ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Bất kể là tỉnh thành, thị trấn lớn hay là thôn nhỏ, chỉ cần có người, thì nhất định có nhà ở, cũng có cửa hàng, có cửa hàng có nhà ở thì có người, thì cũng giống như có đen tối thì có ánh sáng, tối nay nhất định sẽ qua đi, ngày mới sẽ đến rất nhanh.

Tới gần trưa, gió thổi qua đảo lại dần dần nhỏ dần, phía đông thậm chí có chút ánh sáng.

Quán rượu Vong Ưu, Sở Thiên ngồi trên ghế gần cửa sổ, không chút để ý nhìn xung quanh.

Người đi trên phố dần dần nhiều, người làm ăn nhanh nhẹn liền mở cánh cửa hàng, đem hàng hóa khô ráo của mình toàn bộ bày biện ra, xem dáng bộ cười ha ha của gã, thì đoán chừng biết kinh doanh hôm nay sẽ rất tốt, những đứa trẻ nghịch nghợm muốn sau khi hưởng thụ nốt bữa ăn trưa phong phú mà mẹ chuẩn bị, cũng kết thành đám chơi đùa trên phố.

Xe chạy trên đường lướt qua không ít chiếc xe thể thao, âm thanh rầm rầm cho thấy con cháu nhà giàu lại bắt đầu kế hoạch hành động “khoe của hợm hĩnh” của hôm nay, còn các bà lão lại vui vẻ đi la cà, các cụ ông đương nhiên tụ lại thành cụm, ở chỗ trống đầu phố tự bàn luận chuyện anh dũng xưa kia.

Đây là hình ảnh ấm áp, chỉ cần nơi nào có người thì sẽ có những chuyện bình thường, cũng không có gì to tát đáng ngạc nhiên, nhưng Sở Thiên lại phát hiện ra việc khác thường, trong đó có không ít ánh mắt của những người luôn liếc nhìn về phía quán rượu Vong Ưu, hai ba lần có thể cho là vô ý, nhưng thói quen ngẩng đầu lại bán rẻ bọn họ.

Nếu như có người tư thế giống nhau, ánh mắt giống nhau, nhìn chằm chằm vào một nơi, ngoài việc nói rõ sự chú ý của anh ta tuyệt không có sự giải thích nào khác, Sở Thiên đưa tay ra nắm lấy cốc trà nhỏ uống một ngụm, khóe miệng lộ ra ý cười không cho rằng tự nhiên, xem ra Chu Bách Ôn muốn theo dõi chặt chẽ quán rượu, đợi thời cơ thích hợp giết mình.

Chu Bách Ôn vốn thúc đẩy tấn công giết mình, nhưng mình đánh ra con bài cuối Khương Trung, cho nên gã trở nên do dự, ngoài việc lo lắng mình hạ lệnh xuống cấp dưới không nghe ra, còn sợ mình lúc dũng mãnh giết địch, lại bị người đằng sau xông lên vài đao thì không đáng chút nào, “muốn đánh ngoài phải trị trong trước” của lão tướng cũng không phải là không có đạo lý.

Thiên Dưỡng Sinh dựa vào ghế ở một góc gặm nhấm chiếc bánh lạnh băng, Sở Thiên nâng cốc trà ám thị lại bị cự tuyệt, Sở Thiên hơi cười khẽ đem cốc trà đưa vào trong miệng, vừa mới uống xong, điện thoại của Sở Thiên reo lên, đeo tai nghe, sau khi nghe xong sắc mặt liền biến đổi, cúp điện thoại xong lập tức ấn dãy số liên tục, ánh mắt ẩn chứa khinh miệt và tức giận.

Lúc này, đại học Hải Nam đang diễn kịch hay.

Chị Mị đón Lâm Ngọc Đình đi thi trở về, mở bàn tiệc nhỏ chiêu đãi, đem súp xương hầm hai tiếng đồng hồ ra, lúc còn chưa kịp uống, bên ngoài đã vang lên tiếng động chói tai, lập tức âm thanh vênh váo hống hách rống lên:

- Lâm Ngọc Đình, cút ra đây cho bổn tiểu thư!

Lâm Ngọc Đình hơi chau mày, bất đắc dĩ thở dài:

- Người Chu gia thật sự quá đáng ghét.

Chị Mị không biểu hiện uống hai ngụm canh, nhẹ nhàng kéo vai cô an ủi:

- Bạo lực đều có tính như vậy, đi, chị đưa em xuống xem tình hình, đoán chừng uất ức ngày hôm qua mà đến, dù sao đạo lý trong tay chúng ta cũng không phải sợ cô ta, Chu gia mặc dù coi là có tiếng, nhưng cũng không phải quyền thế ngất trời.

Lâm Ngọc Đình dường như cười khẽ, gật đầu quay người, cái cô lo lắng thật sự không phải là cái gọi là đạo lý, cô sớm rõ, nhiều khi đạo lý cũng không có tác dụng quá lớn, cô tất cả dựa vào Sở Thiên, tận đáy lòng tin tưởng, chỉ cần có Sở Thiên bên cạnh các cô, các cô tuyệt đối không bị uất ức, càng không bị ăn hiếp.

Hai người vừa bước xuống lầu, xung quanh đã có học sinh vây kín, ngoài cửa còn có hai chiếc xe, ngoài chị em nhà Chu gia, còn có hai người mặc đồng phục cảnh sát, thần thái uy nghiêm tay chắp sau lưng đứng, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình bước ra khỏi phòng, lại thêm xung quanh có quần chúng, sắc mặt của Chu Thiền Quân càng thêm phần đắc ý.

Không đợi Lâm Ngọc Đình mở miệng, Chu Thiền Quân liền bước lên phía trước vài bước, chỉ vào Lâm Ngọc Đình nói:

- Con bé chết tiệt, đem tên tiểu tử ngày hôm qua giao ra đây cho ta, dù sao dám đánh thương người Chu gia ta, thực là coi trời bằng vung rồi, chú Vương, chính là con bé này lôi kéo em ta, còn gọi người đem người hầu Chu gia đánh trọng thương.

Lâm Ngọc Đình nhẹ nhàng hừ ra, không quan tâm nói:

- Ngậm máu phun người!

Chu Thiền Quân nhướn lông mày, giận tím mặt nói:

- Còn dám mạnh mồm?

Cô ta gần như muốn hô lên “vả miệng cho bổn tiểu thư”.


Học sinh xung quanh thấy Chu Thiền Quân bộ dạng Từ Hy Thái hậu, thì suy đoán tình cảnh ỷ thế ăn hiếp người, không khỏi khẽ lắc đầu nhẹ, nhìn thấy xe BMV và xe cảnh sát bên cạnh lại đồng tình với Lâm Ngọc Đình, có điều bọn họ cũng chỉ có thể làm đến bước này, tự thân mà ra tay là tìm chỗ chết.

Người cảnh sát trung tuổi được xưng là chú Vương, không nhìn phản ứng của học sinh xung quanh, bước lên vài bước nói:

- Lâm Ngọc Đình đúng không? Chúng tôi làm ở Cục cảnh sát, Chu tiểu thư bọn họ tố cáo cô xui khiến người khác ẩu đả người hầu Chu gia, phiền cô cùng chúng tối đến Cục Cảnh sát trước hỗ trợ điều tra, còn nữa, đem cậu ngày hôm qua đánh người cùng đi.

Lâm Ngọc Đình cười lạnh nhạt, thản nhiên trả lời:

- Tôi phải đi thi, không rảnh đi.

Sắc mặt của chú Vương biến đổi lớn, ánh mắt uy nghiêm phóng ra uy hiếp người:

- Cô có biết mình đang chống đối pháp luật không? Đi hay không đi không phải do cô nói là xong, bây giờ Chu tiểu thư tố cáo các người đánh thương người, thì nhất định cùng chúng tôi đến Cục cảnh sát điều tra làm rõ, nếu không chúng tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế.

Chu Thiền Quân nhe răng cười độc ác, vênh váo hất hàm nói:

- Chú Vương, cho cô ta chút giáo huấn, loại hạ đẳng này cần trừng phạt.

Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên vang lên tiếng thắng xe chói tai, phản xạ có điều kiện của quần chúng đến xem nhìn qua, tiếng gầm rú từ xa tới gần, sau một lát, hai chiếc xe Jeep của quân đội đột nhiên dừng lại, từ trên xe Hà Hãn Dũng khôi ngô tuấn tú chui người xuống, phía sau còn có năm sáu thành viên trang bị vũ khí, tạo nên khí thế quyền lực.

Chưa đợi quần chúng đoán mò, Hà Hãn Dũng đã hướng tới Lâm Ngọc Đình và chị Mị đi tới, tiếng cười sang sảng đầy hào khí:

- Chị Mị, em Đình, ăn cơm chưa? Tôi hôm nay vừa hay chạy qua trường học, nên qua đây xem hai người, đi, cùng chúng tôi đi ăn trận lớn, các chiến hữu đều muốn gặp hai người

Chị Mị trí tuệ hơn người, nhìn thấy Hà Hãn Dũng xuất hiện thì biết đây là Sở Thiên sắp đặt, thế là cười khẽ đáp lại:

- Được, cùng các anh đi ăn nhậu, có điều Ngọc Đình buổi chiều ba giờ phải thi, các anh phải đúng giờ đưa chúng tôi về nha, nếu như bỏ lỡ cuộc thi, có thể phải học lại một khóa nữa.

Lâm Ngọc Đình cũng thêm vào, cười nói:

- Tốt quá, anh Dũng, chúng ta đi!

Hà Hãn Dũng gật đầu, đang lúc đưa bọn họ rời đi, Chu Thiền Quân sắc mặt biến đổi lớn, mặc dù thấy xuất hiện thành viên quân đội có vũ trang khiến cô ngạc nhiên, nghĩ không ngờ Lâm Ngọc Đình cũng có bối cảnh quân đội, nhưng cô lại không hề sợ hãi, cha của cô là Phó Tư lệnh hạm đội, so với quan quân trước mặt cao hơn mấy bậc.

Nghĩ đến đây, cô chằm chằm nhìn Lâm Ngọc Đình, gằn giọng quát:

- Đứng lại! Ai cho cô đi? Cô ta xui khiến người đánh thương người hầu Chu gia, phải đi Cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, đừng cho rằng tìm vài người quân nhân có hạng, thì có thể cho rằng có chỗ dựa kiêu ngạo, nói cho các người, người khác sợ các người làm lính, bổn tiểu thư không sợ.

Hà Hãn Dũng nghiêng đầu lại, không để tâm cười:

- Đi Cục cảnh sát cái gì? Ngươi nói tổn thương người thì tổn thương người à? Cô là cảnh sát sao? Nếu không phải thì cút đi cho ông mày, nếu như không phải thấy thận phận cô là con gái, ông mày đã sớm đánh bay rồi, còn dám ngang ngược càn rỡ trước mặt ông mày, cũng không nhìn lại thân phận mình gì cả.

Chú Vương biết địa vị và thân phận của Chu gia, cho nên sau khi hơi ngạc nhiên nhìn Hà Hãn Dũng bảo hộ Lâm Ngọc Đình, cũng lộ ra có chút không đúng, cho rằng những quan quân này trước mặt Chu gia cũng chính là thị dân, càng muốn trước mặt Chu Thiền Quân biểu hiện, thế là chuẩn bị động thân mà ra mặt, lại bị đồng bọn nhanh tay mắt lanh lẹ giữ lại.

Chú Vương có chút kinh ngạc nhìn theo hướng đồng đội, thân thể không khỏi rung mình, chính là số hiệu xe quân, ngoài bốn số sáu và bốn số chín, chữ “Kinh” ở phía trước càng hiện lên rực rỡ, ông ta lập tức hiểu ý của đồng đội, những quan quân này chỉ sợ đều là con cháu có bối cảnh Kinh Thành, mình tuyệt đối không trêu chọc vào.

Mặc dù Chu gia ở Hải Nam có thể phát triển nhanh chóng, nhưng trước sau đều là bá chủ địa phương, cùng ông lớn Kinh Thành so bì thì vẫn kém cỏi rất nhiều, không khác mấy địa chủ thời cổ so với thương phú trong thành, khó mà lọt vào mắt xanh của người ta, thậm chí là không hơn không kém là cái bao, nghĩ đến đây, chú Vương lựa chọn thông minh im miệng.

Chu Thiền Quân lại vì lời nói của Hà Hãn Dũng, trở nên hổn hển nói:

- Các ngươi mấy người lính lớn cũng dám mắng bổn tiểu thư, có phải chán sống hay không? Có tin bổn tiểu thư gọi điện thoại, thì có thể khiến các ngươi cởi bỏ bộ trang phục trên người hay không? Nói cho các ngươi biết cha của bổn tiểu thư là Phó Tư lệnh hạm đội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi