Bang bang!
Sau khi hai tiếng súng vang lên, Trương Nhạc Vân phịch xuống quỳ lên trên đất, hai vết đạn trên bắp chân cho thấy anh ta đã trúng đạn, tiếng gào thét theo đó vang lên, cảnh sát bọn họ vẫn không có phản ứng gì, Lý Thần Châu đã đi đến trước mặt anh ta, họng súng đen tối om dí vào trên mặt anh ta.
Tay cầm súng vững như núi Thái Sơn.
Chớp mắt, cả gian phòng trở nên yên tĩnh, không khí dường như đều là ngưng bặt đè lên đầu mỗi người, đè lên khiến người thở không nổi, cảnh sát bọn họ đều nhìn Võ Vân Thiên, người sau lắc đầu biểu thị không cần hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa Võ Vân Thiên cũng tạm thời không nghĩ ra được cách giảng hòa.
Dù sao sự kiện cũng chưa sáng tỏ.
Lý Thần Châu tiêu tán khí thế có thể khiến người lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lùng giống như gió thổi đồng hoang, hơn nữa những nơi này bị ánh mắt ông ta nhìn lướt qua, dường như là ngọn lửa bị dập tắt, không ai dám nhìn thẳng ông ta, duy chỉ có hơi thở kìm nén hiện lên trầm trọng vô cùng.
Nữ quan cảnh sát xinh đẹp kinh sợ tăng thêm, tung người hướng về Lý Thần Châu đánh tới, người sau đều không quay, chân phải hướng về phía sau đạp mãnh liệt, nữ cảnh quân thân hình phía trước chớp mắt ngưng trệ, cách xa nhau hai giây, cả người cô ta hướng về phía sau đá văng ra ngoài, bắn vào trên vách tường mới ngã xuống.
Nữ quan cảnh sát phun ra hai hộc máu tươi, ngay cả lời đều nói không ra.
Trương Nhạc Vân vẻ mặt phẫn nộ, ngẩng đầu lên gào thét:
- Ông không ngờ dám nổ súng đánh lén cảnh sát? Còn dám đả thương cảnh sát sở tỉnh? Thậy là quá càn rỡ rồi!
Lập tức quay đầu nhìn Võ Vân Thiên hét lên:
- Võ cục trưởng, nhanh đem bọn họ bắt lại, tôi ghi công đầu cho ông!
Công đầu? Công đầu cái đầu bà mày! Võ Vân Thiên trong lòng thầm kêu khổ.
Lý Thần Châu nhếch mép cười, họng súng hướng phía dưới chếch đi, lại pằng pằng hai cái, lần này là bắn trúng bả vai của Trương Nhạc Vân, người sau khi dưới sức mạnh cực lớn đè ép ngã về phía sau, nữ quan cảnh sát lại vẻ mặt đầy phẫn nộ, nhưng mình đều bị đánh trọng thương, căn bản không có cách nào thực thi.
Lý Thần Châu thổi họng súng, đạp lên trên người Trương Nhạc Vân, sau đó quay đầu nhìn Võ Vân Thiên cười nói:
- Võ Cục trưởng? Vừa lúc, tôi là chuyên viên của Bộ Công an phái đến điều tra án đồng bào Đài Loan bị giết, Lý Thần Châu, đây là văn kiện của Bộ Công an, sau này cũng mong giúp đỡ nhiều!
Đặc viên cảnh sát Phi Long tiến lên vài bước, đem văn kiện đưa cho Võ Vân Thiên.
Võ Vân Thiên mặc dù nghĩ đến bọn họ có lai lịch, nhưng lại không ngờ có văn kiện của Đảng, trong chốn quan trường trải qua nhiều năm lão đương nhiên biết ý gì, nếu như mình phối hợp tốt, sau này có thể một bước lên mây, nếu như sinh ra chuyện thị phi khác, chỉ sợ đầu cũng rơi xuống.
Nghĩ đến đây, Võ Vân Thiên chưa nhìn văn kiên, đã cung kính trả lời:
- Vân Thiên dốc hết sức phối hợp!
Sở Thiên trong lòng cười thầm, chết hai nghìn quân bang Trúc Liên, không chỉ Chu Bá Ôn lấy cớ làm văn bản bề ngoài, mà ngay cả Lý Thần Châu cũng tìm được để vào đề, có điều vừa lúc có thể triệt tiêu phiền phức của mình, nếu không bị Chu gia làm cho tội danh giết chết đồng bào Đài Loan, đoán chừng phiền phức không ngừng.
Trương Nhạc Vân bị Lý Thần Châu dẫm đạp lên, sau khi đầy oán hận nghe thân phận của Lý Thần Châu, càng tăng lên không giảm, ngay cả bốn phát súng trên người đều không làm tiêu tan cơn giận, anh ta bình thường bản năng không kiêu ngạo như thế, bất đắc dĩ có Chu gia ủng hộ nên mới sinh ra cảm giác cao quý.
Gã nhịn đau, ngẩng đầu lên hét:
- Không ngờ ông cũng là người của Trung Ương, không ngờ ông cũng là điều tra vụ án Đồng bào Đài Loan, vậy ông tại sao còn lấy súng tấn công chúng tôi? Sở Thiên là tội tày trời, ông nên đem súng bắn chết hắn mới đúng, tôi phải khiếu nại lên trên, không, là tố cáo!
Lý Thần Châu quay đầu nhìn Sở Thiên vài lần, không quan tâm nói:
- Bắn súng là dạy cho ngươi, tuổi trẻ không có tư cách gì ngông cuồng như thế? Ngươi là cái đồ gì mà dám cùng ta khiêu chiến? Nếu như không phải nể mặt Võ Cục trưởng, tôi sớm đem ngươi trừng trị rồi!
Không có ai tin rằng Lý Thần Châu là cố làm ra vẻ cả!
Trương Nhạc Vân mắt đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được được, Trương Nhạc Vân tôi hôm nay thấy rồi, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, là tôi tuổi trẻ ngông cuồng nên ăn đạn! Nhưng sở tỉnh có nhân chứng vật chứng, Sở Thiên là hung thủ sai khiến, ngươi bây giờ nên đem Sở Thiên bắt đi?
Lý Thần Châu nhẹ nhàng hừ ra, khinh thường nói:
- Tôi làm việc không cần ngươi đến chỉ huy, Sở Thiên quả thực có liên quan đến vụ án, cho nên tôi bây giờ quang minh tiếp quản tất cả vụ án của anh ta, không có tôi cho phép ai cũng không thể động vào anh ta, ai muốn bắt anh ta giết anh ta, đều là hành động giết người diệt khẩu!
- Giết người diệt khẩu, phải chết!
Mặc dù Lý Thần Châu nói công khai, nhưng ai đều rõ đây là bảo vệ an toàn của Sở Thiên, Võ Vân Thiên càng cảm thấy sát khí trong lời của Lý Thần Châu, vội tiến lên mấy bước biểu thị:
- Lãnh đạo an tâm, tôi thề chết bảo vệ an toàn của Sở Thiên, không để người mưu đồ gây rối xuống tay với anh ta!
Lý Thần Châu khoanh tay, thản nhiên nói;
- Tôi sẽ phái người bảo vệ anh ta!
Võ Vân Thiên vội vàng gật đầu, cung kính trả lời:
- Vâng, vâng!
Trương Nhạc Vân bị Lý Thần Châu giẫm lên bực mình choáng váng đầu óc, lại thêm chỗ súng bắn máu đổ làm tinh thần hoảng hốt, nói tất cả mọi người đều cho rằng ngu xuẩn:
- Ông, ông đây không phải là điều tra, ông là bao che tội phạm, tôi sẽ phản ánh lên sở tỉnh, tôi sẽ tố cáo lên Trung ương, ông cùng Sở Thiên thông đồng làm càn!
Tuổi trẻ ngông cuồng! Võ Vân Thiên thay Trương Nhạc Vân thầm thở dài, Lý Thần Châu lại thu lại chân, tiếng cười đằng sau:
- Mỗi một công dân đều có quyền của chính mình, ngươi hoàn toàn có thể hướng các ban ngành tố cáo tôi, thậm chí ngươi bây giờ có thể về sở tỉnh làm cáo trạng, ta đợi ngươi!
Đối với thái độ hữu nghị như thế, Sở Thiên trong lòng càng thêm lắc đầu.
Nghe thấy Lý Thần Châu đồng ý cho anh ta về tỉnh, Trương Nhạc Vân thở chậm mấy hơi, đem tướng mạo của Lý Thần Châu ghi vào trong lòng, chuẩn bị đợi trở về địa bàn của mình thì lại báo thù, thế là nhìn mấy tên cảnh sát đi theo, nhịn đau hô:
- Đi, đỡ tôi dậy về tỉnh, mau!
Sáu gã cảnh sát chạy tới đỡ Trương Nhạc Vân và nữ quan cảnh sát, sau đó dưới ám thị của Trương Nhac Vân hướng ra cửa đi, Võ Vân Thiên chần chờ một lát, không biết mình nên ở lại hay nên đi theo về, đang trong lúc do dự, Lý Thần Châu ánh mắt sắc bén đã nhìn về hướng ông ta.
Ngưng lại sau hai giây, Lý Thần Châu lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Võ Cục trưởng, bảo người của ông ở lại!
Võ Vân Thiên hơi sửng sốt, lập tức gật đầu.
Lý Thần Châu tiến lên vài bước, nhẹ nhàng vỗ bả vai ông nói:
- Là người của ông!
Võ Vân Thiên vẫn không tỉnh ngộ ra.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quyết định giúp đỡ người ngu xuẩn này:
- Võ Cục trưởng, bảo thân tín có thể vào sinh ra tử ở lại, mọi người không dễ dàng gặp mặt lần này, thế nào cũng nên uống vài chén trà chứ? Về phần người không có bao nhiêu giao tình, thì cho bọn họ về đi.
Võ Vân Thiên mặc dù không biết dụng ý ở lại, nhưng lời của Sở Thiên lại rõ ràng có thể hiểu đấy, thế là kéo tai hai tên cảnh sát thì thầm vài câu, sau khi bọn họ nghe xong lập tức chạy ra ngoài, năm sáu mươi cảnh sát còn lại ba mươi tám cảnh sát, những người còn lại đều hộ tống Trương Nhạc Vân bọn họ trở về
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, cốt cách của Võ Vân Thiên này cũng rất tốt!
Sáu bảy chiếc xe cảnh sát hú còi rời đi, khói thuốc súng tạm thời kết thúc, Sở Thiên vẫy tay bảo anh em Soái quân giải tán đi, sau đó bất đắc dĩ nhìn Lý Thần Châu, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Thiên tai nhân họa, đâu tất yếu giáng xuống người bọn họ? Theo đạo lý bọn họ cũng không lật được sóng gió gì à!
Lý Thần Châu sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Ý trời khó đoán!
Sở Thiên tự tay pha trà Ô Long nhâm sâm, tiếp đón Lý Thần Châu và Võ Vân Thiên ngồi xuống ghế, Trần Tú Tài đứng bên cạnh cung kính đợi dặn dò, gã ta giỏi về quan sát bỗng nhiên phát hiện mấy vị đặc công cảnh sát Phi Long không thấy bóng dáng, điều này khiến trong lòng gã có vài phần kỳ quái.
Sở Thiên và Lý Thần Châu không mặn không nhạt trò chuyện với nhau, Võ Vân Thiên cũng thỉnh thoảng thêm vào vài câu, y nhiều lần muốn hỏi nguyên nhân ở lại lại không dám hỏi, ngồi khoảng 30 phút sau, mấy viên đặc công cảnh sát Phi Long từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt bình thản như nước gật đầu.
Vị đặc công bước lên trước vài bước, nhìn Lý Thần Châu, cung kính nói:
- Đội trưởng Lý, thủ hạ vừa mới tới khe núi phía trước, ở đó vừa mới xảy ra vụ tai nạn xe cộ lớn, bảy chiếc xe cảnh sát va chạm nhau, còn dấy lên lửa cháy hừng hực, tôi đã báo cháy rồi!
Võ Vân Thiên và Trần Tú Tài đồng thời rùng mình, thoáng cái nghĩ ra lời của Sở Thiên.
Lý Thần Châu bưng tách trà lên nhấp vài nghụm, chằm chằm nhìn Võ Vân Thiên chầm chậm nói:
- Haizz, xem ra Hải Nam gần đây thực không an toàn à, Võ Cục trưởng, vụ tai nạn xe công lớn này do ông phụ trách đi, phải chú ý bố trí ổn thỏa cảm xúc của người nhà, ông có thể báo là bọn họ hi sinh vì nhiệm vụ.
Võ Vân Thiên chán trảy mồ hôi, luôn miệng đáp:
- Rõ, rõ!
Thân hình Trần Tú Tài hoàn toàn cứng ngắc, cái gì gọi giết người diệt khẩu? Đây chính là giết người diệt khẩu!
Sở Thiên vẻ mặt bình tĩnh, uống từng ngụm trà nhỏ!
Võ Vân Thiên kinh sợ rời khỏi xử lý sự việc, Lý Thần Châu đơn giản làm sáng tỏ thủ đoạn, đặc viên cảnh sát Phi Long thì ở ngay trong phòng triển khai mấy hộp dụng cụ, Sở Thiên nhìn lướt vài cái, bên trong máy nghe lén, trong lòng thầm nghĩ Lý Thần Châu muốn làm cái gì vậy?
Ý niệm trong đầu còn chưa làm rõ, , máy nghe trộm liền truyền đến thanh âm của Võ Vân Thiên:
- Khương tổng quản, sự tình có biến hóa