ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Buổi trưa gió lạnh thấu xương, thổi tung tóc của Sở Thiên.

Nhưng hắn lại không hề cảm thấy cái lạnh như băng của mùa đông, ngón tay gõ theo tiết tấu trên mép ghế. Hắn đang chờ, chờ điện thoại của Chu Long Kiếm, lão hồ li đó quản lý Tổ chức chống bạo lực của chính phủ Thiên Triều, cho dù là cảnh sát ở tận thành phố Trung Sơn cũng là vây cánh của lão, nếu như lão đứng ra giúp đỡ, cứu được Quang Tử là điều cực kì quan trọng.

Điện thoại cuối cùng cũng reo lên, số điện là của Chu Long Kiếm, Sở Thiên mặc dù vui mừng nhưng lại không nhấc máy nghe ngay lập tức. Nói chuyện với Chu Long Kiếm, bất cứ chi tiết nào cũng không thể bỏ qua, nếu như nhanh chóng nhận điện thoại của lão sẽ chứng tỏ bản thân đang vô cùng lo lắng, nếu vậy khi nói chuyện sẽ bị yếu thế, khó có thể đảm bảo sẽ không bị lão kéo đi làm việc vì đất nước.

Sau hai tiếng chuông, Sở Thiên mới cầm ống nghe, vừa ‘alo’ một tiếng, tiếng cười sang sảng của Chu Long Kiếm liền truyền đến, tiếng cười tự tin và phấn khởi, vô cùng nhiệt tình nói:
- Lão đệ Sở Thiên, nghe thư kí nói, vừa rồi cậu gọi điện đến tìm tôi? Thật ngại quá, tôi đang chủ trì cuộc họp, giờ mới có thời gian rảnh.

Người này nói chuyện khôn khéo đưa đẩy cẩn thận, trong lòng Sở Thiên thầm mắng chửi lão nhưng vẫn nặn ra nụ cười nói:
- Bộ trưởng Chu sắp thăng chức, tất nhiên là bận nhiều việc, nào có như cuộc sống bằng đao kiếm của Sở Thiên, mỗi lần làm việc đều phải đổ máu, không dễ dàng vì tận trung với quốc gia mà đổi lấy chút rảnh rỗi, lại bị người của Bộ trưởng Chu làm cho hỗn loạn.

Lời nói của Sở Thiên có hàm ý khác tất nhiên là Chu Long Kiếm nghe hiểu, sau khi có chút chần chừ, thẳng thừng nói:
- Lão đệ, xảy ra chuyện gì vậy, người nào của Chu Kiếm Long dám đi trêu chọc cậu? Đúng là chán sống rồi, cho tôi biết, tôi sẽ bắt người đó đến tận nơi tạ lỗi, tùy ý cậu trừng trị.

Sở Thiên đang đợi câu nói này của lão, nghe thấy vậy thái độ liền dịu đi, hờ hững trả lời:
- Cảnh sát ở Trung Sơn câu kết với hắn bang ở đó tạo bẫy cho an hem kết nghĩa của Sở Thiên là Quang Tử, vu cáo Quang Tử buôn bán mười mấy kg thuốc phiện, nhốt anh ta vào nhà giam trọng phạm, còn không cho bất cứ ai vào gặp, kể cả luật sư.

Chu Long Kiếm hơi nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên nói:
- Có chuyện này sao?

Hỏi xong, trong lòng Chu Kiếm Long liền hiểu rõ, thành phố Trung Sơn chính là trái tim của Đường gia, anh em kết nghĩa của Sở Thiên bị cảnh sát ở đó mai phục, hiển nhiên là nhắm vào Soái quân và Sở Thiên, hắc đạo hôm đó dám đối đầu với Soái quân có lẽ không thể không có sự liên quan với Đường gia, xem ra việc này nên thận trọng.

Mọi người đều là người thông minh, Sở Thiên đoán được tâm tư của Chu Long Kiếm, không để ý đến, cười nói:
- Tôi luôn rất tôn trọng Bộ trưởng Chu, cũng biết cảnh sát đều do Bộ trưởng quản lý, vì thế muốn hỏi ông một tiếng, tối nay tôi sẽ bay đến thành phố Trung Sơn, nếu như có chuyện gì, mong Bộ trưởng Chu quan tâm nhiều hơn.

Nghe thấy lời nói của Sở Thiên, Chu Long Kiếm không tự chủ mà cười khổ, tên tiểu tử này rõ ràng là muốn lên tiếng kêu gọi lại còn muốn giữ thể diện. Nhưng mà, ông ta không hề nghi ngờ năng lực của Sở Thiên, hắn tuyệt đối có thể khiến hai giới hắc bạch ở Trung Sơn mưa máu gió tanh, nếu không Nặc Đính cũng đã không chết trong tay hắn.

Mặc dù Đường Môn hận Sở Thiên đến tận xương tủy, nhưng vì có các lão đại ở Trung Nam Hải áp chế, không dám danh chính ngôn thuận khai chiến, chỉ có thể âm thầm giở trò.

Nghĩ đến đó, Chu Long Kiếm ăn ngay nói thực:
- Sở Thiên, mặc dù tôi quản lý các cơ quan cảnh sát trên toàn quốc nhưng tướng tại ngoại, quân mệnh có chỗ không tuân, không ngờ cảnh sát Trung Sơn lại lập án vu cáo cho anh em kết nghĩa của cậu, bọn chúng chắc chắn là đã báo cáo vụ này lên tỉnh, qua vài giờ nữa sẽ đến tay Bộ công an.

- Cậu nên biết, việc của chính phủ Thiên Triều, nếu như không để lộ ra thì thế nào cũng được, nhưng chỉ cần bị đưa ra ánh sáng, nói thực với cậu, cho dù có người có thực lực, có bối cảnh lớn hơn nữa cũng không có cách nào làm được gì. Bởi vì rất nhiều người đang nhìn chăm chăm vào cậu, đi sai một bước sẽ tạo thành cái cớ của đối thủ khiến cậu vạn kiếp bất phục.

Quan trường như chiến trường! Ăn thịt người còn không nhả xương.

Sở Thiên than nhẹ, hắn biết Chu Long Kiếm nói có lý, cũng biết ý tứ của ông ta. Ông ta không tiện chào hỏi cấp dưới, mọi vấn đề chỉ có thể tự hắn giải quyết, vì thế ngón tay lại tiếp tục gõ nhịp trên ghế, ngữ khí mang theo chút bất đắc dĩ nói:
- Bộ trưởng Chu, hay là tôi dẫn người đến cướp ngục?

Chu Long Kiếm không tự chủ được mà cười lớn, vô hình trung thoái thác thỉnh cầu của Sở Thiên khiến ông ta cảm thấy thoải mái, nhưng khi nghe thấy hắn nói đi cướp ngục thì cũng không có chút ngạc nhiên nào, nếu như sự việc đã đến mức này, Sở Thiên sẽ làm bất cứ việc gì vì anh em, nhưng vẫn nói:
- Cướp không bằng đốt.

 


Mấy chữ này như tia sáng lóe lên trong đầu Sở Thiên, nhớ đến việc cha con Lý Tử Phong tự sát bằng khí gas trong nhà, không khỏi mỉm cười, ngón tay không gõ nữa, khen tự đáy lòng:
- Cảm ơn chỉ điểm của Bộ trưởng Chu, xem ra sau này còn phải học tập ngài nhiều hơn. Yên tâm, tôi sẽ làm việc này gọn gàng, sẽ không làm ngài khó xử.

Chu Long Kiếm trở nên ôn hòa hơn, nói đầy thâm ý:
- Hôm nay chúng ta không hề nói chuyện điện thoại.

Sở Thiên cười trả lời:
- Tôi hiểu.

Đặt điện thoại xuống, tâm tình Sở Thiên có chút chắc chắn, đứng dậy ra ngoài thư giãn gân cốt, tại chỗ quẹo thì thấy anh Thành đang đi tới, trên mặt mang theo vài phần vui mừng, còn chưa mở miệng nói, anh Thành đã chạy tới, lớn tiếng nói:
- Thiếu soái, F ca bảo tôi nói với cậu, cậu ta quyết định hợp tác với cậu.

Sở Thiên không bất ngờ chút nào, nhưng vẫn rèn sắt lúc còn nóng, nói:
- Đưa anh ta đến phòng khách gặp em.

Một lát sau, trà mà Sở Thiên ngâm tỏa ra mùi thơm, anh Thành dẫn F ca vào, mặc dù vết thương bên ngoài vẫn còn đau nhưng trải qua một đêm nghỉ ngơi, lại được ăn uống bổ dưỡng. F ca từ trên xuống dưới đều có tinh thần, bước đi vững chắc có lực, đôi mắt khôi phục lại mấy phần thần vận, uy phong khí thế.

Sở Thiên nhấc ấm trà tinh xảo lên, chậm rãi rót hồng trà vào hai chén trong suốt, nhìn thấy F ca đi vào cũng không nói gì, vẻ mặt chuyên chú khiến người khác cảm thấy rót trà là toàn bộ thế giới của hắn. Chén trà dần dần đầy tràn, tay phải Sở Thiên run run, giống như cột nước trong nháy mắt sẽ biến mất tăm mất tích.

Sở Thiên mỉm cười, chậm rãi nói:
- F ca, tự nhiên ngồi, nếu anh đã nghĩ thông rồi, vậy thì mọi người đều là bạn, Sở Thiên tôi đối với địch lãnh khốc vô tình nhưng đối với bạn bè lại tương đối thẳng thắn, sau này, việc của anh chính là việc của tôi, cũng là việc của Soái quân.

Đương nhiên Sở Thiên ẩn đi: việc của tôi cũng là việc của anh.

F ca gật đầu như cái xác không hồn, sau đó đón lấy chén trà của Sở Thiên, nhấp hai ngụm, mở miệng nói:
- Vậy, vậy bây giờ tôi phải làm gì?

Sở Thiên thổi chén trà nóng, thở dài, nói:
- Quay về, trở lại Đông Hưng hội của anh, triệu hồi các thuộc hạ cũ tiếp tục làm thiên vương, nếu như chậm trễ vài ngày, tôi sợ vị trí và địa bàn của anh ở Đông Hưng hội đã bị người khác cướp đi mất rồi. Đến lúc đó, anh muốn hợp tác cùng tôi cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.

- Sau khi anh trở về, tôi sẽ sai người mỗi ngày đưa anh một trăm vạn tiền Hongkong, liên tục mười mấy ngày, làm tiền vốn để anh chiêu binh mãi mã.

F ca nghe thấy có ngàn vạn tiền Hongkong làm kinh phí, trên mặt nhất thời lộ ra vui sướng. Mặc dù anh ta ở Hồng Kong có thân phận có địa vị, còn có cả địa bàn, nhưng tổng các thu nhập, lợi nhuận năm mươi phần trăm đều phải giao cho xã đoàn. Vì vậy mỗi tháng cũng chỉ có hơn hai trăm vạn, khấu trừ tiền khao thưởng các anh em đi theo, còn thừa lại không đáng là bao.

Hiện tại, Sở Thiên ra tay hào phóng không chỉ khiến anh ta cảm thấy có lợi lộc mà còn khiến anh ta khơi dậy ý chí, có số tiền này có thể khai thác những người có tài ở các xã đoàn khác về phục vụ cho mình. Nói không chừng có thể thực hiện được nguyện vọng mà Sở Thiên đã nói, phát triển lớn mạnh, xử lí lão đại Triệu Bảo Khôn, thay vào vị trí đó.

Một người trải qua khổ hình nhiều lần tuyệt vọng lại có cơ hội sống, cái gọi là trung thành nghĩa khí anh ta đã không còn coi trọng nữa, quan trọng là phải nghĩ cho bản thân và hưởng thụ niềm vui trước mắt.

Sở Thiên lấy ra chi phiếu, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt F ca, bình tĩnh nói:
- Đây là hai mươi vạn, coi như là số tiền nhỏ bồi thường, có số tiền này anh có thể mua được rất nhiều tin tức hữu dụng, biết rõ thái độ của các xã đoàn khác đối với anh mà có đối sách, nếu không tùy tiện trở lại khó có thể đảm bảo lão đại của anh không hoài nghi.

F ca cảm kích gật gật đầu, không khỏi thầm than Sở Thiên suy nghĩ cẩn thận, thảo nào đám người của anh ta không giết được hắn, ngược lại còn bị kết cục bi thảm, vì thế đưa tay nhận lấy tấm chi phiếu.

Anh Thành đang muốn tiễn F ca thì Phương Tình vội vàng xông vào , hoàn toàn không lo ngại F ca đang ở đây, lo lắng nói:
- Thiếu soái, không tốt rồi, vì có chứng nhận của Lang bang, ngày kia bọn Quang Tử sẽ bị áp giải đến Quảng Châu giam giữ, còn bị công khai phán quyết nữa.

Công khai phán quyết? Đây rõ ràng là muốn cắt đứt đường sống của Quang Tử.

Hai tay của Sở Thiên nắm chặt lại nhưng lại thả lỏng ngay lập tức, đã có đối sách rồi, hiện tại quan trọng là cần phải bình tĩnh.

F ca vừa bước ra khỏi cửa bỗng nhiên quay đầu lại, sau khi chần chừ một chút thì nói:
- Soái quân, Lang bang ở Trung Sơn thật ra cũng thuộc Đông Hưng xã của tôi, lúc đầu, lão đại chúng tôi thấy miếng bánh Hongkong quá nhỏ vì thế muốn lấn sang Đại Lục, Lang bang Trung Sơn là thí điềm đầu tiên, rót vào không ít nhân lực vật lực nhưng sau này lại bị Đường gia đánh cho thất bại thảm hại.

Thỏ khôn phải đào ba lỗ, hắc đạo hiện giờ cũng tương đối khó lẫn vào, nhỏ thì sợ bị kẻ lớn ăn mất, lớn thì sợ bị chính phủ xử lí, vài vậy, ngay cả tổ Sơn Khẩu và Mafia đều muốn sinh tồn. Đông Hưng hội giác ngộ ra điều này cũng không có gì ngạc nhiên, chẳng qua lo sợ cây cao gió lớn, vì vậy mới có thể xuất hiện Triều Dương đường và Lang Bang gì gì đó.

Trong lòng Sở Thiên hơi động, ánh mắt lóe lên ánh hào quang khó phát hiện, hỏi:
- Nhưng theo như tình báo mà tôi nhận được, Đường Môn từ trước tới nay không hề tiến hành công kích mang tính hủy diệt đối với Lang Bang, là Đông Hưng hội quá cường hãn, hay là Đường Môn quá vô dụng? Tại sao không thể đuổi các anh ra khỏi Trung Sơn chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi