ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Lúc Thiên Hoa Cư phát nổ Trương Tiêu Tuyền đang dẫn mấy chục bảo vệ nhảy ra khỏi cửa, còn chưa kịp lên xe, xung quanh lại xuất hiện mấy chục người, không nói hai lời thì nổ súng bắn mấy vệ sĩ ngã lên đất. Chỉ có hai vệ sĩ thân cận trong hỗn loạn phản ứng lại, đè Trương Tiêu Tường ngã lên đất, mình thì phản kích lại.

Ám Hồng cười mấy tiếng, dẫn mấy chục tinh anh Đột Đột tới gần đám người Trương Tiêu Tuyền, mấy khẩu súng luân phiên bắn áp chế, làm vệ sĩ còn lại hoàn toàn khó phản kích hoặc chạy trốn. Nhìn thấy vòng bao vây càng ngày càng nhỏ, Trương Tiêu Tuyền nhẹ nhàng thở dài, xem ra tối nay chính là chạy trời không khỏi nắng, không khỏi lạnh lùng mở miệng:

- Tổ chức Đột Đột các người cũng quá càn rỡ!

Ám Hồng dùng con dao nhỏ cắt móng tay, đầu cũng không ngẩng lên quát với Trương Tiêu Tuyền:

- Tham mưu trưởng Trương, chúng tôi không có ý muốn giết ông, chỉ là muốn ông ủng hộ Tướng quân Sa Thành thành chủ nhân mới. Nếu ông nhận lời, sau này ông chính là Tham mưu trưởng đức cao vọng trọng, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý của ông.

Trương Tiêu Tuyền nặng nề hừ, giọng điệu cực kỳ xem thường nói:

- Trương Tiêu Tuyền sớm đã nhìn thấu danh lợi sinh tử. Sở dĩ tôi có thể được người ta tôn kính chính là tôi biết cái gì là nên làm, cái gì là đê tiện vô sỉ. Đi về nói cho Sa Thành, cậu ta muốn vị trí chủ nhân của Sa gia, nằm mơ đi.

Mặt của Ám Hống hơi vặn vẹo biến hình, nhưng vẫn không giận, ngược lại cười:

- Tham mưu trưởng Trương quả nhiên là người có nguyên tắc, nhưng làm người nhiều lúc phải biến thông. Cho dù ông không nghĩ cho mình, như vậy có nên nghĩ cho người nhà ông không hả? Để tỏ thành ý, tôi dẫn hai đứa cháu của ông ở Bangkok đến thăm ông!

Trương Tiêu Tuyền thân hình chấn động mạnh, tức giận hô:

- Bọn mày không phải là người!

Ám Hồng ha ha cười dài, không quan tâm nói:

- Bọn tôi quả thật không phải là người, bọn tôi là thần, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hiến thân cho tổ chức. Tham mưu trưởng Trương, ông lại không chịu ra, như vậy thì tôi dẫn hai đứa cháu của ông đến thăm ông. Lúc chiều nhìn thấy dáng vẻ của chúng, cảm giác thật có mấy phần giống tôi đấy!

Trương Tiêu Tuyền nước mắt chảy đầy mặt.

Đau khổ của người khác chính là hạnh phúc của mình. Sau khi Ám Hồng nói xong, giơ tay ra đắc ý nhẹ nhàng vỗ tay, kết quả bốn thuộc hạ trông coi lại không có áp giải hai đứa trẻ ra theo dự định, trong lòng hơi kinh ngạc, hô:

- Áp giải hai đứa nhỏ ra cho tao!

Vẫn không có hồi âm, Ám Hồng không khỏi sinh ra vẻ tức giận, chẳng lẽ bốn thuộc hạ của mình đều ngủ rồi? Phất tay bảo hai tên tinh anh Đột Đột đi thăm dò tình hình. Cô từ đầu đến cuối đều không ngờ có bất trắc gì, dù sao bọn họ nếu chết cũng sẽ không chết im hơi lặng tiếng, không chút tiếng động như vậy.

Hai tên phần tử Đột Đột cất bước đi về hướng xe tải chỗ không xa, sau một lát tới bên cạnh cửa xe nặng nề gõ cửa, trong miệng hô:

- Chị Hồng bảo bọn mày dẫn người ra.

Im hơi lặng tiếng!

Hai gã phần tử Đột Đột hơi kinh ngạc, giơ tay kéo cửa xe ra. Dưới ngọn đèn lân cận nhìn quanh trong xe, lại phát hiện bên trong không có hai đứa cháu của Trương Tiêu Tuyền, chỉ có bốn đồng bọn đã chết rồi. Cổ họng cũng thêm vết hình trăng sáng cực kỳ nghệ thuật. Không có da thịt tung bay nhưng lại làm người ta chết.

Nhìn thấy đồng bọn chết đi, hai tên tinh anh Đột Đột không kìm được chấn động. Vừa muốn quay đầu cảnh báo, một thanh đao cắt thịt lạnh như băng rạch qua cổ họng bọn chúng. Động tác giống như linh dương treo sừng làm bọn họ hơi cảm thấy lạnh buốt. Ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện máu tươi mãnh liệt chảy xuống ngực, lập tức toàn thân vô lực.

Cả hét to cũng không thể!

Một cái bóng gầy nhỏ từ trong xe chui ra, dán vào phần tử Đột Đột sắp ngã xuống, sau đó ra sức xông tới cây đại thụ sau lưng Ám Hồng. Bọn Ám Hồng đang chờ thuộc hạ áp giải hai đứa trẻ ra, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, thì quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai thuộc hạ đã ngã bên cạnh không động đậy được nữa.

Ám Hồng chấn động, cuối cùng phát hiện có gì không bình thường, quát:

- Có kẻ địch, mọi người cẩn thận!

Lời nói vừa rơi xuống, "xuỵt xuỵt xuỵt" tiếng huýt sáo sắc lạnh vang lên trên cây phía sau lưng, phần tử Đột Đột vừa ngẩng đầu nhìn qua, mấy chục viên hàn tinh đã như viên đạn bắn vào ngực bọn họ. Ám khí nhìn thấy trên TV cuối cùng rõ ràng biểu hiện trước mặt bọn họ, duy không giống là, những ám khí này lấy mạng bọn họ.

Mười mấy tinh anh Đột Đột không kịp đề phòng thì cứ như vậy bị lão Yêu đánh ngã lên đất. Ám Hồng chỉ vào cây to, không kìm được quát to lên:

- Nổ súng cho tao, nổ súng cho tao!

Trương Tiêu Tuyền chỗ không xa biết có viện binh xuất hiện, ông ta đánh trận nửa đời tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, hạ lệnh với mấy vệ sĩ bên cạnh:

- Mọi người không cần bảo vệ tôi, nhanh chóng phân tán phản kích, bằng không bọn họ phản ứng lại, chúng ta lại phải rơi vào trong trình trạng bị bao vây.

Mấy tên vệ sĩ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là tản ra, sau khi chờ tới khoảng cách thích hợp, gần như đồng thời đứng lên nhắm ngay mục tiêu nổ súng. Sự chú ý của mấy phần tử Đột Đột theo dõi Trương Tiêu Tuyền đã bị cây to sau lưng thu hút quá nửa, cho nên bị mấy bảo vệ đánh không kịp trở tay, trong nháy mắt trúng đạn ngã xuống đất.

Ám Hồng nhìn thấy hướng không giống vang lên tiếng súng, còn cho rằng viện binh của Trương Tiêu Tuyền sắp đến, sắc mặt thay đổi mạnh hay là bảy tám vị phần tử Đột Đột còn lại của tổ chức đánh trả. Mình lại dẫn hai tên phần tử Đột Đột mò đến chỗ ẩn núp của Trương Tiêu Tuyền. Bất luận thế nào, phải khống chế cho được Trương Tiêu Tuyền.

Bỗng nhiên một vật thể từ trên trời rơi xuống rơi vào giữa phần tử Đột Đột tản ra hình quạt. Bọn Ám Hồng cho rằng là bom, phản xạ có điều kiện nằm sắp xuống đất. Nhưng vật thể không có phát nổ, mà là phát ra khói mù khó ngửi lại đâm vào mắt. Rõ ràng chính là bom cay, các phần tử Đột Đột huấn luyện có tố chất che mũi lại, súng trong tay vẫn nhắm bắn cây lớn.

Phần tử Đột Đột không phát hiện, một người từ cành cây nhẹ nhàng nhảy xuống, thừa dịp sương mù lẫn vào ở giữa bọn họ, rơi xuống không chút tiếng động. Thậm chí không nhìn rõ dung mạo, nhưng dao cắt thịt trong tay lại lóe ra ánh sáng. Các tinh anh Đột Đột nằm sấp xuống không có cảm giác ép tới gần của mùi chết chóc, chỉ là đều cảm thấy sau lưng có chút lạnh băng.

Sau khi lạnh băng qua, phần tử Đột Đột không có cảm giác đau đớn chỉ là cảm giác ánh mắt cực kỳ mệt mỏi, muốn mở mắt lại phát hiện hơi thở dần dần yếu ớt, vô cùng khiếp sợ cố gắng dùng sức lực cuối cùng, mò tới chỗ lạnh băng sau lưng cảm giác một chút ươn ướt. Xoay tay lại nhìn kỹ, máu tươi đỏ thẫm rõ ràng hiện vào mắt, ánh mắt bắn ra ánh sáng cuối cùng thì từ từ biến mất.

Bọn họ chết rất thoải mái, nhưng cũng chết rất không cam tâm.

Sương khói cuối cùng tan mất!

Ám Hồng dẫn hai phần tử Đột Đột đứng lên lại kinh hoảng phát hiện mấy chục tên đồng bọn của mình toàn bộ quỳ lên đất, sau lưng đều chảy xuống máu tươi. Lúc còn chưa có phản ứng lại, mấy chục hàn tinh lần lượt rơi xuống, đánh chết hai tên phần tử Đột Đột bên cạnh cô. Trong đó mấy mảnh đinh còn đâm vào cổ tay cô, súng của cô đang cầm rớt lên đất.

Ám Hồng lùi lại mấy bước, bụm vết thương cuồng loạn hô:

- Ra đây, ra đây cho ta!

Lão Yêu chậm rãi vọt ra, Ám Hồng cuối cùng cũng nhìn rõ bóng ma này, trên mặt lão Yêu không ngạc nhiên không vui mừng, cả ánh mắt cũng ảm đạm vô thần. Thân thể gầy ốm làm anh ta hiện ra rất khó coi, nhưng đao cắt thịt tay phải đang cầm lại có cảm giác khiếp người. Đinh sắt màu đen cầm bên tay trái cũng làm người ta sinh ý lạnh.

Phần mặt Ám Hồng co động, có chút không tin hỏi:

- Ông giết nhiều anh em tôi như vậy?

Lão Yêu thành thật gật đầu.

Ám Hồng nghiến răng nghiến lợi quát:

- Ta phải giết ngươi!

Theo lời nói rơi xuống, tay trái của Ám Hồng hoàn hảo quay ngược móc ra hai khẩu súng lục sau lưng. Vừa giơ lên lại phát hiện lão Yêu đã tới trước mặt cô, đao cắt thịt bình thản chạm lên cổ tay của cô. Sau khi hơi đau đớn, cô kinh hoảng nhìn thấy đao cắt thịt từ cổ tay xuyên ra, sau đó bị lão Yêu nhẹ nhàng thu hồi.

Ám Hồng tập trung sự chú ý nhắm ngay lão Yêu muốn nổ súng, súng ngắn lại không có lực nắm vững rớt xuống đất, tiếp theo chỗ cổ tay xuất hiện một đường tơ hồng. Vết cắt bằng phẳng sáng loáng, nhưng lập tức từ từ rộng ra, máu tươi ấm áp lại không thể ngăn được lại chảy ra. Ám Hồng hoảng hốt liên tiếp lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm lão Yêu cực kỳ sợ hãi.

Lão Yêu không nhìn cô ta mà là nhìn chỗ ẩn núp của Trương Tiêu Tuyền, cung kính hô:

- Tham mưu trưởng Trương, lão Yêu hộ giá chậm, vẫn xin ông tha lỗi. Thiếu soái bảo tôi đến hộ tống ông đi hội trường buổi tiệc mừng. Hai đứa cháu của ông đang ở trên xe chờ ông, bọn họ bình an vô sự!

Trương Tiêu Tuyền sớm đã điều tra ra lai lịch của Sở Thiên, biết Thiếu soái trong miệng lão Yêu nói chính là Sở Thiên, thế là yên tâm từ chỗ ẩn núp đi ra. Mấy tên vệ sĩ cũng giơ súng lên, họng súng toàn bộ nhắm vào Ám Hồng đang bị thương, ánh mắt quét nhìn thi thể trên đất, không khỏi thầm hổ thẹn. Lão Yêu chỉ dùng binh khí lạnh thì đã giải quyết được nhiều người như vậy rồi.

Thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!

Ám Hồng thấy là Sở Thiên phá hỏng chuyện tốt của mình, nghiến răng cắn lợi mắng:

- Sở Thiên, mày không chết tử tế được, chết không được tử tế!

Ám Hồng sao có thể không hận hắn? Mình ở tổ chức Đột Đột hô mưa gọi gió, lập được chiến công vô số, lại không ngờ rằng sau khi gặp được Sở Thiên thì ngã mốc không ngừng. Không chỉ hao binh tổn tướng, ngược lại bị hắn nhiều lần làm cho nhục nhã. Tuy Thiên Kiều mang về mấy cái điểm tốt, nhưng đối với Sở Thiên cũng không có tổn thất có tính thật chất. Vốn nghĩ tối nay đánh trở mình, ai biết lại bị hắn phá hoại.

Lão Yêu không tỏ ý kiến cười cười, sau đó nhìn Trương Tiêu Tuyền, cao giọng nói:

- Tham mưu trưởng, hung phạm còn lại giao cho ông xử trí!

Trong ánh mắt của Trương Tiêu Tuyền lóe ra sát khí. Ông ta hận nhất người khác dẫn người nhà của mình đến áp chế, thế là nhẹ nhàng vung tay, mấy tên vệ sĩ hiểu ý đi lên trước mấy bước, không chút do dự kéo cò súng. Mấy chục viên đạn mang theo ý hận và chết chóc bắn vào thân thể của Ám Hồng. Dưới đường cong có lồi có lõm của xung lực đạn, trở nên vặn vẹo khó coi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ám Hồng ngã lên đất, nhưng ánh mắt vẫn mở trừng trừng.

Trương Tiêu Tuyền vỗ vỗ quần áo trên người, cũng không thèm nhìn nhảy qua người cô ta, đi về hướng chiếc xe lão Yêu chuẩn bị xong, mấy vệ sĩ theo sau nhìn xung quanh đề phòng.

Thân thể gầy yếu của lão Yêu lại ẩn vào trong bóng đêm tối mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi