ĐOẠT THẾ TRANH THIÊN



Phu xe ngạc nhiên:
- Ồ, không lẽ có người đã xoá ấn ký trên Phi Đao, hắn cũng đang có mặt ở đây!
Tiểu thư nọ lắc đầu:
- khó có người làm được việc này, bộ Phi Đao kia gia gia ta thông qua cao tầng Luyện Khí Các nhờ cậy một vị đại sư cấp cao tại Kinh Đô đúc luyện.
- Phiền Ngưu thúc cho xe trở lại quảng trường, chúng ta nhìn một chút.
Phu xe vòng lại theo lệnh.
Ba người mở cửa một Đình Lầu riêng, trên phiến thạch gần sát chiến đài, có rèm mỏng che bốn mặt.
Bên dưới Hàn Phi lăng lệ như chiến binh thiết huyết, bốn mươi chín tàn ảnh Thất Sát Phi Đao liên trảm đã qua mấy chục lượt, bức hai mươi tuyển thủ toàn thân đầy rãy vết chém, đau nhức rên la.

Phòng hộ giáp của bọn hắn cấp bậc Phàm Khí không có cách ngạnh kháng Phi Đao Ngân Khí, nhiều lần va chạm đã xuất hiện vết nứt, có bộ vỡ nát, mảnh vụn văng vãi.
Thân thể bọn hắn rèn luyện sơ sài chủ tăng cấp, ưu công khuyết thủ.

Một hai vết chém không đáng ngại, Phi Đao liên trảm như sát thần tham lam không nghỉ một nhịp, nhiều vết thương nhỏ gom thành cơn đau lớn.
Đao chủ bên trong Đình Lầu nọ cùng lúc rung lên bần bật.

Tiểu thư kia xắp quá hạn lực khống, chuẩn bị buông tay, Ngưu phu bên cạnh đánh mắt chú ý, tản mác khí lực Nhập Đạo Cảnh tầng tám, một tay xuất trảo vỗ lên Đao chủ, phong ấn lại.
Hàn Phi cũng phát giác bên trong lực lượng Phi Đao có sự tranh dành quyền khống chế.

Men theo cảm ứng, kín đáo nhắm đến Đình Lầu kia, hít nhẹ một hơi:
“Chưa dùng được mấy lần, chủ nhân cũ của nó đã đến rồi.”
Thiết lão nhận thức Hàn Phi đang lo lắng điều gì, nhìn theo hướng mắt Y, đồng tử lão đong đưa, chép miệng một cái.


Chưởng thủ xoay chuyển, kín đáo đánh tới Đình Lầu một luồng lực đạo, nửa thăm dò nửa rung cây doạ khỉ.
Ngưu phu nhíu mày, cánh tay còn lại bốn phần lực xuất, trảm chiêu cắt ra xẻ đôi đạo lực kia, nhanh miệng nhắc nhở đồng bọn:
- Tiểu thư cẩn thẩn!
Sau một lời, khí độ tăng vọt lớn giọng quát ra:
- Là kẻ nào to gan lớn mật, ngang nhiên công kích Hồng Gia nhất chi bọn ta!
Thiết lão thu lực, nhoẻn miệng cười:
“Hồng Gia - Thế Gia nhị phẩm, còn là nhất chi? Bọn hắn không lẽ cũng ham náo nhiệt mà đến.”
Điều khiến lão thích thú là vừa rồi được ra tay, xem thử lực lượng mình vừa đạt được uy lực bao nhiêu.
Hàn Phi liếc nhìn qua, thoáng đoán định:
“Chủ nhân Phi Đao là người Hồng Gia, một trong mấy kẻ kia!”
Tiểu thư nọ cong đôi mày liễu, bỡ ngỡ hỏi:
- Ngưu thúc mới vừa xảy ra chuyện gì?
Ngưu phu vẫn bộ dáng cảnh giác, đảo mắt toàn trường, miệng vội đáp:
- Khi nãy có đạo lực cao hơn ta một chút, xông đến thăm dò!
Thiếu nữ Anh Lam một bên mím môi:
- Là kẻ nào không có mắt!
Tiểu thư nọ chặn tay, nhẹ lời:
- Bất quá chỉ là thăm dò, trong Thành có kẻ dám ngang nhiên gây phiền Hồng Gia sao! Chuyện này tạm gác, điều tra sau.

Ngưu thúc, ngươi nhìn tiểu tử kia.

Dường như Y đang cảnh giác chúng ta!
Khí độ chuyển thành oán thán xen kẽ chút tự ti:
- Phi Đao trong tay hắn bày ra năng lực cao đến vậy, xém chút ta nghi hoặc có chắc cùng một bộ không!
Ngưu phu trầm giọng:
- Tiểu tử kia xét đồng lứa có chút vượt trội, cũng không đáng khó xử gì! Chờ hắn xong trận, đến bảo hắn trả lại thôi.
Tiểu thư nọ gật đầu đồng thuận.
Hàn Phi tăng thêm lực lượng, liên trảm Phi Đao cắt nát toàn bộ phòng hộ đám tuyển thủ, bức bọn hắn phun máu lui về sau năm bước.

Vài tên hộc máu không ngớt, chặn tay ngữ điệu yếu ớt xin hàng:
- Các hạ thực lực cường đại, ta đã phục rồi, loại ta ra đi.
Một đám người cứng đầu vì cái danh Địa Bảng thiết huyết, dù từ lúc đối phương xuất đao, đã đoán định chín phần kết quả, vẫn cắn răng chịu đựng, lúc này có người quẳng sĩ diện qua một bên tìm mệnh, lần lượt từng người cũng lên tiếng nhận thua.
Hàn Phi thu liễm khí lực, bốn mươi chín tàn ảnh tan biến, chỉ còn lại bảy thanh Phi Đao chậm rãi xoay chuyển.

Hướng ánh mắt đến Lầu Các tuyển thủ còn lại, âm điệu lạnh lẽo:
- Ai muốn ứng chiến mời tranh thủ đến hoặc dừng lại ở đây.

Ý các ngươi thế nào?
Toàn trường yên tĩnh, vừa đến thêm mấy trăm tuyển thủ, kẻ mạnh lẫn trong đám người không ít, lại lười biếng một phần, số khác nghi hoặc đắn đo.
“Lấy một thân đối đãi hai mươi địch thủ, một lần cân đủ.


Vẫn chưa nhìn thấy Y rơi vào hạ phong..

ài..

lúc này ứng chiến là tự lấy đá buộc chân..

thôi vậy.”
Hàn Phi trong dạ cười hắc hắc:
“Bọn chúng triệt để tự xây dựng bóng ma cho mình rồi, ta cũng không ưa thích ở chỗ này phô trương thanh thế, trưởng bối của bọn hắn không dễ bỏ qua, về sau tính chuyện riêng khá phiền nhiễu.”
Bất chợt tiểu thư nọ từ Đình Lầu vọng lời:
- Hồng Nguyệt Quế xếp hạng năm vạn trên Địa Bảng, xin lĩnh giáo!
Ngưu phu nhăn mặt:
- Tiểu thư, cần gì phải hạ mình như vậy.

Ta đến lấy về cho ngươi!
Tiểu thư nọ lắc đầu:
- Ta muốn xem rõ một tên tân sinh Ngoại Viện có nổi bao nhiêu thủ đoạn!
Rèm được kéo ra, bộ dáng thiếu nữ mĩ miều, mắt đen long lanh nước da trắng nõn đập vào mắt chúng nhân.

Nàng mặc bộ váy lụa dài màu hồng phấn thêu hoa ôm sát cơ thể, đường cong suôn mượt, uốn lượn lõm lồi không thừa chẳng thiếu một phân.
Quảng trường thoáng đãng, từng lọn gió non đi qua chạm vào vạt váy lồ lộ ngọc cước miên man loé sáng trong mắt không ít thanh thiếu niên nam nhân có mặt.
Cạnh nàng còn có thiếu nữ đồng dạng kiểu váy màu xanh non, dáng vóc khuôn mặt xinh xắn như hoa chẳng kém cạnh mấy phần.

Thêm một lão giả tuổi tầm sáu mươi, tóc hai phần bạc uy nghiêm mà đứng.
Trong đám đông không ít kẻ nhận dạng hô lên:
- Là Hồng Nguyệt Quế tiểu thư, muội muội của thiên tài Nội Viện Hồng Bính, nhi nữ cưng của Hồng Kinh Lân trưởng nam nhất chi Hồng Gia, nội tôn của nàng chính là Tộc Trưởng Hồng Gia, Hồng Minh Chí.
Giọng điệu một người khác:
- Các ngươi xem còn có Hồng Anh Lam, nhi nữ của Hồng Đại Hoạt cùng là tôn nữ của Tộc Trưởng Hồng Gia.

Một số kẻ quá khích hô lớn:
- Ôi, hai vị nữ thần trong lòng ta, ta nguyện được chết vì các nàng!
Lời thì vang vọng mà không thấy được mặt mũi kẻ nào, rõ ràng là bâng quơ tán dương.
Hàn Phi lạnh nhạt:
- Ngươi là muốn đến khiêu chiến, hay đến hỏi Phi Đao!
Mấy tên thanh thiếu niên trong đám đông kinh ngạc xì xầm:
- Hả..

tên tiểu tử kia đang nói về điều gì?
Hồng Anh Lam tối mắt, mắng đến:
- Tiểu tử, đã biết Phi Đao là của Nguyệt Quế tỷ, còn không nhanh cung kính dâng hai tay!
Hàn Phi tặc lưỡi vờ ngạc nhiên kèm chân thành nói:
- Bộ Phi Đao này ta mua từ một lão đầu trong Tiểu Tinh Lâm giá ba trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm, bỏ tiếp bảy trăm vạn cầu cạnh Đại Sư cao tay chỉnh sửa qua.

Dù sao khi sử dụng cũng không thấy thuận lắm, các ngươi đã muốn có thể tính bằng giá chuộc lại.
“Công pháp Phi Đao có tốt vẫn bị phẩm cấp nguyên liệu ảnh hưởng tốc độ, lúc này tài nguyên điều kiện chế luyện đã tới tay, tiện thể trả lại cho bọn hắn tránh phiền xem như có lý do để rèn món khác.

Sát trận bên trên, không phải ta kẻ khác cũng không dùng được.

Nhưng cứ vậy mà trả thì không đúng lắm.”
Ai nấy nghe qua chấn động, một ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm không phải là khoản tài phú nhỏ, đích thị chỉ có dàn cao tầng của nhị phẩm Thế Gia mới dễ dàng một lần thoải mái lấy ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi