ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Trương Lâm ngồi xuống, nhấp hai ngụm trà thơm, mở miệng nói:

- Để tỏ lòng thành ý của tôi, trước tiên tôi sẽ báo cho Sa tiên sinh một tin tình báo. Quân chiếm đóng hai tháng trước đã xây dựng một sân bay bí mật, bên trong có mười mấy chiếc máy bay ném bom, cho dù thể loại hơi cũ nhưng ở Tam Giác Vàng chật hẹp nhỏ bé này, vẫn là quá đủ để sử dụng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Sa Khôn sắc mặt có chút biến đổi, tin tình báo này bản thân mình cũng không nắm rõ, không khỏi thầm trách sự thất trách của phòng Tình báo, nếu mười mấy máy bay ném bom công kích bất ngờ, trận địa tuyến đầu của Sa gia sẽ nhanh chóng bị thất thủ, không ngờ Chính phủ chi nhiều tiền như thế để đối phó với mình, xem ra lần này bất kể Long Thái chết hay không chết, quân chiếm đóng và quân Sa gia sớm muộn cũng phải quyết chiến sinh tử.

Trương Tiêu Tuyền quả thật suy nghĩ hơn người, nghe Trương Lâm nói xong, liền hiểu được ý tứ của anh ta, cười nói sang sảng:

- Tin tình báo của Tướng quân Trương quả thật vô giá, xem ra chúng tôi muốn chống cự quân đội, nhất định phải phá tan sân bay bí mật của họ, khiến quân đội yếu thế trong không trung, nhưng không biết, Tướng quân Trương có thể nói rõ hơn mục đích đến đây không?

Trương Lâm không do dự gật đầu, từ đáy lòng khen:

- Tham mưu trưởng quả nhiên là tiểu Gia Cát, nói rất trung thực, Trương Lâm quả thật hy vọng Sa gia có thể đánh tan sân bay bí mật, vì sao tôi không phái người đi? Là bởi vì bên cạnh tôi không có ai tài ba, tiếp theo tôi muốn cung cấp tin cơ mật này, cuối cùng sân bay này có sức uy hiếp vô cùng lớn với Sa gia.

Không ai cho rằng lời anh ta nói không có lý.

Sở Thiên lại cười cười không tỏ rõ ý kiến, Trương Lâm muốn thông báo tình hình này, hà tất phải đích thân đến bộ chỉ huy Sa gia? Vì thế mở miệng nói:

- Tướng quân Trương vô tư cung cấp tin tình báo quan trọng như vậy, Sa gia hiển nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác đi làm nổ tung sân bay này, nhưng muốn hỏiTướng quân, còn có điều kiện nào khác không?

Trương Lâm hơi sửng sốt, lập tức nhìn Sở Thiên, kinh ngạc nói:

- Cậu là?

Sa Khôn nhẹ nhàng cười, thản nhiên nòi:

- Đội trưởng đội trinh sát Sa gia, Sở Thiên.

Trương Lâm bừng tỉnh hiểu ra, khen ngợi nói:

- Hóa ra là tiên phong của Sa gia, không trách được lời nói sắc bén, làm cho người ta thán phục, thật không dấu diếm, Trương Lâm quả thực còn có một điều kiện nhỏ, chính là hy vọng Sa tiên sinh khi hành động có thể mang theo tiểu thư Bạch Vô Hạ và bảo vệ an toàn cho cô ấy, tiểu thư Bạch là Trưởng phòng tình báo của chúng tôi, muốn đi thăm dò một chút tình hình quân địch.

Lời này vừa nói ra, Sa Khôn và mọi người trong lòng lập tức sinh nghi.

Sở Thiên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nụ cười bỡn cợt, kiêu ngạo nhìn chằm chằm Bạch Vô Hạ, Trương Lâm nói dối cũng không biết viện một cái cớ chính đáng, làm nổ tung sân bay lại muốn mang theo Trưởng phòng tình báo đi, nếu không phải muốn làm liên lụy đến đội hành động Sa gia, nếu không còn có mưu đồ khác, vì thế cười nói:

- Hóa ra là vậy, không biết Tướng quân thấy khi nào thì thích hợp hành động?

Trương Lâm không chút do dự mở miệng:

- Đại chiến sắp tới, nhất định phải nhanh chóng ra tay, thời tiết hôm nay âm u, buổi tối có thể có mưa, cho nên tôi đề nghị Sa tiên sinh nửa đêm phái người qua sông tập kích.

Sở Thiên gật gật đầu, nhìn Sa Khôn nói:

- Sa tiên sinh, phá nổ sân bay giao cho cháu đi.

Sa Khôn cũng là cáo già, biết bên trong còn có càn khôn, cho nên rõ ràng giao cho Sở Thiên ứng phó:

- Được, cháu làm thì ta yên tâm, nhiệm vụ phá nổ sân bay giao cho cháu.

Trương Lâm thấy Sở Thiên trẻ tuổi như vậy, cho nên rất hoài nghi năng lực của anh ta:

- Đội trưởng Sở, cậu thật sự nắm chắc việc phá nổ?

Trương Tiêu Tuyền cười nói:

- Yên tâm đi, cậu ta là kiện tướng của Sa tiên sinh!

Sở Thiên nâng chén trà uống mấy ngụm, gật gật đầu xem thường.

Bạch Vô Hạ thấy Sở Thiên tự đại như vậy, đối với chủ của mình cũng không có vẻ cung kính, vì thế ánh mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn, ra tiếng nói:

- Đây là đi tập kích sân bay, không phải trò chơi tập làm người lớn, không biết Đội trưởng Sở có gì nắm chắc? Tốt nhất có được một số tài liệu giá trị, tôi không muốn uổng mạng với một người ngông cuồng, kiêu ngạo.

Sở Thiên khẽ thở dài, nước trà nhanh chóng hắt vào Bạch Vô Hạ, cùng lúc đó di chuyển thân hình, khi nước trà hắt trên mặt cô ta toàn bộ đã thu về, tất cả động tác xảy ra đều rất nhanh chóng đột ngột, khiến bọn người Bạch Vô Hạ đầu tiên là cả kinh sau là chấn động, cả kinh là Sở Thiên dám hắt nước trà vào mình, chấn động chính là thân thủ tinh nhanh của Sở Thiên.

Trương Lâm không dám xem thường Sở Thiên nữa.

Bạch Vô Hạ lại sinh ra tức giận vì bị người khác trêu đùa, Sở Thiên không nhìn cô ta, thản nhiên nói:

- Tướng quân Trương, hành động dĩ nhiên do tôi phụ trách, tôi muốn làm rõ quan hệ của chúng tôi với Bạch tiểu thư, là đưa cô ấy đến khu vực phòng thủ Quân đội an toàn, hay là đợi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi đưa về an toàn?

Trương Lâm không nói gì, Bạch Vô Hạ kiêu ngạo trả lời:

- Dĩ nhiên là quan hệ hợp tác, đương nhiên là phải đưa tôi an toàn trở về.

Sở Thiên gật đầu, chuyển chủ đề:

- Như vậy, Bạch tiểu thư có thể đưa bản đồ sân bay ra cùng chia sẻ không? Sẽ tốt hơn cho việc giành phần thắng.

Bạch Vô Hạ hơi sửng sốt, phản xạ có điều kiện nói:

- Tại sao anh biết chúng tôi có bản đồ sân bay?

Sở Thiên vuốt vuốt chén trà trong tay, bộ dạnh đa mưu túc trí, thản nhiên nói:

- Nếu quân đội thật sự xây dựng sân bay bí mật, phòng tình báo của Trưởng phòng Bạch sao có thể không tìm ra tọa độ chi tiết? Phải biết rằng, tỉ mỉ cẩn thận là tác phong của Tướng quân Trương, huống hồ không có căn cứ xác định sao có thể đến Sa gia cung cấp tin tình báo.

Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền cùng nhìn nhau, không khỏi thầm khen Sở Thiên từng trải.

Bạch Vô Hạ suy nghĩ một lát, nói có phần vênh váo hung hăng:

- Trên tay chúng tôi quả thật có sơ đồ phác thảo sân bay, nhưng phải đợi đến khu vực phòng thủ của quân đội tôi mới có thể đưa cho các anh dùng, nếu không, các anh có bản đồ rồi, nếu chẳng may vứt bỏ tôi một mình hành động, Đảng Quốc Minh chúng tôi chẳng phải mất cong vất vả? Phải biết rằng, phần bản đồ này chúng rôi đã tốn không ít tâm huyết, thậm chí tính mạng.

Sở Thiên càng tin rằng bọn họ muốn qua sông là có mưu đồ khác, thậm chí hợp tác với Sa gia cũng là giả dối, vì thế ngẩng đầu lên nói:

- Hai quân hợp tác là ở lòng chân thành, Bạch tiểu thư ngay cả bản đồ cũng không đưa ra, tôi không khỏi hoài nghi các cô đến đây không phải thu thập thông tin, mà là có mưu đồ khác, đương nhiên toan tính gì thì không liên quan đến việc của tôi, dù sao cũng theo nhu cầu.

- Nhưng ảnh hưởng đến tính mạng anh em của tôi, tôi không thể không khẩn trương, so với mù quáng chịu chết, không bằng phòng thủ ngoan cố chống lại.

Trương Lâm cuối cùng lên tiếng:

- Như vậy là có ý gì?

Sở Thiên sờ sờ mũi, vặn người bẻ cổ đứng lên:

- Rất đơn giản, hành động hủy bỏ, Tướng quân về nhà, Sa quân chuẩn bị chiến tranh.

Nghe xong hai câu sau, Sa Cầm Tú thiếu chút nữa không nhịn nổi cười.

Sắc mặt Bạch Vô Hạ biến đổi lớn, ngăn không được hỏi lại:

- Chẳng lẽ anh không sợ máy bay ném bom phá nổ trận địa tuyến đầu sao?

Sở Thiên hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Máy bay ném bom có gì nghiêm trọng, Tam Giác Vàng khắp nơi là rừng cây, thời tiết ẩm ướt tùy tiện đốt cháy mấy chục mẫu thì khói đặc sẽ cuồn cuộn, máy bay ném bom biết ném hướng nào? Hơn nữa, máy bay ném bom của Liên Xô có giá rẻ, độ chính xác cũng thấp, không thực sự có tác dụng.

Lời nói liều lĩnh nhưng có căn cứ của Sở Thiên khiến Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền tán thưởng tự đáy lòng, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh mới khiến bọn Trương Lâm mất đi phong thái cao quý, đồng thời, những người lão luyện không khỏi hoài nghi sự chân thành hợp tác của Trương Lâm, sau khi qua sông đạt được mục đích sẽ bỏ mặc Sa gia, lòng người khó đoán.

Trong mắt Bạch Vô Hạ toát ra phẫn nộ, muốn nói cái gì đó lại bị Trương Lâm khua tay ngăn lại:

- Không có thời gian rảnh rỗi, đừng tranh cãi, Sa tiên sinh, ông mới là người có quyền quyết định cao nhất của Sa gia, chẳng lẽ ông thật sự cho rằng chúng tôi giả bộ hợp tác? Bạch tiểu thư giữ bản đồ cũng là muốn bảo đảm an toàn hơn, như vậy dường như cũng không quá đáng lắm? Thật sự không đươc, tôi cũng chỉ có thể tiếc nuối cáo biệt.

Ý của anh ta rõ ràng là nghi ngờ Sở Thiên thân phận thấp kém và áp chế Sa Khôn, Sa Khôn mặt không đổi sắc nói:

- Tướng quân Trương xin bớt giận, tôi quả thật cũng muốn phá nổ sân bay, nhưng tôi đã đem việc làm nổ sân bay giao cho Sở Thiên phụ trách, cho nên các cậu muốn nói gì chỉ có thương lượng cùng cậu ta, tôi cũng không thể tùy tiện chỉ huy, càng không thể thay đổi qui định? Đây là điều tối kỵ binh gia.

Trương Lâm hiểu rõ ý của Sa Khôn, đây chính là ủng hộ Sở Thiên, việc đã đến nước này, nếu không đưa ra bản đồ chỉ sợ sẽ bị nghi ngờ nhiều hơn nữa, mục đích của mình khó mà đạt được, dù sao muốn đi vào khu vực phòng thủ của quân chiếm đóng, chỉ có đi qua sông từ thị trấn Thiên Tinh mới có tác dụng, nếu không hợp tác, dĩ nhiên phải thông qua khu vực Sa gia, mới có thể thông qua khu vực quân đội, khó khăn sẽ tăng gấp đôi.

Bạch Vô Hạ im lặng nói:

- Tướng quân Trương, chúng ta đi thôi.

Sở Thiên không chịu yếu thế:

- Cầm Tú, tiễn khách!

Không ngờ người này mạnh mẽ cứng rắn như thế, Trương Lâm bất đắc dĩ nhẹ nhàng phất tay:

- Được rồi, hợp tác quan trọng, Vô Hạ, đưa bản đồ cho Đội trưởng Sở để bày tỏ thành ý của chúng ta.

Bạch Vô Hạ tức giận lấy bản đồ sân bay từ trong người ra, oán hận vỗ vào người Sở Thiên, hôm nay liên tục bị tên tiểu tử này trêu đùa phản bác, mặt mũi thật sự không nén được giận, trong lòng không khỏi tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ làm thế nào xử lý tên tiểu tử tự mãn này, để hắn lại cho quân đội hay là đẩy xuống sông Văn Tinh cho cá ăn.

Sa Thành từ đầu đến cuối không nói gì, lẳng lặng nghe họ đàm luận, khóe miệng còn lưu lại nụ cười nham hiểm.

Sở Thiên đưa lại bản đồ cho Bạch Vô Hạ, lộ ra nụ cười như thiên sứ, thản nhiên nói:

- Bản đồ không ngờ đến từ Trưởng phòng Bạch, như vậy cô nhất định nắm kỹ hơn chúng tôi gấp trăm lần, để không lãng phí thời gian, mời cô giảng giải rõ cho chúng tôi, nhân tiện nói về kế hoạch hành động đêm nay, tôi nghĩ, Trưởng phòng Bạch chắc chắn có ý kiến và cách nhìn của riêng mình.

Bạch Vô Hạ lồng ngực vui sướng không ngừng phập phồng, hiển nhiên lửa giận đã nguôi.

Trương Lâm tuy không quen với thái độ ngang ngược của Sở Thiên, nhưng lại không thể không bội phục hắn là một nhân tài, bởi vì bọn họ quả thật đã xây dựng phương án tập kích sân bay, chẳng qua muốn đợi sau khi phương án của Sa gia hoàn thành sẽ đưa ra kiến nghị của mình, như thế sẽ càng lộ vẻ trí tuệ của họ trong việc giúp đỡ Sa gia, không ngờ bị Sở Thiên vạch trần.

Trương Lâm bất đắc dĩ phất tay:

- Vô Hạ, tóm tắt tình hình cho mọi người nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi