ĐÓA HỒNG NHỎ CỦA ANH

Tống gia khá giàu có.

Tuy Tống gia không phải hào môn đứng đầu ở thành phố S, nhưng cũng đứng trong hàng ngũ hào môn rồi. Thập niên 90, nơi nơi đều đang trên đà phát triển, thành phố S được phân thành một đặc khu rồi nghênh đón thời đại hoàng kim nhất. Tống gia nắm vững thời cơ vượt khó, bốn anh em cùng đồng tâm hiệp lực, rồi quả thực họ cũng đã phát tài.

Tài sản tích lũy mười mấy năm đã đủ để Tống gia có thể lên tiếng trong giới hào môn, nhưng thanh danh của họ vẫn không tốt.

Vì những gia tộc hào môn đứng đầu của thành phố này không thừa nhận Tống gia, họ nói Tống gia là nhà giàu mới nổi, là dân đầu cơ trục lợi.

Xuất thân của Tống gia không tốt, hũ vàng đầu tiên họ kiếm được cũng chẳng mấy sạch sẽ.

Lúc Tống gia mới định cư ở thành phố S, họ không có vốn để kinh doanh. Cuối cùng đã quyết định đưa người nhập cư trái phép.

Vào đầu thập niên 80, đại lục rất khó khăn, ở bờ bên kia của thành phố S, chỉ cách có một con sông, chính là Hong Kong hoa lệ. Mọi người chịu không nổi nên muốn nhập cư trái phép, ban đầu thì không sao, nhưng sau đó, số người nhập cư trái phép quá nhiều nên trung ương đã ban bố lệnh cấm. Có rất nhiều người trốn theo tàu rồi chết đuối, cũng có rất nhiều người bị bắt lại. Có thể nói là xương trắng chất thành đống dưới vịnh.

Lão đại Tống gia dẫn theo ba người anh em của mình chiếm cứ được một chỗ. Họ nói chắc như đinh đóng cột là mình có quan hệ với bên quân đội, có thể dẫn người nhập cư trái phép qua rồi thu phí. Ban đầu khá thuận lợi, người đi qua cửa này đều có thể trót lọt, sau khi danh tiếng truyền đi, có rất nhiều người đã tìm tới.

Người nhiều thì tiền cũng sẽ nhiều lên. Kẻ muốn tham gia để chia một phần canh cũng nhiều theo.

Nhưng đó thực sự là một công việc thiếu đạo đức, hơn nữa còn hại đến mạng người.

Cuối cùng thì sau đó cũng có chuyện, càng lúc càng nhiều người bị phát hiện. Đông người thì sẽ loạn. Cảnh sát tuần tra trên bờ, cảnh khuyển đánh hơi khắp nơi, những người núp dưới sông hoảng sợ đến mức bị chuột rút. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Những ngày tháng ấy, người bị chết đuối còn nhiều hơn số người bị bắt lên.

Lão đại Tống gia rất có tầm nhìn, thấy có nhiều người tham gia vào liền vội vã thu tay. Hơn nữa còn rút lui nguyên vẹn, không hề bị tổn hại gì. Bắt nhịp với xu thế đổi mới và mở cửa đất nước, ông lao vào thị trường chứng khoán đang rất nóng lúc bấy giờ, sau khi kiếm được một khoản lớn, ông lập tức rút ra rồi chuyển sang đầu tư bất động sản.

Một đường đi lên, bước qua cải cách, qua thiên niên kỷ, rồi sang thế kỷ 21, tính đến giờ đã 17 năm.

Tuy Tống gia khá giàu có, nhưng không biết có phải do khởi nghiệp bằng công việc thiếu đạo đức kia không mà cả bốn anh em họ đều không có một đứa con trai nào cả, tất cả chỉ toàn sinh con gái. Tống lão phu nhân lo lắng đến mất ngủ, chạy đến một ngôi chùa rất xa thành phố để cầu Phật Tổ xin xăm, cuối cùng chỉ nhận được một câu, “nghiệp nặng khó giải, số không có con trai.”

Bốn đứa con trai đều rút được quẻ xăm như thế, Tống lão phu nhân đau lòng đến ngất xỉu. Tỉnh lại rồi thì khóc đến kinh thiên động địa, nói bà có lỗi với Tống lão gia, không biết dạy con, khiến hương khói của ông bị chặt đứt.

Bi thương tới mức còn muốn lấy cái chết tạ tội.

Bốn ông chủ của Tống gia tuy tâm đen ngòm nhưng đều là những người đàn ông có hiếu với cha mẹ lại yêu vợ thương con, trước mặt là mẹ già đang đòi sống đòi chết, sau lưng là bà xã đang mặt ủ mày ê cùng con gái nhỏ đang mở to mắt không hiểu chuyện gì.

Thực sự là đau đầu muốn nứt, chỉ muốn xuất gia làm hòa thượng.

Cuối cùng chẳng còn cách nào, bốn người họ chỉ đành xin pháp sư chỉ đường. Sau đó lại còn phải phân phát tiền của để cứu vớt người khó khăn, quả thực tức giận tới mức muốn chửi ầm lên, nhưng mẹ già và bà xã đang nhìn chằm chằm, họ chỉ đành sợ hãi làm cho tốt việc này.

Không ngờ việc làm ấy đã khiến thanh danh của họ tốt lên rất nhiều, Tống gia đã trở thành một doanh nghiệp nhân đức, con đường làm ăn cũng rộng mở hơn trước. Sáu bảy năm sau, bụng của nhà lão đại Tống gia cũng lớn lên, Bảo Nhi của Tống gia đã cất tiếng khóc chào đời trong nỗi mong mỏi cùng ánh mắt tha thiết của già trẻ lớn bé toàn thể Tống gia như thế đó, bé nheo mắt, cuộn tròn người, lần đầu tiên gặp người nhà lại không hề khóc mà cười rất vui vẻ.

Nụ cười đó khiến tim cả nhà mềm nhũn, hận không thể trao hết yêu thương cho bé.

Bảo Nhi của Tống gia tên là Tống Triều.

Tống Triều chính là bảo bối của toàn thể Tống gia, còn nhỏ hơn con gái út của Tống gia tận sáu bảy tuổi. Là bé trai nhỏ nhất và duy nhất của Tống gia, thân phận của bé có thể so với trân châu đá quý, được người Tống gia đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Cả bốn nhà của Tống gia đều yêu thương bé, Tống lão phu nhân yêu thương bé, mà càng hiếm có chính là các chị em trong Tống gia cũng vậy.

Có lẽ là vì Tống gia có truyền thống yêu vợ thương con nên không hề bạc đãi con gái mình, cũng không coi các cô như công cụ liên hôn, mà luôn yêu quý nâng niu như ngọc. Cho nên các chị em Tống gia cũng chẳng ai ghen ghét thân phận nam đinh của bé, trái lại còn tranh nhau yêu thương chiều chuộng.

Thực ra, khi Tống Triều vừa mới ra đời, mọi người đều trải qua một quá trình ngạc nhiên - mất mát - bàng hoàng - khôn kể - chấp nhận.

Khi ấy, đại gia đình nhà họ đã vây kín trước cửa phòng sinh, bác sĩ vừa bước ra đã nhét cho ông tận mấy bao lì xì rồi tranh nhau hỏi một câu, “Lớn nhỏ trong kia thế nào rồi?”

Vừa nhận được câu trả lời ổn đã lại hỏi tiếp: “Con trai hay con gái?”

Bác sĩ đáp: “Con trai.”

Cả nhà ai cũng lộ ra vẻ mặt cám ơn trời đất.

Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại nói: “Con gái.”

Cả nhà ngẩn ra, ơ kìa thế tóm lại là trai hay gái?

Vẻ mặt bác sĩ phức tạp, “Thôi, mọi người tự nhìn đi.”

Một đám người vây xem, thân dưới đứa bé vừa có gậy nhỏ của bé trai, lại vừa có hoa huy*t của bé gái. Thế này, thế này không phải là quái vật sao?

“Ông trời ơi! Giáng tội rồi!”

Tống lão phu nhân lập tức khóc thét lên khiến các con dâu bà cũng khóc theo, các vị tiểu thư Tống gia thấy người lớn khóc cũng chạy vào xem náo nhiệt.

Sắc mặt bốn người đàn ông Tống gia vô cùng khó coi, họ biết đây đều là báo ứng vì những chuyện năm đó họ đã làm. Ông trời vẫn không chịu tha thứ cho bọn họ, nhưng vì sao lại báo ứng trên người một đứa bé thế này?

Đứa bé này chính là quả báo cho những việc làm thiếu đạo đức của họ khi đó, trong nhất thời, người Tống gia không thể chấp nhận nổi.

Lão đại Tống gia vốn định cho đứa bé này đi, miễn cho người nhà họ thương tâm rồi sinh hiềm khích. Nhưng không ngờ bé con đột nhiên mở mắt ra rồi cười khanh khách.

Bé con mới sinh nào đã trông thấy gì, có cười cũng chỉ là hành vi vô thức. Nó còn chưa hiểu gì cả.

Nhưng chính vì nụ cười này mà Tống gia nhận định bé có duyên với nhà họ, hơn nữa còn là duyên phận vô cùng sâu đậm. Từ đó, Tống Triều liền trở thành Bảo Nhi của Tống gia.

Tống Bảo Nhi có cả khí quan của nam và nữ, còn có cả tử cung của phụ nữ, nếu sau khi lớn lên phát dục hoàn thiện, vậy thì nhóc hoàn toàn có thể sinh con.

Tống gia không muốn vậy nên nuôi dưỡng Tống Triều như bé trai. Sau này lớn, họ sẽ cho bé làm giải phẫu cắt bỏ tử cung và đóa hoa không nên xuất hiện kia.

Tống Triều nho nhỏ sợ đau, một hai tuổi dứt khoát không chịu làm phẫu thuật. Người nhà liền tính chờ nhóc bảy tám tuổi rồi làm.

Tống Triều bảy tám tuổi cũng vẫn sợ đau, từ nhỏ đã được chiều chuộng, chạm nhẹ thôi cũng khóc lóc để người khác phải dỗ dành một lúc lâu. Còn yếu ớt hơn cả những chị gái của mình. Sao có thể chịu được cuộc giải phẫu lớn như thế? Không phải đau chết cậu sao?

Mà hơn nữa, bé Tống Triều thực sự rất đẹp. Làn da trắng mịn như búp bê sứ, ấn nhẹ thôi cũng có thể xuất hiện dấu vết xanh tím. Ngũ quan tinh xảo, lông mi rất dài, đôi mắt to đen bóng, miệng nhỏ hồng hồng, lúc vươn đôi tay như ngó sen nhỏ nói muốn ôm một cái, toàn thể thành viên Tống gia đều tranh nhau ôm cậu.

Bé con như hoa như ngọc vậy, sao có thể chịu nổi nỗi đau dao cắt rìu đục kia chứ.

Tống gia đã từng triệu tập một cuộc họp đại gia đình để bàn việc đưa Tống Triều đi làm phẫu thuật, thông qua bỏ phiếu để quyết định có để cậu làm hay không. Trừ Tống lão đại ra, cả nhà đều phủ quyết.

Tống lão đại sầm mặt: “Nếu giờ không sửa lại đúng cho tiểu Bảo Nhi thì sau này nó sẽ phải mang thân thể dị dạng kia, sẽ không lấy được vợ, không có con, rồi cô độc sống hết quãng đời còn lại. Mọi người có thể nhẫn tâm vậy sao?”

Chị em Tống gia nhất trí tuyên bố là họ sẽ nuôi bé.

Tống lão đại tức muốn nổi gân xanh, “Vậy nếu tiểu Bảo Nhi đến tuổi dậy thì thì sao? Nếu nó tự ti thì sao?”

Tuổi dậy thì chính là mốc thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời. Không yên ổn trải qua rất có thể sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.

Chị em Tống gia do dự không nói gì. Dù sao họ cũng đều đã trải qua tuổi dậy thì, biết khoảng thời gian đó bản thân mình vô lý tới mức nào.

Cuối cùng thì nhà họ cũng thống nhất sẽ để Tống Triều làm giải phẫu. Nhưng đến ngày hẹn, mọi người đùn đẩy nhau, ai cũng nhất quyết không chịu đưa Tống Triều đi, cuối cùng đành phải chơi đoán số, Tống lão tứ thua, sau đó dẫn Tống Triều ra ngoài…..đi chơi công viên giải trí một buổi rồi về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi