ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Bến tàu La Hồ.

Trước khi qua cửa, Sở Thiên gọi điện thoại cho Tô Dung Dung, dù thế nào đi nữa cũng nên báo cho nha đầu này một tiếng, nếu không sau này nhất định sẽ hận hắn, mặc dù cô là người khéo léo hiểu lòng người, nhưng Tô Dung Dung biết Sở Thiên phải đến Hongkong nên muốn đích thân đi đón hắn.

Để giảm phiền phức, Sở Thiên bảo Thiên Dưỡng Sinh dừng xe ở gần đó, sau đó ba người đi bộ qua cửa, đi vào đại sảnh đông nghịt người, Sở Thiên không chút do dự đi vào thông đạo quân dụng, kiểm soát phái bên này cầm quyển sổ đỏ Trung Nam Hải của Sở Thiên, sửng sốt không rõ ràng lắm, do dự trong chốc lát rồi quyết định gọi lãnh đạo đến.

Lãnh đạo kiểm soát lười biếng đi đến, vừa lật quyển sổ ra liền bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, sau đó nhanh chóng cúi chào Sở Thiên, thái độ tuyệt đối cung kính, thậm chí còn liếc mắt nhìn ra xung quanh, mong rằng có thể thấy những nhân vật lãnh đạo Trung ương, thấy lão có thái độ tốt mà đề bạt lên trên.

Nhận lại sổ đỏ, Sở Thiên ung dung đi về phía Hongkong, nhưng đến chỗ nhập cảnh lại gặp phiền phức, bởi vì Sở Thiên không có giấy thông hành ở Hongkong, thậm chí không có cả chứng minh nhân dân, Sở Thiên quanh năm lăn lộn trong xã hội đen, những việc này đều là Phương Tình chuẩn bị, Quang Tử bị bắt đột ngột, có nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị.

Vì vậy những thứ mà Sở Thiên đem bên người ngoài thẻ đỏ Trung Nam Hải và mấy nghìn nhân dân tệ thì không còn gì khác, mà Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu ngoài mang theo đao khí, ngay cả một đồng tiền xu cũng không mang, chỗ nhập cảnh sau khi cầm thẻ đỏ của Sở Thiên nhìn một lát, sau đó không chút do dự mời bọn hắn đi sang một bên kiểm tra.

Chính sách xuất nhập cảnh và visa ở Hongkong rất nhiều, không giống như ở nội địa, người Hongkong theo chính trị Hongkong, chính sách xuất nhập cảnh chính là đặc quyền của Hongkong, bọn họ thích ngăn cản ai nhập cảnh đều có thể. Đó chính là lí do tại sao Hongkong lại có thể không cho người khác nhập cảnh không cần lí do, đây cũng là lí do tại sao người Đại Lục đến Hongkong đều phải có thẻ thông hành, cần phải thông qua hai cửa kiểm soát.

Đây cũng chính là lí do tại sao khi qua La Hồ rất nhiều người lại khó chịu, đến khu nhập cảnh, đánh rắm cũng không dám đánh.

Khi Sở Thiên và hai người kia đang chuẩn bị theo nhân viên đi kiểm tra, một người thanh niên quốc tịch Algeria liền đặt hộ chiếu lên chỗ trống, Sở Thiên rõ ràng nhìn thấy, hộ chiếu là một tờ giấy, hơn nữa lại còn rách nát, thậm chí còn không nhận ra hình dạng trên tấm ảnh, thế mà lại không bị cản lại mà nữ nhân viên xuất nhập cảnh cười cười cho qua.

Sở Thiên thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Một vài người đến Hongkong du lịch đều biết những người kiểm tra bên cạnh đều là những người có vấn đề, thấy đám người Sở Thiên ăn mặc bình thường liền tưởng rằng lại là một vài phần tử đến Hongkong làm ăn phi pháp, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường, có mấy người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp thời thượng hình như muốn khoe khoang, khi đến lượt bọn họ qua cửa, kiêu ngạo vỗ vỗ chứng minh thư Hongkong.

Ở cửa kiểm soát, hai nhân viên kiểm tra vừa làu bàu kêu kiểm soát Đại Lục thất trách, vừa không khách khí yêu cầu Sở Thiên lấy ra giấy chứng nhận, còn yêu cầu kiểm tra vật tùy thân, Sở Thiên chỉ cười cười không nói gì, nhẹ nhàng lấy ghế ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Tìm người có thể ra quyết định đến đây!

Hai tên nhân viên nhíu mày, tên này thật là ngông cuồng, vừa mở miệng lại yêu cầu muốn gặp chủ nhiệm xuất nhập cảnh? Hắn nghĩ đây là Đại Lục sao? Bọn họ gặp qua không ít những người cán bộ cấp cao Đại Lục, cũng hơi tý là muốn gọi lãnh đạo đến nói chuyện, cuối cùng bị răn dạy vài câu thôi mà sợ đến không dám đánh rắm rồi.

Nữ nhân viên trong số đó không hề khách khí trả lời:
- Có việc gì cứ nói với tôi, tôi hoàn toàn có năng lực giải quyết.

Nam nhân viên cũng cười lạnh, nói đầy thâm ý:
- Cho dù cậu là Chủ tịch Huyện, Chủ tịch Thành Phố, chúng tôi cũng có thể giải quyết, phiền anh lấy ra giấy chứng nhận hữu hiệu và giải thích cho chúng tôi biết đến Hongkong làm gì, ở lại mấy ngày, làm nghề gì, mang theo bao nhiêu tiền, ở Hongkong có thân thích gì không.

Một số nhân viên kiếm soát ở đại sảnh cũng lộ ra ý cười, đối với người nhà quê như Sở Thiên họ đã thấy nhiều rồi, có lẽ Sở Thiên ở Thiên Triều có chút bối cảnh thì tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ, xem ra một nước hai chế độ thật sự là sáng suốt, nếu không thì toàn bộ Hongkong đã sớm bị những người tố chất thấp này làm cho hỗn loạn lên rồi.

Sở Thiên nhướn mày, bọn họ có chút xúc phạm tới hắn, hắn hôm nay không tin, thẻ đỏ của Trung Nam Hải ở Thiên Triều Đại Lục có thể hoành hành không bị ngăn cản, ở nơi nhỏ bé này lại không qua được? Đều là người Thiên Triều nhưng cái hộ chiếu mà ngay cả ảnh cũng không nhìn rõ của tên kia lại có thể được cho qua một cách dễ dàng.

Quyết định sẽ dập tắt uy phong của những người này, nếu không thì quá sính ngoại rồi, Sở Thiên hờ hững vươn vai, nhìn chằn chằn vào nữ nhân viên đang coi thường hắn kia, chầm chậm nói:
- Hãy chú ý thái độ của các người, nếu các người đã có thể giải quyết, vậy hôm nay tôi sẽ cho các người làm chủ thoải mái, giúp tôi nhận một cuộc điện thoại.

Nữ nhân viên kiểm soát vì muốn giữ lại chút thể diện cho Sở Thiên nên nhận điện thoại, châm chọc nói:
- Được, để tôi gọi điện, điện thoại ở đây có thể gọi đi bất cứ đâu, nước nào cũng được, chỉ cần anh có thể gọi được, hi vọng anh có thể tìm được người đảm bảo, nếu không chúng tôi sẽ bắt anh trở về.

Sở Thiên ấn điện thoại, ấn chuỗi số đã nhớ kĩ trong lòng nhưng lại không có tín hiệu, những nhân viên kiểm soát nhìn Sở Thiên cười, ngay cả những người Đại Lục đang có vấn đề bị kiểm tra lại cũng lắc đầu, trong lòng cảm thán, hắn đừng nên cậy mạnh nữa, đây là địa bàn của người ta nên nghe theo người ta đi.

Gọi lại lần hai vẫn không có tín hiệu, mọi người cười càng lúc càng nhiều.

 

Sở Thiên suy nghĩ một lát mới cười khổ, hắn không thêm mã quốc tên, lần này ấn 001+86 ( Thiên Triều)
+10 (Thủ Đô) sau đó ấn thêm dãy số kia, trước sự châm biếm của mọi người, điện thoại cuối cùng cũng gọi được, đang có tín hiệu chờ nhưng những người xung quanh cũng không cảm thấy có điều gì bất ngờ.

Nhạc vờ bỗng nhiên ngừng lại, truyền đến giọng nói hỏi thăm của nhân viên phục vụ:
- Xin chào, tổng đài Thiên Triều Trung Nam Hải mời nhập mật mã các nhận thân phận.

Những người Đại Lục xung quanh hơi ngây người, bọn họ biết Trung Nam Hải có nghĩa là gì, nhân viên xuất nhập cảnh lại không có cảm giác gì mấy

Sở Thiên đưa tay nhập mấy con số.

Tiếng nói của gười phục vụ tổng đại nhanh chóng truyền đến:
- Xin chào. Đã xác nhận thân phận, thân phận của ngài là thân phận đặc biệt, xin hỏi đón tiếp chỗ nào?

Sở Thiên long trời nở đất phun ra mấy chữ:
- Văn phòng Thủ tướng, lãnh đạo số bảy.

Những người kiếm soát đều trở nên khiếp sợ, người trung niên vừa đi tới cửa suýt chút nữa thì ngã xuống đất, ông ta là chủ nhiệm xuất nhập cảnh, hôm nay theo thông lệ đến đại sảnh tuần tra, vừa vào liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh nhưng uy nghiêm của Sở Thiên, sau đó là nghe thấy mấy chữ ‘lãnh đạo số bảy’.

Cho dù là thằng ngốc cũng biết, lãnh đạo có số đó đều là cấp Phó Thủ Tướng, người thanh niên tùy tiện cầm điện thoại đã gọi vào lão đại Trung Nam Hải, lai lịch tuyệt đối không phải là nhỏ, mặc dù Hongkong tuyên bố, người Hongkong theo pháp luật của Hongkong nhưng đều nằm dưới sự quản lý của chính quyền của Thiên Triều, ngay cả sự bổ nhiệm của Đặc khu trưởng cũng cần có Chủ tịch ký tên, vì thế cảm giác ưu việt đều khác hẳn so với người bình thường.

Nhất định là cấp dưới lại làm ra cái gì chọc đến người ta, người trung niên nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Thiên, nhìn thấy điện thoại vẫn đang mở, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, tôi là chủ nhiệm xuất nhập cảnh, Tống Cương, đến muộn một chút, xin thông cảm. Nếu như không chê, chúng ta đến văn phòng nói chuyện nhé.

Điện thoại thông rồi truyền đến giọng nói của Tổng lý Hoa, Sở Thiên tới gần điện thoại, nhìn Tống Cương mồ hôi đầy mặt, cười cười nói:
- Tổng lý, lâu lắm không gặp, cháu là Sở Thiên, dạo này ngài khỏe không, đúng lúc cháu đang du lịch ở Hongkong, thấy có chút trà ngon nhưng không biết ngài có thích loại này không, vì thế muốn gọi điện hỏi ý ngài xem thế nào.

Kỹ xảo của Sở Thiên không giấu được Hoa Cơ Vĩ, ở quan trường lăn lộn mấy chục năm sớm đã trở nên sắc bén, ông ta biết nhất định Sở Thiên gọi điện đến là để chứng minh điều gì đó, cho dù thế nào ông ta cũng muốn giúp việc này, dù sao Sở Thiên cũng là nhiều việc cho Quốc gia, tiện tay giúp đỡ cũng không có gì.

Vì thế cũng không vạch trần, Hoa Cở Vĩ cười một cách sảng khoái nói:
- Cảm ơn Sở Thiên, gần đây cậu làm việc tốt lắm, ba năm trước tôi đến Hongkong cùng Chủ Tịch Hồ kỉ niệm mười năm thành lập, rất thích trà Bát Hương ở đó, nếu như cậu có thời gian thì giúp tôi mang về mấy cân, khi nào về Thủ đô sẽ mời cậu một bữa để cảm ơn.

Mồ hôi Tống Cương rơi trên sàn, mặc dù nhiệt độ trong phòng là 18oC, bởi vì ông ta nhận ra giọng của Hoa Cơ Vĩ, ba năm trước khi tổ chức tiệc kỉ niệm ở Hongkong, ông ta phụ trách tiếp đãi khách quan trọng đến từ Thiên Triều, trong đó có Hoa Cơ Vĩ, cũng bởi vì tiếp đãi quá xuất sắc nên được Hoa Cơ Vĩ khen vài câu mà được thăng lên vị trí hiện tại.

Nhiên viên kiểm soát thấy mồ hôi của lãnh đạo liền khẳng định Sở Thiên trước mắt là nhân vật vô cùng quan trọng, nữ nhân viên đang cầm thẻ đỏ Trung Nam Hải cũng biết đồ đang cầm trong tay không phải là hàng giả, nếu không tại sao lại có thể khiến sắc mặt của lãnh đạo trắng bệch như vậy, thân hình cũng bất giác mà run lên.

Ngắt điện thoại, Sở Thiên vươn vai đứng lên, nhìn Tống Cương, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Tống, tôi đang vội đến Hongkong, vì vậy không đến văn phòng ông uống cafe được, thực ra, tôi không có chứng minh thư, không có giấy thông hành, bị kiểm tra cũng đúng, nhưng thái độ của cấp dưới của ông lại khiến tôi vô cùng phản cảm.

Người Algeria trong tay cầm một tờ giấy giống như hộ chiếu, ngay cả ảnh còn không nhìn rõ nhưng vẫn được đi vào, tôi cầm thẻ đỏ Trung Nam Hải lại bị chất vấn, suýt chút nữa, ngay cả danh tính của tổ tông nhà tôi cũng bị hỏi, mọi người đều là người Thiên Triều, không nên sính ngoại, người tài trí hơn người càng đang cười.

Tống Cương không phản bác, tức giận nhìn chằm chằm vào hai nhân viên kiểm soát, luôn mồm đáp lại Sở Thiên:
- Tiểu huynh đệ, cậu nói đúng, tôi sẽ xử phạt bọn họ.

Nữ nhân viên vội vàng đưa thẻ đỏ Trung Nam Hải cho Tống Cương, muốn nói lại thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi