)"> )" />

ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

Editor: Kphonghoai

Beta: Dương

"Sở Minh, Chủ nhật tuần này tại quảng trường Thời Đại gặp, tôi có chuyện nói với cậu." Sau giờ học, Thái Nhan liền chạy tới, nghiêm túc nói với Sở Minh.

"Có chuyện gì mà bây giờ không thể nói chứ ?" Sở Minh uể oải hỏi. .

"Chuyện quan trọng!"

"Nhưng mà --, Chủ nhật này tôi phải đi với Tĩnh Tĩnh~ rồi..."

"Không cho cậu đi, nếu như cậu không đến, thì cậu chết là cái chắc"

"Ây"

Chủ nhật, quảng trường Thời Đại.

"Đại tỷ, tỷ có chuyện muốn nói mà !" Sở Minh bất đắc dĩ mở miệng căng thẳng nói với Thái Nhan.

Qua nữa giờ cũng không nói được câu nào, còn phải tranh thủ giải quyết cho xong để cùng Tĩnh Tĩnh đi xem phim nữa, thật khó mà không nổi nóng nha. Người ta còn phải tranh thủ thể hiện cho thật tốt. Thật là vội chết được a!


Thái Nhan dường như không nghe thấy, lặng lẽ nhìn mặt hồ tĩnh lặng ở phía xa xa, qua một lúc sau, Sở Minh không biết đã hối thúc bao nhiêu lần , nàng mới yếu ớt nói:

"Sở Minh, cậu thấy Lâm Tĩnh tốt chỗ nào chứ ? "

Nghe thấy chủ đề hướng về Lâm Tĩnh, Sở Minh vui vẻ lên, gãi gãi đầu, cười cười nói:

"Xinh đẹp nè, thân hình chuẩn, da trắng, ngực đẹp, tính khí tốt, có tài hoa, biết nấu ăn, không tùy tiện chửi mắng người khác, học giỏi nữa..."

" Cậu nói mấy lời dở hơi đó làm gì, cậu nói trọng điểm cho tôi!"

Sở Minh đang cảm thấy vui vẻ, tự nhiên thấy Thái Nhan nổi giận thì cứng họng một chút, thấy Thái Nhan đen cả mặt, Sở Minh đảo mắt nhìn, thấp thỏm hỏi.

"Cậu cãi nhau với tên nào ?"

"Tên nào ?"

"Thì là tên..."

"Tên nào chứ !!!!!?"

"Thôi......."

Thấy Thái Nhan càng ngày càng nổi giận, Sở Minh không biết phải làm sao.


Thái Nhan nắm tay hình nắm đấm, lòng tràn đầy lửa giận, suốt cả ngày chỉ biết có Lâm Tĩnh hoàn toàn không nhìn thấy những phiền não của nàng. Mình hẹn nàng ra có vài phút mà đã không kiên nhẫn thế này, Lâm Tĩnh tốt hơn mình nhiều bao nhiêu chứ?

Nhưng mà tình cảm mười mấy năm nay làm sao có thể dễ dàng buông bỏ, thực lòng không cam tâm, hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận không ngừng ở trong lòng.

"Sở Minh, nếu như người cậu yêu mười mấy năm nay nhân lúc cậu không có ở đây mà đi yêu người khác, cậu sẽ làm sao ?"

"Tôi sẽ xé nát cô ấy !!!"

"......"

"Nhan Nhan, hóa ra cậu bị người khác phụ bạc, cậu mau nói người phụ cậu là ai! Tớ sẽ đánh gãy chân tên đó ngay!"

"......"

Thái Nhan vốn dĩ lửa giận đầy người lại thấy bộ dạng Sở Minh vì mình mà không cam tâm nghiến răng nghiến lợi sao mà đáng yêu như thế, cảm động cuốn trôi tất cả lửa giận, tâm tình tốt lên, quay người ôm chầm lấy Sở Minh. Nhìn thấy nàng kinh ngạc mở to cả mắt, một cái hôn tiến đến má, Sở Minh phút chốc đỏ mặt cả lên.


"Minh Minh, cậu đối với mình thật tốt ! "

"Là, là sao ? " Sở Minh bị cái hôn này làm cả người thẩn thờ.

"Ha ha, nhìn cậu thật giống bộ dạng tiểu cẩu ngu ngốc."

Thái Nhan nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Sở Minh nên vô cùng vui vẻ, bị mình hôn mà biến thành bộ dạng thế này. Xem ra, cậu ấy đối với mình vẫn còn có tình cảm, kế đến không do dự nữa, theo kế hoạch mỹ nhân kế mà hành động. Nói là làm ngay, tay vội vàng ôm lấy cổ Sở Minh, trực tiếp đem cả thân người rút vào trong ngực Sở Minh, ngửa mặt nhìn, ỡm ờ hỏi.

"Minh Minh, mình có đẹp không?"

Hương thơm nhẹ nhàng trên người kề sát, tiếng nói nũng nịu, biểu cảm quyến rũ, thần thái e thẹn, khiến Sở Minh có chút thất thần.

" Đẹp, xinh đẹp."

"Có thích không ?"

"Thích, thích lắm "

"Ha ha..."

Thấy con mồi đã mắc câu, Thái Nhan có chút thỏa mãn dừng lại một chút, suy nghĩ tiếp theo nên nói như thế nào. Chỉ tốn một chút công phu, Sở Minh bên cạnh đã dần dần ý thức trở lại, mặt đỏ cả lên, động tác đầu tiên là đẩy Thái Nhan ra khỏi lòng mình, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Thái Nhan, vội vàng giải thích.
"Nhan Nhan ah, chuyện này không phải chuyện đùa, mình biết cậu bị người ta phụ bạc, nhưng cũng không thể đói bụng mà ăn càng được..."

"Gì chứ!?"

"Mình nói là...cái kia... bị người ta phụ bạc thì không thể dễ dàng cam chịu vậy..."

"Cậu giỏi nói lại một lần nữa đi!"

" Mình nói là..... nói là... làm người phải giữ tự trọng..."

Thái Nhan trong lòng đang đầy lửa tình bị dội nước lạnh lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn Sở Minh.

"Tôi thế nào mà đói bụng ăn bừa, tôi thế nào mà cam chịu, tôi thế nào mà giữ tự trọng chứ ?"

Sở Minh nuốt một cái, do dự một chút, nhưng vẫn đem lời nói dũng cảm trong lòng mà nói ra.

"Mình hôm nay thấy cậu có chút vấn đề, ăn mặc thì lòe loẹt bông hoa chim chóc không nói , lại còn mang giày cao gót dính pha lê, trên không hợp dưới, cậu không sợ người khác buồn nôn a. Tuy nói là buông bỏ, nhưng cũng đừng có mà nhanh như vậy lẳиɠ ɭơ quyến rũ người khác chứ ! Với lại... với lại... cậu chọn sai đối tượng rồi, rõ ràng là biết mình có Tĩnh Tĩnh rồi, hơn nữa... Cậu...... Cậu làm vậy là không đúng đâu..."
Nói xong, Sở Minh liếc mắt nhìn Thái Nhan, thấy nàng mặt lúc trắng lúc đỏ, cứ nghĩ lời mình nói có hiệu quả , lập tức có dũng khí, ưỡn ngực tiếp tục nói.

"Không phải tôi nói cậu là người không biết giữ tự trọng, tôi chưa muốn ăn đòn đâu. Hôm nào cậu có thể đi hỏi Tĩnh Tĩnh, tôi lúc đầu thế nào dạy dỗ cậu ấy. Ây, trách không được, thật sự là có chỗ đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Được rồi, cậu đừng nói gì nữa, dựa vào tình cảm mười mấy năm nay tôi tha thứ cho cậu. Hơi....cậu xem, may cho cậu hôm nay tôi là người bị cậu quyến rũ, nếu như là người khác, tôi nghĩ cậu làm sau mà chịu trận đây , được mấy người có thể làm được như tôi chứ..."

"Sở Minh !!!!! "

Một mực không lên tiếng lặng nhìn xem Thái Nhan có động tĩnh gì....

"Gì chứ, biết sai rồi chứ ?"
"Cậu biết thế nào là hoa lài cắm bãi phân trâu không hả ?"

"Cái gì, cậu còn cứng miệng, hồ ly quyến rũ người như cậu, vậy mà cậu cũng nói được, tôi nói thế nào cũng là đai đen Taekwondo, trước đây tôi luôn nhường cậu, cậu còn như thế..."

Không đợi Sở Minh nói xong, Thái Nhan ngay lập tức tiến lên, nhắm Sở Minh mà đấm một phát, toàn bộ lửa giận một ngày đều trút hết ra, hất tóc quay người lạnh lùng rời đi.

"A...."

Buổi tối, Sở Minh mặc dù bị bằm một con mắt vẫn khiên quyết chạy về nhà, Lâm mẹ lại ra ngoài chơi mạt chược, trong nhà chỉ còn lại hai người, nhìn thấy Sở Minh chạy thở đến hồng hộc, Lâm Tĩnh cười cười, lấy một ly nước đưa đến.

"Cảm ơn."

"...Mặt của cậu bị làm sao vậy ?" .

"Yêu tinh đánh đấy."

"Tại sao đánh cậu chứ ?"

Sở Minh đem ủy khuất xui xẻo hôm nay nói cho Lâm Tĩnh, cúi đầu làm bộ nghẹn ngào, vốn dĩ muốn được nàng an ủi, không ngờ rằng, cả nửa ngày một chút động tĩnh cũng không có....
Buồn bực ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tĩnh đang ngơ ngác nhìn nàng, có chút ngạc nhiên ,quơ quơ tay trước mặt nàng, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Tĩnh Tĩnh?"

Vẫn là không có phản ứng, không thèm đếm xỉa, nghiêng người ôm lấy nàng.

"Ừm?"

"Làm sao vậy ?"

"Không có..."

"Nói dối! Phạt cậu hôn một cái an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình !!!"

Hơi đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy ra Sở Minh, Lâm Tĩnh nhìn thấy người trước mắt mặt tràn đầy ôn nhu, có chút buồn. Người này luôn luôn vây quanh nàng, trong mắt chỉ có một người, đối với thế giới bên ngoài không đếm xỉa, thậm chí đến chính mình có biết bao ưu điểm cũng không biết, toàn tâm toàn ý yêu một mình nàng, nhưng là... nếu như thật ở bên nhau, tương lai sẽ như thế nào? Yêu càng sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương càng nhiều bấy nhiêu. Nhưng làm sau có thể nhẫn tâm mà cự tuyệt cậu ấy. bản thân mình tim cũng nhói đau lại không cách nào khống chế? Vốn dĩ muốn đợi đến ngày mình có khả năng chấp nhận được mối tình này.... Nếu thật sự đến ngày đó, ai có thể bảo đảm được tình cảm này sẽ không thay đổi? Không phải là không tin tưởng Sở Minh, mà đến bản thân còn không dám khẳng định. Nghĩ đến điều này, mũi có chút đỏ, sợ sẽ không kiềm chế được nước mắt, quay đầu, không nhìn .
Nhìn thấy bộ dạng Lâm Tĩnh buồn bực, Sở Minh cười cười an ủi.

"Nè nè, mình biết cậu đồng cảm với Nhan Nhan, yên tâm đi, mình đã đoán được cậu ấy thích ai rồi, đang chuẩn bị giúp cậu ấy trút giận !"

"Cái gì?" Lâm Tĩnh nghe thấy lập tức quay đầu hỏi.

Sở Minh nắm chặt tay, chớp mắt, làm ra vẻ hung hãn.

"Mình thật không ngờ được rằng Tiểu Đản chính là tên khốn nạn vong ân phụ nghĩa đó!"

Lâm Tĩnh có chút sững sờ hỏi:

"Sao lại là cậu ấy ?"

"Không phải cậu ấy thì còn ai! Ai là người ngốc nghếch bên Nhan Nhan mười mấy năm, cậu nói xem cậu ta ngây người hay giả nai, hóa ra bên trong toàn là lòng dạ đen tối, Nhan Nhan là cô gái tốt như vậy mà cậu ấy lại phụ bạc, ngày mai phải đá chết cậu ta !!!"

"Sở Minh, Tiểu Đản cậu ấy..."

"Cậu không cần phải thay cậu ta cầu xin nữa, loại người này mình nên thay trời hành đạo! Không được, tức chết đi mà, bởi vì cậu ta mà mình bị ăn đòn oan, bây giờ mình phải đi ngay!!" Sở Minh nổi giận nói, vung tay lên cản không để Lâm Tĩnh nói tiếp, quay người như cơn gió, có bao nhiêu sức lực liền vùng chạy đi, Lâm Tĩnh vội vàng cầm lấy quần áo cũng chạy theo...
"Tiểu Đản !!!"

"Lão Đại, mày đến thăm tao hả? Ha ha, vui quá. Ui da!!!!"

"Sao lại đánh tao chứ ???"

"Tao đánh cho chết cái thứ vong ân phụ nghĩa như mày !!!"

"Dừng tay lại, cuối cùng là có chuyện gì chứ...?"

"Tiểu Đản, ngày mai mày đi tìm Thái Nhan tỏ tình, nếu không tao sẽ thiến mày!"

"Mày nói cái gì??? " Thái Nhan? Tại sao??"

"Còn dám hỏi tại sao nữa? Nói một câu thôi, có đi hay không ?!!! "

"Đau!"

"Đi hay không đi?"

"A..... đi, tao đi !!!"

Lâm Tĩnh thở hổn hển tiến vào vẫn là chậm một bước, cúi đầu nhìn thấy Tiểu Đản vì bị thương mà còn chút hơi tàn ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cười đắc ý của Sở Minh, biểu hiện thông cảm cho Tiểu Đản, không biết nên an ủi làm sao.

Tiểu Đản chầm chậm đứng lên, nước mắt nước mũi nhìn Sở Minh một cái, khập khiễng đi đến trước mặt Lâm Tĩnh, nhỏ giọng nói:
"Tĩnh Tĩnh, bây giờ mình ủng hộ, cậu không nên dễ dàng buông tha cho cái thứ khốn nạn ỷ mạnh hiếp yếu này, cậu hãy dạy dỗ cậu ta cho tốt, nếu không sau này bạo lực gia đình là không thể tránh khỏi a!!"

Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi