết cô ấy rồi phải không?

 

Quản lý Đàm cả đêm không ngủ được, ngoài việc không có Lưu Na Na với thân thể mềm mại phục vụ ra, gã cũng lo lắng cô ta gặp phải việc gì bất trắc.

Trong lòng Sở Thiên cười nhạt, xem ra Lưu Na Na quả nhiên là người đứng sau mưu hại bọn họ, tối qua Báo ca đúng thật là đã hạ thủ với Lưu Na Na rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tiến lên trước vài bước, làm như vô tình cố ý nhắc nhở:
- Tối hôm qua lúc chúng tôi trở về còn gặp quản lý Lưu ở đại sảnh, sau đó chúng tôi không ra khỏi cửa nửa bước, anh có thể xem lại màn hình giám sát. Hơn nữa anh nên kiểm tra điện thoại của quản lý Lưu, xem xem cuộc điện thoại cuối cùng mà cô ta gọi là gọi cho ai!

Sau khi suy nghĩ, quản lý Đàm cảm thấy Sở Thiên nói cũng có lý, nhưng vẫn còn có chút nghi ngờ nhìn Sở Thiên, không ngăn được mà hỏi thăm:
- Các người thật sự không hạ thủ với Lưu Na Na à? Nếu như việc này là do các người làm, tôi cam đoan sẽ không để các người còn sống sót ra khỏi Vân Nam đâu.

Sở Thiên lười không muốn nói chuyện, tay phải phẩy nhẹ một cái. Muốn làm cho loại người như quản lý Đàm tin lời mình nói, vẫn nên giáo huấn cho gã một chút.

Khả Nhi hiểu rõ ý nghĩa động tác tay của Sở Thiên, duỗi tay trái ra, tát liên tiếp lên mặt quản lý Đàm, “BA-BA” hai tiếng, âm thanh vang dội, sức mạnh cực lớn làm cho quản lý Đàm ngã ngửa ra phía sau, còn ngã đè lên mấy người phía sau, làm cho bọn họ cũng ngã lăn trên mặt đất, một lúc lâu mới đứng lên được.

 

Quản lý Đàm bụm lấy hai bên má nóng bỏng, miệng đau nhức nhưng cũng không bằng nỗi nhục nhã phẫn nộ được, huống hồ đây còn là địa bàn của mình nữa chứ.

Sở Thiên nhìn quản lý Đàm đang hết sức chật vật, nhàn nhạt nói:
- Vậy mà anh lại không tin lời của tôi, tôi đành dùng sức mạnh để nói cho anh biết vậy!

Quản lý Đàm bị chọc tức gần như muốn hộc máu, sắc mặt cực kì khó coi, phẫn nộ rống to:
- Chém bọn chúng cho ta, chém bọn chúng!

Lúc mà hơn mười tên lực lưỡng đang muốn xông vào gian phòng, bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình bị một luồng lực lớn kéo lại, cả người không khống chế được ngã về phía sau, giống như cái bánh chưng bị ném vào tường ngoài hành lang, không lâu sau toàn bộ đều bị té ngã trên mặt đất.

Quản lý Đàm chấn động mạnh, quay đầu nhìn lại, thần sắc trên mặt trở nên âm trầm, bọn Phong Vô Tình lạnh lùng đứng ở phía sau, vị trí đứng và khí thế trên người đã chặn đứt đường rút lui của bọn quản lý Đàm.

Quản lý Đàm nhìn xung quanh vài lần, đến kẻ đần cũng có thể nhìn ra được so sánh thực lực giữa hai bên, vì vậy cắn răng rồi bỏ đi không hề quay đầu lại.

Xem ra, bọn Báo ca đã kết thù với Đường gia rồi. Sở Thiên thở dài rồi khẽ cười.

Mộng đẹp tự dưng lại bị phá hỏng, hiển nhiên không thể ngủ lại nữa.

Bọn Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ xong, liền mang theo một ít hành lý đơn giản rời khỏi khách sạn, vừa mới đi ra đại sảnh khách sạn, điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, vừa móc điện thoại ra, còn đang kinh ngạc, đã thấy Mai Tử từ cửa lớn đi vào, trên vai đeo một cái ba lô lớn.

Mai Tử giơ điện thoại trên tay lên, cười một cách tự nhiên, nói:
- Sở Thiên, điện thoại là của em gọi, em còn tưởng là mọi người vẫn chưa ngủ dậy cơ!

Sở Thiên nhớ đến ngày hôm qua Mai Tử đã nói là sẽ dẫn mình đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn. Bản thân mình còn cho rằng cô ấy chỉ tùy tiện nói chơi vậy thôi, không nghĩ đến hôm nay cô ấy đến thật, vì vậy cười nói:
- Mai Tử, em đến là để nói cho chúng tôi biết làm thế nào để đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn hả? Em thật sự có cách?

Mai Tử dịch chuyển cái ba lô trên vai, lười biếng duỗi thắt lưng nói:
- Đúng thế, có điều em suy đi nghĩ lại, quyết định sẽ đích thân dẫn bọn anh đi qua Hoang Nguyên!

Trên mặt Sở Thiên có chút ngạc nhiên, lập tức cười khổ, từ chối:
- Mai Tử việc này không thể được. Bọn anh làm sao có thể để cho em mạo hiểm như vậy chứ? Nhỡ đâu em xảy ra chuyện gì ở Hoang Nguyên, thì đời này anh sẽ không được sống thanh thản!

 

Mai Tử âm thầm gật đầu, Sở Thiên quả nhiên là người có tình có nghĩa, vì thế càng thêm quyết tâm nhất định phải dẫn Sở Thiên qua Hoang Nguyên, cho nên trên miệng liền treo lên một nụ cười tươi, nói chắc như đinh đóng cột:
- Sở Thiên, anh không cần phải lo lắng cho em, hơn nữa vốn dĩ là em muốn về nhà thăm chị gái ta, chỉ là thuận đường đưa các anh qua Hoang Nguyên mà thôi!

Sở Thiên có chút kinh ngạc, không ngăn được hỏi:
- Mai Tử, chẳng lẽ em là người ở Hoang Nguyên?

Mai Tử lắc đầu, nháy mắt cười nói:
- Ta không phải người ở Hoang Nguyên, nhưng em muốn về quê cũng phải đi qua Hoang Nguyên. Em ở trại Cáp Nhĩ.

Trại Cáp Nhĩ? Trên mặt bọn Sở Thiên đều mang vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng mang theo vài phần mừng rỡ.

Vậy có nghĩa là Mai Tử và Oánh Tử Tử là người cùng làng. Nói như vậy, Mai Tử rất có thể cũng quen biết Oánh Tử Tử, đến lúc đó có cô ấy dẫn đường, thì cũng không quá khó khăn, nhưng ngay bây giờ thì Sở Thiên cũng không tiện hỏi thăm Mai Tử có quen biết Oánh Tử Tử không.

Ngay cả như vậy, trong lòng Sở Thiên vẫn còn có vài phần bất an. Dù sao Hoang Nguyên cũng là nơi quá nguy hiểm.

 

Mai Tử kì quái nhìn phản ứng của bọn Sở Thiên, nhưng cũng không để tâm, vỗ vố tay, nói:
- Sở Thiên, có đi hay không vậy? Đường xá xa xôi đấy!

Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Mai Tử, lời khuyên bảo sắp ra khỏi miệng liền nuốt trở lại vào bụng, gật đầu một cách nghiêm túc. Bởi vì Mai Tử là người ở trại Cáp Nhĩ, như vậy để an toàn đi qua Hoang Nguyên vẫn có sự bảo đảm, nếu không thì vào những kỳ nghỉ Mai Tử làm sao có thể đi từ trường về nhà được? Nếu quả thật gặp nguy hiểm thì dốc hết sức, liều mạng bảo vệ cô ấy là được.

Bọn Sở Thiên vừa đi xa, đằng sau có mấy người đuổi theo.

Trải qua ba tiếng ngồi trên xe xóc nảy, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được thị trấn Lục Thanh.

Dân số của thị trấn Lục Thanh không quá ba mươi vạn người, trong đó số bộ đội đóng quân ở đây cũng đã đến mấy ngàn người rồi, ngoài việc để ngăn chặn thế lực của Hoang Nguyên vào quấy rối ở trong thành phố, quan trọng hơn chính là để trấn giữ biên giới, bộ đội đi từ thị trấn Lục Thanh ra, tối đa hai tiếng là có thể đến được trạm canh gác.

Khắp cả tỉnh Vân Nam mà nói, thị trấn Lục Thanh gần như là thị trấn đứng đầu vùng biên cảnh, có thể nhìn thấy Myamar từ phía xa, từ xưa đến nay là vùng Tây Nam của thiên triều (vùng tây nam này bao gồm Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng)

Là một nơi xung yếu của vùng biên cương. Sau khi bùng nổ chiến tranh Thái Bình Dương trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, đội quân xâm lược Nhật Bản từng nhiều lần tấn công thị trấn Lục Thanh, để kháng Nhật sau khi rút quân viễn chinh từ Myanmar về, cũng có dạo bố trí phòng vệ ở thị trấn Lục Thanh.

Còn bên ngoài thị trấn Hoang Nguyên, vẫn còn mười mấy thôn trại. Với Thiên triều mà nói, nơi đó đã trở thành “quan ngoại”, nhà nước gần như đã không thèm quản lý nữa, ngoài lý do là người dân ở đây hung hãn khó quản lý, thì lý do chủ yếu là nơi đây không có giá trị về mặt kinh tế. Chỉ cần bọn họ không hô khẩu hiệu độc lập, chỉ cần bọn họ không trở thành mối uy hiếp của thành phố, thì nhà nước cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Mà sau khi thế lực ở Hoang Nguyên bị nhà nước trấn áp, cũng đã hiểu rõ phải trái, biết rằng nếu mình muốn đối nghịch với nhà nước, thì chính là tự mình tìm đến cái chết. Bởi vậy cũng tạo thành quy tắc ngầm là không xâm phạm lẫn nhau, cho dù những kẻ hung hãn nhất ở Hoang Nguyên, khi vào “quan nội” làm việc cũng trở nên an phận hơn rất nhiều.

Sau khi bọn Sở Thiên đến thị trấn Lục Thanh, Mai Tử nhìn thời gian trên đồng hồ, cũng không vội lên đường ngay, mà là dẫn bọn Sở Thiên đi vào một quán ăn nhỏ bên đường, cười nói:
- Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, không phải là thời điểm tốt để lên đường, hơn nữa chúng ta phải ăn no bụng cái đã!

 

Sở Thiên cười cười ngồi xuống, cũng được, buổi sáng mới ăn mấy cái bánh bao, trải qua quãng đường dài mệt nhọc trên xe, thế nào cũng phải bổ sung một ít năng lượng đã, nếu không gặp phải bọn người của Hoang Nguyên, thì làm sao có sức mà chiến đấu chứ!

Một cái bàn vuông đã bị tróc sơn, sáu người ngồi, vẫn còn rộng rãi.

Mai Tử vừa ngồi xuống, liền gọi to:
- Chị Hoa, ra tiếp khách này!

Chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên mặc quần áo giản dị, đôi mắt ngăm đen sáng ngời, cầm hai tờ thực đơn đến, còn không quên chào hỏi:
- Mai Tử, hôm nay về nhà hả? Chị gái em hôm trước cũng đến đây, còn nói là em lâu rồi không về thăm nhà!

Mai Tử cầm lấy tờ thực đơn, đưa cho bọn Sở Thiên, sau đó cười trả lời chị chủ quán, nói:
- Chị Hoa, chị gái em đến đưa ngựa hả?

Chị Hoa gật gật đầu, chỉ về phía công xưởng nhỏ xa xa, nói:
- Đúng vậy, đưa tới mười con ngựa tốt nhất của trại Cáp Nhĩ!

Sở Thiên chợt nhìn thấy, trong mắt Mai Tử tỏa ra sự hưng phấn và nỏng bỏng.

Sở Thiên đưa mắt nhìn qua thực đơn vài lần, đưa cho Mai Tử nói:
- Mai Tử, em quyết định đi! Có món gì có hương vị đặc biệt thì mang lên đi!

 

Hiển nhiên là Mai Tử đã rất quen thuộc với quán ăn này rồi, không cần nhìn thực đơn đã lớn tiếng hô:
-Chị Hoa, cho em hai nồi lẩu gà, sáu bát mỳ, mỗi bát cho thêm hai quả trứng tươi, ngoài ra cho em mười cân thịt bò, cắt miếng tất cả rồi đóng gói vào cho em!

Sở Thiên nghe thấy Mai Tử muốn đóng gói mười cân thịt bò, không ngăn được nở nụ cười, nhưng không hỏi, cho rằng Mai Tử muốn mang về cho mọi người trong nhà ăn.

Sở Thiên tranh thủ lúc đồ ăn còn chưa được mang lên, hỏi chút việc mà mình quan tâm để cho chắc chắn, chậm rãi nói:
- Mai Tử, em định dẫn chúng ta đi qua Hoang Nguyên như thế nào? Nếu em một mình về nhà, bọn họ sẽ không làm khó em, nếu như dẫn theo bọn anh, có thể sẽ gặp phải khó khăn lớn đấy. Em cũng biết, hôm qua bọn anh đã đánh bọn Tiểu Lang ca bị thương nặng, nếu bị bọn họ phát hiện chúng ta đi qua Hoang Nguyên, vậy thì sẽ khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận lớn!

Đấy là Sở Thiên còn chưa nói đến chuyện của Hoàng Thiên Hùng, đó cũng là một nguyên nhân nữa đấy.

Trên mặt Mai Tử từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười tự tin, dung nước sôi tráng qua bát đũa, nói một cách chân thành:
- Sở Thiên, tuy em không biết rõ lai lịch của các anh, nhưng em biết rõ các anh đều là người có tình có nghĩa, cho nên Mai Tử em cho dù thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải giúp các anh đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn!

Sở Thiên cười khổ, Mai Tử vẫn không nói ra là dùng cách nào để đi qua Hoang Nguyên, nha đầu này cứ bí hiểm như vậy thật là có thể bức chết người mà.

Mai Tử còn cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện sang chủ đề khác, tinh tế dò xét Dương Phi Dương và Khả Nhi, hâm mộ nói:
- Làn da của hai chị thật đẹp, không biết bảo dưỡng như thế nào vậy, có thể dạy Mai Tử không?

Dương Phi Dương và Khả Nhi nở nụ cười, nắm tay Mai Tử truyền thụ kinh nghiệm cho nàng.

Sở Thiên bắt đầu cảm thấy nhức đầu, ba người phụ nữ một khi đã bắt đầu nói chuyện, thì giống như một sân khấu diễn kịch vậy.

May mà chị Hoa đã nhanh chóng bưng đồ ăn lên, nồi lẩu gà béo mềm vàng ươm cùng với mấy bát bún với nguyên liệu phong phú, tức khắc làm cho khẩu vị của bọn Sở Thiên được mở rộng, tạm thời quên hết tất cả những thắc mắc, bọn Khả Nhi cũng ngừng nói chuyện, sôi nổi cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Sở Thiên dùng khăn tay lau sạch miệng, thỏa mãn hô:
- Bà chủ, tính tiền!

Khả Nhi quay người lấy tiền từ ba lô ra.

 

Không đợi Khả Nhi lấy tiền,Mai Tử đã rút ra hai tờ một trăm đồng đưa cho Hoa tỷ, trong miệng hô:
- Sở Thiên, không cần cùng em tranh trả tiền bữa cơm này, hôm qua các anh cũng giúp đỡ em không ít việc, lại còn đến ủng hộ quán cháo của em, hôm nay thế nào cũng phải để cho em làm chủ, tận tình tiếp đãi mọi người!

Sở Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo Khả Nhi cất tiền đi, sau đó nhận lấy chén trà của chị Hoa, nhìn sắc trời, cười nói:
- Mai Tử, cơm nước no nê rồi, bây giờ chúng ta nên làm những gì?

Mai Tử cầm lấy gói thịt bò mà chị Hoa đã đóng gói kỹ càng rồi nhét vào trong ba lô của mình, sau đó mới trả lời:
- Lúc này, có lẽ chúng ta nên đi chọn ngựa, sau đó dạy mọi người cưỡi ngựa, học xong thì chúng ta có thể cưỡi ra khỏi thành rồi.

Bọn Sở Thiên có chút ngạc nhiên sững sờ, gần như trăm miệng một lời mà nói:
- Cưỡi ngựa?

Nét mặt Mai Tử lộ ra vẻ tươi cười, dường như đã sớm đoán được nghi vấn của bọn Sở Thiên, nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Thiên rút cục nhịn không được, sờ sờ đầu, cười khổ nói:
- Mai Tử, em có thể tiết lộ cho bọn anh một chút không? Như thế để cho bọn anh có thể chuẩn bị trước, để tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp thì lại phiền toái!

Mai Tử suy nghĩ một lát, cảm thấy Sở Thiên nói có lý, vì vậy khẽ thở dài một tiếng, ngồi xuống lần nữa, nói:
- Được rồi, em cũng không giấu mọi người nữa. Moij người cũng biết, muốn đi qua Hoang Nguyên, nếu đi thẳng từ đường cái qua đó, không thể nghi ngờ gì nữa đấy chính là cách nhanh nhất và trực tiếp nhất, nhưng cũng khiến người ta chú ý nhất. Các thế lực của Hoang Nguyên rải rác khắp nơi thường xuyên có người canh ở đường cái, một khi nhìn thấy những người lạ, thì sẽ quây vào tấn công.

Sở Thiên gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Cái này anh cũng biết rõ! Không phải nộp phí qua đường cho Thiên Lang xong thì sẽ không có việc gì sao?

Mai Tử không ngạc nhiên khi Sở Thiên biết rõ như vậy. Sở Thiên muốn đi qua Hoang Nguyên thì tất nhiên phải tìm hiểu trước rồi, vì thế bèn trả lời:
- Quả thực là có việc nộp lộ phí qua đường, nhưng đó là phí bảo hộ mà Thiên Lang chỉ áp dụng cho mọi người ở “bốn thôn và mười hai trại” xung quanh. Hễ là người của “bốn thôn mười hai trại”, chỉ cần nộp phí bảo hộ, thì có thể cầm bùa hộ mệnh của Thiên Lang đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn!

Trong lòng Sở Thiên thầm nghĩ, Mai Tử này biết không ít chuyện, ít nhất là kỹ càng hơn so với tin tức mà Phong Vô Tình tìm hiểu được.

Mai Tử nói đến đây, dừng lại một lát nhìn Sở Thiên vài cái, cười khổ mà nói:
- Nhưng nếu nhìn thấy khuôn mặt lạ hoắc của các anh, thì họ thà giết nhầm cũng sẽ không buông tha đâu! Bởi vì bọn họ lo lắng rằng các anh là người nằm vùng của nhà nước.

 

Sở Thiên không nói gì, đang trầm tư suy nghĩ, nếu đã là như thế, thì Mai Tử làm thế nào có thể dẫn mình đi qua Hoang Nguyên một cách an toàn đây?

Mai Tử hiển nhiên nhìn ra nghi vấn trong lòng Sở Thiên, khôi phục thần sắc lạc quan, cười nói:
- Nhưng chúng ta có thể không đi đường cái, chúng ta có thể đi đường nhỏ qua Hoang Nguyên, tuy tốn nhiều thời gian, nhưng lại an toàn hơn so với đi đường cái nhiều!

Sở Thiên bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu, tiếp lời Mai Tử nói:
- Đường nhỏ, đương nhiên rất gập ghềnh khó đi, còn có thể phải đi qua không ít sông suối hoặc bãi đất cao. Lúc này, ngựa sẽ tiện lợi hơn ô tô, có phải không?

Mai Tử cười cười, ánh mắt toát ra ý khen ngợi, nói:
- Nói hoàn toàn chính xác, mấy năm trước ta và chị gái em đã cưỡi ngựa đi qua rồi, tuyệt đối an toàn, thúc ngựa nhanh thì mất khoảng hơn bốn tiếng là có thể ra khỏi phạm vi thế lực của Hoang Nguyên rồi. Mọi người, bây giờ có đồng ý cưỡi ngựa đi hay không đây?

Trong mắt Khả Nhi léo ra vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi:
- Mai Tử, cô biết cưỡi ngựa hả?

Chị Hoa mang tiền lẻ trả lại cho Mai Tử, nghe thấy Khả Nhi nói vậy, thì khen ngợi nói:

- Kỹ thuật cưỡi ngựa của nha đầu này khá giỏi, không kém chị gái của nó mấy, đều liều mạng như nhau!

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, hôm nay mấy lần nghe được danh tiếng của chị gái Mai Tử, bỗng nhiên có chút hiếu kì đối với cô ấy.

Mai Tử đeo ba lô lên lưng, trên mặt mang theo vẻ ngại ngùng khi được khen ngợi, nói:
- Sở Thiên, chúng ta đi thôi!

Sở Thiên gật gật đầu, nét mặt biểu lộ dáng vẻ tươi cười, nhớ đến câu thơ cổ: “thúc ngựa đồng bằng”.

Chỉ là, Sở Thiên làm sao cũng không nghĩ đến, như vậy sẽ vượt qua mọi khó khăn gian khổ của cuộc huyết chiến ở Hoang Nguyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi