)"> )" />

ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

“Sở Minh, cậu buông tay cho tôi, nắm tóc không phải hành vi anh hùng hảo hán?!”

“Không buông! Nếu tôi thả chắc chắn sẽ chết thảm hại hơn! Anh hùng hảo hán, ai cần cái danh hiệu đó?”

“Cho cậu cơ hội cuối cùng, một! Hai! Ba!”

“Ui da má ơi cứu con.....”

Tiểu Đản vừa tới liền nhìn thấy Lão Đại bị Thái Nhan bẻ tay ra sau, hung tợn đè trên mặt đất. Thở dài lắc đầu, từ khi Thái Nhan chuyển tới trường học, hai người chưa bao yên tĩnh qua.

“Lão Đại, mày lại trêu chọc gì Nhan Nhan hả?”

Sở Minh nước mắt lưng tròng xoa bị cái mông bị đánh sắp sưng lên, đáng thương hề hề nói:

“Tao hôm nay buổi sáng chưa ăn cơm, thấy yêu tinh đang cầm đồ, nàng liền đem tao đánh thành như vậy!!!!”

“Thật là như vậy?” Tiểu Đản có chút hồ nghi hỏi.

“Thật!” Sở Minh dùng sức gật đầu.


“Sở Minh!!!!!” Thái Nhan vẻ mặt tức giận nhìn nàng.

“Không phải, tao chỉ là không cẩn thận nhảy ra lấy xem... nhảy ra...”

Nhìn Lão Đại có vẻ khó xử, Tiểu Đản tốt bụng hỗ trợ tiếp lời :

“Thư tình? Lão Đại mày cũng thật là, cái đó thể tùy tiện muốn xem là xem sao?”

“Không phải...”

“Rốt cuộc cái gì nha?” Xem Lão Đại bộ dạng khúm núm, Tiểu Đản có chút phiền.

“Băng vệ sinh...”

“....”

Thái Nhan ở một bên nghe muốn bùng cháy, mới sáng sớm Sở Minh giống con cún quẫy đuôi quấy rầy mình. Vốn chủ đề lúc đầu là đói bụng đòi đi ăn, sau người kia ngứa tay muốn giật đồ trong tay Thái Nhan, lại không biết xấu hổ một hai bảo của mình, cô với Sở Minh cứ thế giành qua giật lại, rốt cuộc cái bịch rớt xuống đất, đồ bên trong rơi ra, Thái Nhan bị mọi người nhìn chăm chú tới mặt đỏ tai hồng. Sở Minh không biết sống chết cười mỉa, còn dám hỏi: "Cậu cũng dùng Sophia hả, nhãn hiệu này nổi tiếng toàn quốc nha, mềm mại lại to, chống tràn nữa...."


Sở Minh được đà liền nói liên miên, đem nữ sinh xung quanh nói đến thẹn thùng cúi gằm mặt. Tới như vậy mà Thái Nhan còn không dạy dỗ nàng, một thân công phu này coi như uổng phí.

“Mày tới đây làm gì?” Bị Thái Nhan dần một trận nên có chút sợ hãi, chỉ có thể đem lực chú ý chuyển sang Tiểu Đản.

“À , là như vầy, thầy thể dục nói một lát đi đăng ký môn thể chất, bảo mày chọn môn bóng rổ.”

“Dựa vào cái gì? Tao được lợi gì không? Mắc gì tao phải chọn bóng rổ? Nhìn tao xem giống rảnh lắm hả?”

“......”

“Tĩnh Tĩnh cũng chọn bóng rổ.”

“Uầy, không nói sớm, tao hiện tại lập tức đi đăng ký.”

“......”

×××××××××××××××××××××

“&%¥......%¥............%”

Đơn giản đem động tác khởi động làm qua một lượt, Sở Minh vỗ bóng tới gần Lâm Tĩnh.

“Bạn học Lâm Tĩnh, có cần Sở sư phụ chỉ dẫn hông?”


Lâm Tĩnh trắng mắt liếc Sở Minh một cái, tiếp tục đập bóng trong tay, đáng tiếc Tĩnh Tĩnh thần kinh vận động rất yếu ớt, vừa vỗ vài cái, quả bóng liền văng đi rồi. Ửng đỏ nghiêm mặt chạy tới lượm bóng, lại không cẩn thận mất đà vấp té,  nháy mắt sắp ngã sấp mặt xuống sàn liền được Sở Minh ôm lấy.

“Này, không biết vợ ai mà ngốc vậy? Cư nhiên bị trái bóng bắt nạt!”

Ban ngày ban mặc đùa giỡn gái nhà lành, hành vi sắc lang Sở Minh lọt vào mắt toàn thể nữ sinh, Lâm Tĩnh đỏ mặt thấp giọng nói:

“Buông tay!”

Sở Minh cười hì hì hỏi

“Thật sự muốn thả?”

“Ừ.”

“A!” Không đợi Lâm Tĩnh phản ứng, Sở Minh buông tay, Lâm Tĩnh lập tức ngã mạnh xuống đất.

Sở Minh hai tay chống nạnh, đối với đám nữ sinh đang trợn mắt há hốc mồm phát biểu:

“Thấy sao? Không nghe lời người chuyên nghiệp nói kết cục là vậy đó! Mau đi tập bóng đi!”
Mọi người bị Sở Minh dọa cũng không dám nói nhiều, nghe lời cầm bóng luyện tập. Sở Minh vừa lòng híp mắt cười cười,  Tiểu Đản đang chơi bóng bên cạnh nhìn đến cảnh này chạy tới kéo Lâm Tĩnh, lặng lẽ hỏi:

“Tĩnh Tĩnh, cậu lại đắc tội Lão Đại rồi?”

Lâm Tĩnh cắn môi lắc đầu.

“Vậy vì cái gì nó đột nhiên đối với cậu như vậy?”

Tử Đồng đi tới cười cười nói:

“Còn không phải con chó nhỏ ghen tị, hôm nay buổi sáng có người tặng hoa cho Tĩnh Tĩnh, Sở Minh nhìn thấy, hiện tại mượn cơ hội trả thù.”

“Thật ti bỉ.” Tiểu Đản cắn răng.

“Hừ, nên tìm ai đó hảo hảo xử lý nàng.” Tử Đồng nhìn Tiểu Cẩu đang đắc ý phía xa xa oán hận nói.

Vì thế, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Thái Nhan. Thái Nhan lau mồ hôi, không phụ sự mong đợi của mọi người ôm bóng dứt khoát tiêu sái tiến lên.
Đừng tưởng Sở Minh bề ngoài nghiêm túc chỉ dẫn mọi người, kỳ thật lỗ tai dựng thẳng so với con thỏ còn muốn thính hơn, nghe lén mấy người đối thoại, bĩu môi nhìn đại diện được cử đến, khinh thường mở miệng:

“Tôi nói nha, muốn quyết đấu cùng tôi ít nhất cũng tìm ai đó nhẹ nhàng chút đi, còn cậu, nặng nề như vậy còn muốn chơi?” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm ngực Thái Nhan, đem ánh mắt tất cả mọi người đều dắt đến cái gọi là “nặng nề” kia, vì thế Thái Nhan còn chưa lên tiếng liền lừng lẫy hy sinh. .

Tử Đồng tính tình nóng nảy làm sao chịu được Sở Minh kiêu ngạo, nổi giận đùng đùng chạy tiến lên.

“Tiểu cẩu tử, cậu dám không phân rõ phải trái?”

“Đều bị cô nương kêu thành chó rồi, còn gì để mất nữa đâu? Muốn tôi nghe lời, kêu tiếng chị đi rồi tính sau!”
“Cậu !!!!!!!!”

“Tôi cái gì mà tôi? Tôi không nói cậu suốt ngày cứ léo nhéo bên tai tôi thì thôi, bà đây chưa lên tiếng m, cậu còn nói cái gì?”

Nhị Thiếu nhìn vợ mình bị Sở Minh khi dễ thành như vậy, xăn tay áo tính lên nói phải trái, vừa định mở miệng lại bị Sở Minh giành trước:

“Nhị Thiếu, tớ nói với cậu rồi, thân thể nhỏ bé như vậy, một mình Tử Đồng cũng khiến cậu kiệt sức đi, còn có khí lực đến đối phó tớ ?”

“Ách.....”

Sở Minh hoàn toàn bất trị, mọi người tức giận đến nghiến răng lại không làm gì được, mấy người bị nàng nhục nhã đều đỏ mặt nửa ngày ngượng ngùng cúi đầu, duy nhất Tiểu Đản may mắn còn tồn tại há lớn miệng nhìn Sở Minh muốn tiến lên, lại bị bứt lùi bước run nhè nhẹ.

Sở Minh nhìn lướt qua Tiểu Đản đang uất ức, đắc ý mở miệng:
“Sợ cái gì a? Không sợ tao lỡ trược tay đem mày ném thành thái giám!”

Tới đây toàn bộ đều im lặng. Lâm Tĩnh đứng lên nhìn tên vô lại sắc lang thổ phỉ Sở Minh, nhất thời có chút buồn cười.

“Sở Minh, cậu thật lợi hại, dạy mình tưng bóng được không?”

Người ta nói, ngàn chửi vạn chửi không bằng một lần nịnh nọt, Sở Minh đang phùng mang trợn má nghe xong lời này trong lòng trở nên ấm áp, lại nhìn Tư Tư mang vẻ mặt ngưỡng mộ, đã sớm vui ngất trời , không đi để ý tới đám kia, chuyên tâm dạy Tư Tư chơi bóng.

Chơi bóng nha, chân tay tiếp xúc là khó tránh, thần kinh gà mờ như Sở Minh làm sao quan tâm tới. Nhìn Tư Tư vụng về cầm trái bóng, Sở Minh nhất thời sốt ruột, dán sát thân thể người ta nghiêm trang tiếp tục “dạy học”, mặc kệ ánh mắt mọi người tập thể khinh bỉ, cũng không quan tâm tiểu mỹ nữ trong lòng sớm đỏ bừng mặt, giả bộ mặt lạnh làm tốt vai trò hướng dẫn.
Tan học, Sở Minh đầu đầy mồ hôi chạy theo Lâm Tĩnh, sớm quên hành vi vô sỉ vừa rồi của mình, như thói quen sáp gần sát Tĩnh Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, có khăn tay không ?”

“Có, muốn mình giúp cậu lau sao?”

Ây ! Khó khi nào nhìn thấy Tĩnh Tĩnh chủ động như vậy, Sở Minh nhanh chóng gật đầu như điên.

“Nếu tôi lau không thoải mái, lần sau nhờ người khác lau.”

Sở Minh toát miệng cười, Tĩnh Tĩnh thật khiêm tốn, trên đời này làm gì có ai dịu dàng hơn Lâm Tĩnh nha, yên tâm nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ.

“A! Ui da!”

Khuôn mặt bị chà sát làm Sở Minh cảm nhận được thực lực chân chính của Lâm Tĩnh, da trên mặt sắp bị chà rớt !

“Khó chịu?” Lâm Tĩnh mỉm cười hỏi.

“Không... ui da... khó chịu.”

Sở Minh nắm ống quần cố nén đau đớn, cho dù đau chết cũng không thể nói. Tĩnh Tĩnh bị sao vậy chứ, mang thù chuyện vừa nãy? Sẽ không, chắc là tại không chơi tốt được bóng rổ, nhất thời không chấp nhận sự thật đây mà, đem gương mặt mềm mại của mình nhìn thành bóng rổ. Ừ, cố chịu đựng một tí vậy, lát đòi mỹ nhân bồi thường sau.... Ây... Đau quá a...
Thật vất vả chịu đựng trò lau mồ hôi đau khổ, vừa đi về phòng học, Lâm Tĩnh lại lên tiếng:

“Sở Minh, mình khát nước.”

“Nga, đã biết, đợi xíu nha.”

Nghe Tĩnh Tĩnh phân phó, Sở Minh như điên cong mông chạy tới chỗ lấy nước, hứng xong ly nước lại nhanh chóng chạy về phòng học, chạy qua lại một hồi, mệt tới đầu đầy mồ hôi.

Cười hì hì đem nước dâng lên, Lâm Tĩnh sờ sờ cái chén, uống cũng không uống, nhíu lại mi, không vui trực tiếp lên tiếng:

“Nóng !”

“Nga.” Sở Minh cầm cái ly lại chạy về chỗ lấy nước, hứng nước lạnh thở hổn hển trở về.

Lâm Tĩnh nhìn lướt qua thấy Sở Minh chật vật, cầm cái ly nhàn nhã nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rì rì nói:

“Lạnh!”

“Nga.” Tuy có chút tức giận, nhưng nhìn Lâm Tĩnh Sở Minh vẫn là ngoan ngoãn chạy đi đổi nước ấm, trước khi quay về còn nếm thử, cảm giác vừa lòng mới dám bưng trở về. Kiểu này để xem cậu còn có ý kiến gì nữa!
Lâm Tĩnh nể tình uống một hớp lớn, Sở Minh vừa định thở phào nhẹ nhõm, người ta lại lên tiếng:

“Khó nuốt !!!”

“Cậu!!!” Sở Minh nổi giận, cái này không phải đang đùa giỡn mình sao?

“Sở Minh! Cậu lại phát cái gì tính tình, không muốn hầu hạ thì đi đi, người ta không thèm !”

Giờ thì hay rồi, chính mình còn chưa ý kiến cái gì, Lâm Tĩnh liền khai pháo cáo trạng trước, đem cái ly dằn mạnh trước mặt Sở Minh, hung thần ác sát trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, tay áo vung lên. Sở Minh bị dọa sợ hết hồn run run, nước văng lên quần áo nhìn cỡ nào cũng thấy chật vật, giật giật khóe miệng nhìn Lâm Tĩnh khóc không ra nước mắt. Trời ạ, ta chưa làm gì mà, có chiêu ai chọc ai đâu !!!!!

Hết chương 19

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi